Giang Độ bảo Vãn Chu ngồi xuống ghế bên cạnh, còn anh đi xếp hàng nộp viện phí.
Lúc xếp hàng, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn Vãn Chu, còn cô thì bần thần ngồi trên ghế, đôi mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi đóng viện phí, Giang Độ dẫn Vãn Chu quay lại phòng bệnh của mẹ cô, còn bố Nhậm vẫn đang nằm trong ICU.
Bác sĩ Trương đang định đi lên nghênh đón và thuật lại tình trạng mới nhất của bố Nhậm cho Vãn Chu thì chợt sững người trong giây lát khi thấy một người đàn ông cao ráo đang đứng bên cạnh cô.
Anh ta hơi chần chừ, không biết có nên đi tới hay không.
Giang Độ là người đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Trương, bèn nghiêng đầu vỗ nhẹ vai Vãn Chu: “Em vào với mẹ em trước đi, còn lại để anh lo.”
Vãn Chu vẫn cúi đầu, lí nhí nói “Cảm ơn”, sau đó xoay người vào phòng bệnh.
Giang Độ khẽ gật đầu với bác sĩ Trương, đi tới chỗ anh ta để tìm hiểu tình hình.
May mắn thay, tình trạng của bố Nhậm không quá nghiêm trọng. Vì não bị chấn động dẫn đến hôn mê, trước mắt ông vẫn chưa tỉnh, may là không bị tổn thương não nghiêm trọng. Ông bị ngã do va đập với xe hơi, gãy hai xương sườn, còn lại không có vấn đề quá lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Độ cảm thấy yên tâm phần nào, cảm ơn bác sĩ Trương rồi định trở về phòng bệnh.
Bác sĩ Trương do dự một lúc rồi hỏi: “Anh và bác sĩ Nhậm có mối quan hệ thế nào vậy?”
Giang Độ quay người liếc nhìn xuống bác sĩ Trương, cười nhíu mày: “Chồng chưa cưới của cô ấy.”
Giang Độ trở lại phòng bệnh, phát hiện Vãn Chu không có ở đây, nhưng mẹ Nhậm đã tỉnh, thoạt trông tinh thần rất tốt.
Anh mở lời thăm hỏi: “Chào dì ạ, con là… bạn của Vãn Chu.”
“Tiểu Giang đúng không, dì biết con, đẹp trai hệt như trong ảnh vậy.” Mẹ Nhậm nhẹ nhàng vẫy tay với anh, ý bảo anh không cần câu nệ. “Chu Chu ra ngoài mua đồ ăn tối cho dì rồi, con cứ ngồi xuống một lát đi.”
“Dì rất cảm kích vì con đã đến giúp Chu Chu, thật ra nếu nó không nói thì dì cũng biết hai đứa đang hẹn hò.” Mẹ Nhậm thở dài: “Nhưng con có thể cảm nhận được Chu Chu không giống những đứa con gái khác, nó hơi quá tiêu cực và hướng nội.”
Giang Độ không nói gì, mẹ Nhậm nói rất uyển chuyển. Anh biết tình trạng của Vãn Chu.
“Cả nhà dì biết về con từ lâu rồi, bắt đầu từ khi Chu Chu học cấp ba.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Độ kinh ngạc nhìn về phía mẹ Nhậm và khi mẹ Nhậm kể lại câu chuyện đã qua, cuối cùng anh cũng biết được đầu đuôi sự tình.
Trước khi vào trung học phổ thông, Vãn Chu không như vậy. Như bao cô gái khác, cô hoạt bát, vui vẻ, tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Bước ngoặt cuộc đời cô xảy ra vào năm cuối cấp hai.
Khi đó cô đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh trung học, khó tránh khỏi sẽ có những lúc chịu áp lực căng thẳng, không điều tiết được. Nhà trường rất chu đáo đã chuẩn bị một bác sĩ tâm lý và một phòng tư vấn cho học sinh.
Vãn Chu thường xuyên đến phòng tư vấn và nói chuyện với bác sĩ tâm lý. Bác sĩ là một người rất tốt bụng và kiên nhẫn, vài lần đầu thì ổn cho đến một buổi chiều thứ Sáu.
Hôm đó tan học sớm và hầu hết học sinh đã về nhà nên cô nghĩ mình không còn gì để làm thì đến phòng tư vấn thôi.
Nhưng điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Ác quỷ vươn móng vuốt chạm tới bông hoa chưa hoàn toàn nở rộ.
Bác sĩ tâm lý đã lạm dụng tình dục Nhậm Vãn Chu.