Vô Dụng bị tiếng khóc nơi vách đá làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, lắng nghe trong chốc lát, sau đó thở dài vô lực.
“Ngươi không đi khuyên nhủ sao ? Tiểu nha hoàn kia lại châm chọc mẹ ngươi à.”
Vô Dụng nghị hoặc quay đầu lại, thấy Hắc Y nhân đang nàm trên giường lại ngẩn ngơ một lát, sau đó lắc đầu nói : “Ta đi thì chỉ biết càng không xong. Y nàng không muốn gặp ta.”
“Vì cái gì ?”
“Cái tên.” Vô Dụng thản nhiên đáp.
Hắc Y nhân hiểu được, cái tên Vô Dụng này, đặt cho hoàng tộc quả thật là sỉ nhục, cũng không rõ tại sao bệ hạ lại thốt ra một cái tên như thế.
Vô Dụng nhảy xuống giường, mặc thêm quần áo đi ra ngoài. Thủy Thủy ghé vào góc tường cắn cắn ống quần của nó, Vô Dụng xoay người vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng nói : “Thủy Thủy đói bụng không ? Ta đi nấu cơm cho Thủy Thủy ăn nhé.”
Con mèo meo một tiếng liếm liếm ngón tay của Vô Dụng, đi theo Vô Dụng ra phía sau cửa.
Thủy Thủy sở dĩ gọi là Thủy Thủy vì Vô Dụng phát hiện ra nó bên dòng suối. Khi đó nó hình như đói bụng lắm, nhìn chằm chằm con cá khiêu khích trong nước. Vô Dụng thấy Thủy Thủy không phải mèo hoàng, chỉ sợ là sủng vật bị vất bỏ của vị quí phi nào đó. Nó sợ thủy thủy ăn đồ sống sẽ bị đau bụng, liền bắt nó mang về, sau đó ngày ngày có Thủy Thủy làm bạn, tựa hồ cũng bớt tịch mịch.
Suối nước còn có chút lạnh lẽo, Vô Dụng chân đông lạnh đến đỏ bừng. Vô Dụng đứng rìa suối, cong lưng lặng lẽ tiếp cận con cá đang bơi. Đầu xuân, cá cũng nhiều lên. Vô Dụng hôm nay chiến quả không tồi, quơ được hai xâu cá lớn.
Ở đầu suối mặc giầy vào, Thủy Thủy dùng móng vuốt đè lại hai con cá, kêu meo meo. Thủy Thủy là một con mèo thông minh, nó cũng không ăn cá trên bờ của Vô Dụng, ngược lại còn hết sức tận tâm trông coi. Vô Dụng vừa lòng vuốt ve nó, mang theo hai con cá trở lại Cô Vân Viện.
Vô Dụng làm canh cá, xào mấy đồ ăn chạy. Phân ra một phần đưa cho Y, một phần cho Thủy Thủy, còn lại đưa hết về phòng mình, cùng Hắc Y nhân ăn.
“Cái này đều do chính ngươi làm ?”
Vô Dụng gật gật đầu.
“Hương vị thật không tồi, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ lại có thể làm được ?”
Chiếc đũa của Vô Dụng dừng một chút, suy nghĩ một lát, nói : “Cơm tiểu nha hoàn đưa tới Y nàng ăn không vô.”
“Kia vì sao mẹ ngươi không tự mình nấu cơm ?” Hắc Y nhân hình như mang theo cả tức giận.
“Y nàng….” Vô Dụng cân nhắc, nói “Y nàng thật sự khổ.”
“…..Ngươi thật sự là bé ngoan.” Hắc Y nhân thở dài.
Vô Dụng không có nói tiếp, yên lặng và cơm trong bát.
Hắc Y nhân khôi phục rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể xuống giường. Vô Dụng trừ lúc cùng hắn ăn cơm, ngủ và thay thuốc, cơ bản cũng không ở trong phòng.
Bộ dạng của hắn rất giống với Phương Dư Sinh, Vô Dụng sợ chính mình nhịn không được bi thương. Vô Dụng mang theo Thủy Thủy đến sườn núi yêu thích mà nằm, ngắm nắng dần dần lên trong bầu trời mùa xuân.
“Ngươi đang nhìn cái gì ?” Người nọ đi đến cạnh nó, bắt chước nằm xuống.
“À,” Vô Dụng không có quay đầu lại, “Đang nhìn đám mây.”
“Đám mây có cái gì đẹp ?”
“Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy đoán nó biến thành hình dạng gì, nghe cũng thú vị. Còn lúc trời sáng sớm hoặc chạng vạng, ánh sáng sẽ làm cho nhan sắc của nó trở nên xinh đẹp, thật huyến lệ.”
Hắc Y nhân nghe những lời này của Vô Dụng, chỉ cảm thấy không lý giải nổi. Trong cuộc sống của hắn có nhiều chuyện phải làm lắm, nhiều chuyện quan trọng, mã bất đình đề (không ngừng tiến tới) về phía trước, cũng không từng dừng lại xem không trung, ngắm nghía đám mây.
“Bầu trời rất đẹp.” Vô Dụng khó khăn chủ động mở miệng nói chuyện, “Nó quá lớn, quá rộng. Có khi ta nghĩ phần cuối của nó là thế nào ? Không biết những đám mây cuối cùng bị gió thổi đi sẽ về đâu ? Trong lãnh cung có một cây hòe rất lớn, nghĩ là điểm cao nhất của lãnh cung. Ta hiện đang muốn lên nơi phương xa ấy để xem thế nào, những lúc ấy cũng chỉ có thể trông thấy những dãy núi phập phồng. Không biết sau lưng dãy núi, có thể ẩn giấu điều gì….”
Tiếng nói của Vô Dụng càng lúc càng nhỏ, cùng với Hắc Y nhân nói chuyện, không bằng là đang nói cho chính mình nghe, nói cho Thủy Thủy nghe.
Gió xuân như mân mê hai mắt, làm phương hướng nơi xa mờ mịt.
Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng đang đi vào thế giới của chính mình, lần đầu phát hiện lại nghèo nàn tới vậy, nghèo nàn đến mức với cả một đứa nhỏ năm tuổi, hắn cũng không nói ra được chữ nào.
Ngày thứ ba, dù vết thương không còn nặng. Hắc Y nhân cũng muốn ra đi. Vô Dụng giữ lại, nó cầm cây gậy trúc đánh vào quần áo của Hắc Y nhân. Đồ đã được giặt, phơi nắng mang theo mùa thơm ngát của ánh mặt trời, xuyên qua nơi Vô Dụng cẩn thận may lại, vuốt cho phẳng sạch sẽ trả lại cho Hắc Y nhân.
Hắc Y nhân tĩnh lặng tiếp nhận, rồi lại giả vờ im lặng. Hắn ngắm Vô Dụng, rốt cuộc nhịn không được, hỏi : “Ngươi ao ước điều gì ?”
“Ao ước cái gì ?” Vô Dụng hỏi lại, đau đó lắc đầu nói “Ta không muốn cái gì cả.”
“Ta không muốn mang ơn ngươi, chỉ cần ngươi nói, nếu có thể ta sẽ cho ngươi.”
Vô Dụng cúi đầu, ánh mặt trời theo song cửa chiếu vào, cứ như vậy chảy vào ngón út của kẻ trầm tĩnh, tựa hồ bị cháy bỏng, làm trái tim thấy đau xót.
Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bần thần ngắm trời tây yên tĩnh, một góc cây đào bị thiêu rụi đằng kia.
“….Cho ta cây đào kia đi….”
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Vô Dụng như nhìn thấy hình ảnh sáu tuổi của chính mình, có ba, có mẹ, còn có cả Minh Lâu. Họ cùng nhau cười vui dưới bóng cây đào, cùng chúc phúc cho nhau.
Cây đào cùng ngày sinh nhật với Tiểu Lâm, cây đào phải được vui cùng hạnh phúc với Tiểu Lâm.
Vì Tiểu Lâm nhà chúng ta, chúng ta chúc phúc cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm về sẽ sẽ hạnh phúc, như cái cây này, cùng ra hoa kết trái.
“…. Ta muốn trồng cây đào….”
Hắc Y nhân cảm giác được bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, ép tới hắn không thở nổi.
Hắn rời phòng như chạy trốn, ở phía sau hắn, Vô Dụng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt chính mình, đem mặt giấu vào đầu gối.
Rất hận, rất hận.
Nhưng, dù có lại phải khổ sở thế nào, cũng không chảy nước mắt.
Kiếp trước của mình, đã ở trước cây đào khóc lớn một hồi.
Có lẽ lần đó nước mắt chảy nhiều lắm, đến đời kế tiếp nước mắt đều khô đi.
Cho dù có khổ sở, cũng khóc không được.
Hắc Y nhân đứng phía sau Vô Dụng đang khẽ bước đi.
Hắn muốn chạy gần lại một chút, đi đến gần một chút, thậm chí ôm cái thân thể nho nhỏ kia vào lòng ngực. Nhưng bóng dáng của Vô Dụng, rõ ràng đã viết nên chữ cự tuyệt.
Hắc Y nhân có chút khó xử, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Có một cây đào đẹp lắm, ngay chỗ bên ngoài cửa sổ của ngươi”
“Mỗi ngày, ngươi có thể mở cửa sổ ra nhìn.”
“….Ngươi, có khỏe không ?”
“A,” Vô Dụng lên tiếng, âm thanh kia tha thiết bao vây lấy thân thể nó tràn ra, linh hoạt kỳ ảo hư hư thực thực, “Ta khỏe lắm” Nó nói, sau đó ngẩng đầu lên.
Nó đứng lên, xoay người, biểu cảm thản nhiên, nhìn không ra vui buồn.
“Cám ơn ngươi.” Nó nói. Sau đó nó nhìn cái cây vừa mới xuất hiện, đôi mắt mang chút ấm áp.
Hắc y nhân đi rồi. Trước khi đi, hắn để lại tên mình.
Tử Ngọc.
“Tử trong chữ tử sắc (màu tím), ngọc trong chữ ngọc bội” Hắn dùng nhánh cây trên mặt đất viết hai chữ. “Ngươi phải nhớ kỹ.”
Vô Dụng gật gật đầu, Tử Ngọc, là một cái tên rất êm tai, nó sẽ nhớ kỹ.
Vô Dụng tìm ra một con dao nhỏ, trên cây đào thật cẩn thận khắc tên của chính mình.
Vô Dụng.
Vô Dụng, hãy hạnh phúc nhé.