*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự kiện ám sát xảy ra bất ngờ khiến thịnh yến vốn dĩ nguy nga lộng lẫy, oanh ca yến hót tức thì trầm lắng. Mọi người trên điện đều kinh hồn. Thử nghĩ, trong đêm yến đại thọ bốn mươi của Sở vương thiết đãi sứ thần các nước, nếu không phải vương công quý tộc thì cũng là hoàng thân quốc thích, canh phòng trong cung nghiêm khắc gấp trăm lần so với ngày thường, nếu không phải có nội ứng thật sự khó có thể tưởng tượng thích khách làm thế nào có thể mang vũ khí vào tận đại điện. Hơn nữa, Lê Yên các là nhạc phường được cung đình Nam Sở ngự dụng, làm sao có thể không cẩn thận để thích khách trà trộn vào trong như vậy?
"Sở vương bệ hạ, thái tử nước ta ngang nhiên gặp chuyện trong đại yến mừng thọ ngài, thỉnh bệ hạ cho chúng ta một cái giao đãi* [lời giải thích]" Người hầu tùy thân tiến lên trước một bước, nói với Sở vương, khẩu khí có chút bất thiện* [không thiện chí].
Sắc mặt Triệu Đà rõ ràng không tốt lắm. Ngay trong đại yến mừng thọ của mình, thái tử Bắc Chu, nước mạnh nhất trong bốn nước, bị đâm, trong chuyện này, Nam Sở khó tránh tội a. Đến tột cùng, là ai phải hãm hại Nam Sở như vậy? Nhưng trước mắt, vẫn là trước hảo hảo an ủi Vũ Văn Thác cho thỏa đáng, dù sao nếu Bắc Chu có làm căng chuyện này thì Nam Sở thật không biết tính thế nào.
"Đó là đương nhiên. Người đâu, mau truyền ngự y, mang hiền chất Vũ Văn đến Đông noãn các hảo tĩnh dưỡng, trẫm, trong vòng ba ngày tất sẽ cho Bắc Chu một lời giải thích vừa lòng."
Vũ Văn Thác giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn nhìn Lưu Liên Hi ở ngay đối diện đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với Triệu Đà, "Không ngại, chỉ là tiểu thương. Chính là, hy vọng bệ hạ nhìn rõ mọi việc, chớ để trúng gian kế của kẻ khác."
Nói xong, hướng phía trên cung điện cười cười quỷ dị, tay mân mê hạt chu sai, cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi Hoa Thanh điện, để lại Sở vương đầy vẻ xấu hổ phía sau.
Lưu Liên Thành cũng không đi xa. Tại thời khắc ánh sáng trên đại điện khôi phục, hắn giãy khỏi bàn tay của Vũ Văn Thác, mũi chân điểm nhẹ nhảy lên trên thanh xà ngang cao ngất trên đại điện, nấp trong một góc tối. Nhìn thân ảnh Vũ Văn Thác đi xa, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng.
Ánh trăng trong vắt, mái cong thanh hàn.
Trên đường đá, một thân ảnh tiêm gầy vụt qua, quần áo người nọ ướt sũng vì nước mưa Giang Nam. Không rõ sau bao lâu, hắn ngừng lại trước một dịch quán.
Trong bóng đêm, chỉ thấy hắn điểm nhẹ chân phóng qua tường vây, không hề kinh động đến quân lính gác đêm. Tới bên ngoài một sương phòng, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay đâm qua giấy dán cửa, nhìn vào trong. Viên châu sai màu vàng lẳng lặng nằm trên bàn. Người trong phòng đang nằm tít trong nội thất* [buồng phía trong], cánh tay quấn băng vải thật dày, hô hấp vững vàng đều đều, hẳn là đã ngủ say. Vì thế, hắn liền xoay người một cái, đột nhập vào phòng.
Thời điểm bàn tay vừa chạm đến hạt châu sai, Lưu Liên Thành đột nhiên cảm thấy một thân ảnh di động rất nhanh đến sau hắn, "Một cô nương gia* [con gái nhà gia giáo] hơn nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của nam tử, xin hỏi, có ý đồ gì?" Lời nói theo bóng tối phía sau truyền đến.
Lưu Liên Thành quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt Vũ Văn Thác ở sát trước mặt. Theo phản xạ có điều kiện, hắn liền dùng tay trái huy quyền hướng Vũ Văn Thác, nhưng cánh tay lại bị đối phương dễ dàng tóm lấy, ngón tay bị đối phương nhẹ nhàng đưa lên môi vuốt ve. Cảm giác ngứa ngáy theo đầu ngón tay truyền đến khiến da đầu Lưu Liên Thành có chút run lên. Chỉ trong chớp mắt, vòng eo của hắn liền bị hãm trụ trong bàn tay to của nam nhân, rồi lập tức cả người liền bị ôm vào lồng ngực. Sau đó, khi hắn chưa kịp định thần liền bị bá đạo phúc thượng* [cường hôn].
Bị, bị cường hôn?
Mặt Lưu Liên Thành lập tức tái đi. Thái tử Bắc Chu này có long dương chi phích* [đồng tính] sao? Hắn hít thở có chút không thông. Hắn quên rằng hiện giờ hắn đang giả dạng một vị cô nương, hơn nữa, còn là một cô nương khuynh quốc khuynh thành.
"Vô sỉ!" Lưu Liên Thành lập tức tập trung nội lực tung song chưởng, hướng ngực Vũ Văn Thác đánh tới; đồng thời, lập tức giãy khỏi giam cầm của đối phương. Lùi về sau một bước, Lưu Liên Thành nâng tay hung hăng lau bờ môi có chút phiếm hồng của mình. Sau đó, hắn dứt khoát rút ra Ngư Trường Kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương chằm chằm, thầm tính toán làm sao để bình yên thoát khỏi tình trạng hiện nay. Kế hoạch lần này mặc dù gọi là ám sát, thực tế cũng chỉ để ngụy trang. Mục đích chính là phải khơi mào mâu thuẫn giữa Nam Sở với Bắc Chu; từ đó, thúc đẩy hình thành liên minh Bắc Hán - Nam Sở bởi Bắc Hán nếu muốn trường kỳ đối kháng lại Bắc Chu thì phải cần đến sự trợ giúp của Nam Sở. Trên Hoa Thanh điện kia, nhiệm vụ vốn đã được hoàn thành thuận lợi, chính là..... Liếc nhìn viên châu sai trên bàn, đây là vật hắn phải lấy về. Cho nên, hiện nay lẽ ra hắn phải quay về Bắc Hán cùng Tam Nương và mọi người thì hắn lại mạo hiểm xuất hiện trong dịch quán của sứ thần Bắc Chu.
Nam nhân bị Lưu Liên Thành chỉ kiếm vào mặt đầy địch ý lại chẳng hề để ý, ngược lại ôm song chưởng* [hai tay], mặt mày mang ý cười, dù phải liên tục tiếp chiêu nhưng vẫn ung dung nhìn Lưu Liên Thành. Tuy nói nàng vừa mới ám sát chính mình, nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Vũ Văn Thác liền cảm thấy nàng thuộc về mình. Có thể đem khúc 《Nghiễm lăng tán》 tấu lên rung động lòng người đến vậy, nếu không phải là người có khí phách cùng trí tuệ định* [bình tĩnh] thì sẽ không thể làm được, mà trong ánh mắt người nọ lại ẩn ẩn có chút quật cường. Rõ ràng khuôn mặt nhu hòa như vậy rồi lại phiếm một cỗ anh khí, tính tình dường như cũng thực nóng nảy, biểu tình này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú, ha hả, hết thảy đều rất hợp với sở thích của hắn.
"Đừng làm kiêu, theo ta đi, ta thích ngươi."
Cái gì? Lưu Liên Thành cảm thấy thái tử Bắc Chu này nhất định có vấn đề. Người này hẳn là có bệnh đi. Chính mình vừa mới đâm hắn một kiếm, hắn lại đi khen ngược, không những hoàn toàn không thèm để bụng còn nói thích người ám sát mình. Phải chăng người Bắc Chu đều làm việc không có quy tắc như vậy?
Vũ Văn Thác thấy rõ vẻ mặt người nọ có chút kinh ngạc, cảm thấy rất hứng thú, liền cười thành tiếng, "Nếu không phải thích ngươi, ngươi cho là ngươi có thể bình yên đào thoát trên Hoa Thanh điện sao, lương thượng giai nhân* [người đẹp trên xà nhà]?" Nói xong bước nhanh về phía người đối diện. Nhưng lần này Lưu Liên Thành nhanh trí nghiêng người về phía sau, khó khăn né Vũ Văn Thác, sau đó liền sắc bén quay đầu lại, đem mũi kiếm hướng ngực Vũ Văn Thác đâm tới.
Ánh mắt Vũ Văn Thác vốn đang mang ý cười tức thì trở nên nghiêm túc. Không thể không thừa nhận, tốc độra chiêu, lực độ, chiêu thức võ công của người trước mắt rất khác những nữ tử bình thường tập võ. Đơn giản. Dứt khoát. Không dây dưa. Hắn không khỏi thầm cảm thấy ngạc nhiên. Một người nhìn bên ngoài tưởng như nhu nhược lại có thể có tính cách mạnh mẽ như vậy. Ngư Trường Kiếm cực kỳ linh hoạt, trong không gian chật hẹp vẫn lưu chuyển tự nhiên. Vũ Văn Thác tay không né tránh nhiều lần áp sát của đối phương, băng vải trắng chỗ cánh tay dần có chút đỏ thẫm.
Lúc này, tiếng đánh nhau trong phòng truyền tới thị vệ tuần tra ngoài cửa. "Điện hạ? Thuộc hạ nghe trong phòng ngài có tiếng động, không biết......"
Hai người nghe vậy, cùng dừng lại. Mày Vũ Văn Thác khẽ nhíu, sau đó, hướng ra ngoài nói, "Không có việc gì. Đều lui cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không được tới gần." Nghe được âm thanh thị vệ đi xa, Vũ Văn Thác giơ hai tay lên, cười cười với Lưu Liên Thành:
"Tốt lắm, mỹ nhân, chúng ta không khác gì đang chơi đuổi bắt đi." Âm cuối vừa nói ra, thân hình của hắn liền chớp lên, trong nháy mắt, thuận thế đoạt mất Ngư Trường Kiếm. Lưu Liên Thành cơ hồ không nhìn ra chuyển động của đối phương, chỉ thấy huyệt đàn trung của mình truyền đến một trận đau đớn, thân thể liền không động đậy được.
Cuối cùng, tối nay Vũ Văn Thác có thể tĩnh tâm hảo hảo đánh giá người đầu tiên khiến hắn thất thần tới hai lần kể từ khi hắn chào đời tới nay. Mày người nọ có chút trói chặt, lông mi thật dài hơi run run, che lấp đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly, đôi môi mềm mại phiếm màu hồng nhạt. Nhớ tới tư vị vừa được nhấm nháp, Vũ Văn Thác cảm thấy so với những nữ nhân trước đây hắn từng cảm thụ qua, rõ ràng người này mang cho hắn cảm xúc mãnh liệt hơn, dễ dàng khơi lên dục vọng của hắn.
"Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai phái ngươi tới ám sát bản thái tử?"
"Ngươi còn có đồng lõa?"
"Tây Thục? Nam Sở?"
"Hoặc cũng có thể là...... kế ly gián của Bắc Hán?"
"Xem ra viên châu sai kia...... đối với ngươi rất quan trọng?"
Lưu Liên Thành ngẩn ra. Vị thái tử Bắc Chu này xem ra không giống biểu hiện thần trí thất thường khi nãy. Chỉ với vài câu hỏi đã đánh trúng yếu điểm.
"Như thế nào? Không chịu nói?" Vũ Văn Thác nhìn người trước mặt nhắm mắt lại, bộ dáng không muốn nhìn đến hắn. Vì thế, hắn thở dài đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Lưu Liên Thành, nâng tay vén ít tóc trên trán người đối diện ra sau tai, khóe miệng khẽ chạm vào tai đối phương, giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ ái muội, "Không quan hệ, chúng ta đến trên giường chậm rãi nói."
Cái gì? Lưu liên thành tức thì mở hai mắt, ánh mắt không tin nhìn hắn. Vũ Văn Thác còn muốn tiếp tục trêu đùa nhưng đột nhiên, trong không khí xẹt qua một tia hơi thở khác thường. Một chiếc phi tiêu màu bạc từ ngoài phòng phá cửa sổ mà vào. Nghiêng mình một cái, khó khăn né qua. "Đang" một tiếng, phi tiêu hung hăng cắm vào cột trụ trong phòng.
Tam Nương? Liên Thành thầm nghĩ. Quả nhiên, một thân thể nhẹ nhàng lắc mình vào phòng, quỷ mị tiến đến phía sau Vũ Văn Thác. Lập tức, một mũi kiếm sắc bén liền từ phía sau để lên cổ Vũ Văn Thác, hạ giọng, nói, "Đừng nhúc nhích!"
Nhưng, ngay trong nháy mắt hai người tiếp xúc, Vũ Văn Thác cảm thấy thần trí có chút trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng từ từ trở nên mơ màng, ý thức tựa hồ có chút không thích hợp, khửu tay phải vội đẩy về phía sau, tay trái điểm nhẹ mũi kiếm, kiếm của Tam Nương lập tức gãy vụn. Vũ Văn Thác xoay người một cái, kháp trụ cổ Tam Nương, tức thì đem đè nàng về phía vách tường, thanh âm khàn khàn:
"Ngươi...... cư nhiên dụng độc?"
Tam Nương bị hắn kháp trụ cổ, nói không ra lời, trên mặt hiển nhiên* [rõ ràng] một trận nghi hoặc, ánh mắt một mảnh mờ mịt.
Lưu Liên Thành kỳ quái nhìn về phía bọn họ, sau đó liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm lạ lùng. Tức thời nín thở, tư tự phi chuyển* [kiểu nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu cùng một lúc], trong đầu đột nhiên xẹt qua cuộc gặp gỡ với thái tử điện hạ vài ngày trước, đoạn đối thoại cùng hắn, còn có tia cười quỷ dị trên mặt thái tử điện hạ khi rời đi.
"Điện hạ, đây là loại son nổi tiếng nhất Nam Sở, ta nghĩ ngày đó ngươi có thể cần dùng."
Hắn nhớ rõ, hôm đó, hắn tùy tay liền đem son này cho Tam Nương.
"Điện hạ, thái tử bảo ta đem Ngư Trường Kiếm này giao cho ngươi."
Hắn nhớ rõ, phấn hoa mạn đà la* [cà độc dược] cùng nhựa của chín vị thảo mộc hợp cùng một chỗ là tình dược tinh khiết và mạnh nhất trong thiên hạ. Người trúng dược này, trước mắt sẽ chậm rãi xuất hiện ảo giác, sau đó suy nghĩ hỗn loạn, dục vọng tối nguyên thủy không thể ức chế được sẽ xuất hiện. Cái gọi là tình dược thì chỉ có tình yêu là giải được, không có biện pháp khác. Mà vô tình, Ngư Trường Kiếm đã đem nhựa của chín loại thảo mộc theo miệng vết thương trên tay Vũ Văn Thác lan tràn tới toàn thân, son trên mặt Tam Nương lại chính là thuốc dẫn.
Lưu Liên Hi......, chẳng lẽ, ngươi hận ta đến vậy sao? Đáy lòng Lưu Liên Thành xẹt qua một tia chua sót. Từ nhỏ hắn đã không được gặp phụ hoàng. Hắn vẫn nghĩ chỉ cần hắn làm tốt, vì Bắc Hán kiến công lập nghiệp, hy vọng có thể thay đổi thành kiến của phụ hoàng đối với hắn. Cũng vì vậy mà hắn chủ động xin đi giết giặc, đi vào Bắc Chu. Chính là, hắn không rõ vì sao Lưu Liên Hi lại cố chấp hận hắn đến như vậy. Nếu không phải do âm soa dương thác* [may rủi], chính hắn từ nay về sau sẽ thân bại danh liệt trong bốn nước, hoặc là cũng bị kết tội cấu kết với ngoại tộc, xóa tên trong gia phả hoàng tộc. Thật là nhất tiễn song điêu*[một mũi tên trúng hai đích].
"Hoặc...... Hương?" Vũ Văn Thác giờ phút này cũng vô pháp áp chế sức nóng kỳ lạ đang dâng trào trong cơ thể hắn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một trận mê muội, trên người một mảnh nóng rực, chỉ có mùi thơm lạ lùng đang tản mát quanh thân người nọ khiến hắn cảm thấy thoải mái một chút. Chậm rãi, hắn giống như nhìn thấy dung nhan kiều mỵ trước mắt đang nhìn hắn, ánh mắt không còn cương liệt mà không tình thú như lúc trước, hàng mi dài kia trong nháy mắt tựa hồ đang mời gọi hắn, đôi môi thủy nhuận phiếm hồng phớt, nhan sắc mê người đang ở trước mặt hắn mị hoặc thật khiến người ta không khỏi trầm luân.
Tâm thần Vũ Văn Thác trở nên mơ hồ. Hắn bắt đầu không thể phân biệt sự thật cùng ảo cảnh. Hắn chỉ đơn thuần truy tìm cỗ mùi thơm lạ lùng kia. Tam Nương thấy Vũ Văn Thác giữ tay nàng thật chặt. Ánh mắt hắn càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này, nếu cả Liên Thành cùng Tam Nương có hợp lực chống cự còn không thể địch lại Vũ Văn Thác, huống gì trong tình cảnh hiện nay.
Lưu Liên Thành lần đầu tiên cảm thấy sự vô lực cùng yếu đuối của bản thân. Dù cố gắng hết sức, hắn vẫn không thể giải khai huyệt đạo bị Vũ Văn Thác điểm. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Văn Thác nhẹ nhàng ôm Tam Nương đi vào nội thất. Nhuyễn trướng* [mành bằng lụa mềm] bằng lụa mỏng thêu chỉ vàng lập tức chậm rãi hạ xuống.
Trong không gian yên tĩnh, hắn chỉ nghe tiếng rên bị nén trong cổ họng của Tam Nương. Một bàn tay ngọc thon dài từ trong sa trướng vươn ra, gắt gao bám vào mép giường, khớp xương vì dùng sức mà cơ hồ trở nên trắng bệch. Liên Thành thống khổ nhắm mắt lại, khớp hàm cơ hồ bị nghiến đến vỡ vụn. Tam Nương, Lưu Liên Thành ta cả đời này đều phụ ngươi.
Không biết qua bao lâu, bên trong cuối cùng cũng im lặng. Tiếng hô hấp trầm ổn của nam nhân từ trong thất truyền đến. Nữ tử ngồi trên mép giường, quần áo hỗn độn, ánh mắt cô đơn, trên mặt không có biểu tình gì. Cuối cùng, huyệt đạo trên người Lưu Liên Thành cũng được cởi bỏ. Hắn đến bên người nàng, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời. Giương mắt nhìn về phía nam nhân đang ngủ say, trong nháy mắt, mắt hắn che kín sát ý. Hắn chậm rãi rút ra Ngư Trường Kiếm để trên ngực Vũ Văn Thác, muốn đâm xuống thật mạnh. Nhưng, ở khắc cuối cùng, kiếm của hắn bị Tam Nương ngăn lại. Hắn nghe giọng nàng có chút buồn bã.
"Điện hạ, Vũ Văn Thác không thể chết ở Nam Sở."
Ba ngày sau, các chủ Lê Yên các chủ động nhận tội, tự ải mà chết, quốc chủ Nam Sở lấy mười mỹ nữ, trăm thất* [xếp/cuộn] vải lụa, ngàn hai hoàng kim làm bồi thường. Vũ Văn Thác hướng Triệu Đà chào từ biệt. Quan hệ Bắc Chu cùng Nam Sở lâm vào bế tắc.
Cùng mùa đông năm đó, Bắc Hán cùng Nam Sở kết minh.
Trong lòng Lưu Liên Thành, hắn luôn nhớ hình ảnh một cô nương khờ dại ngoái đầu nhìn hắn cười rạng rỡtrên con đường nhỏ ở Giang Nam mưa bụi mông lung, cỏ xanh mơn mởn. Chính là, từ đó về sau, hắn sẽ không còn được thấy lại.
Trong lòng Vũ Văn Thác, hắn thủy chung nhớ nữ tử áo trắng mặt mày như tranh vẽ, thanh lệ thoát tục. Tỉnh lại sau một đêm điên cuồng triền miên, hắn thấy nàng không hề lưu lại vật gì, ngay cả viên châu sai kia cũng biến mất.
Trong lòng Yến Tam Nương, nàng không thể chịu nổi khi người kia chứng kiến chuyện đêm đó từ đầu tới cuối. Nàng không thể đối mặt với vết thương trong lòng mình, dù rằng, người đó tha thiết, chân thành nói với nàng, hắn không để ý chuyện đã qua.