*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toàn đội danh dự đã loạn thành một đoàn. Vũ Văn Thác liền xoay người, nhảy lên ngựa, ghìm cương quay đầu, cúi người phi về phía kiệu hoa tám người nâng, trầm giọng nói, "Đường tiểu thư, tình thế nguy cấp, đắc tội!" Dứt lời liền vén màn kiệu, với tay ôm lấy thân hình mảnh mai đang ngồi bên trong, một tay vòng qua hông nàng ghìm cương ngựa, tay kia cầm Hiên Viên kiếm, ánh mắt nhất lẫm, chuẩn bị lao vào trong trận.
Lí Tiến ở một bên đã án kiếm* [cầm kiếm sẵn sàng] từ lâu, chờ phân phó. Sau khi thấy binh phù của Quách Hoài, Lí Tiến liền biết viện quân sẽ không đến. Bởi vậy, dù lúc này đối mặt với thế địch áp đảo, mặt hắn vẫn lạnh lùng, không hề lùi bước, lòng tự nhủ, dù liều chết cũng phải bảo hộ chu toàn Vũ Văn Thác. Lập tức, trường kiếm như du long tẩu phượng* [rồng bay phượng múa] xuất ra từng đạo ngân tường* [tấm chắn bạc]. Kiếm khí quét tới đâu, huyết nhục tóe ra tới đó. Nhất thời, vòng vây được nới ra.
Người trong ngực Vũ Văn Thác khẽ run lên. Ai có thể ngờ trong ngày xuất giá lại gặp phải tình huống này. Vì vậy, Vũ Văn Thác thở dài, lòng đầy áy náy đối với tiểu cô nương, liền cúi đầu dịu dàng nói, "Đừng sợ, lát nữa cứ ôm lấy ta là được." Sau đó, Vũ Văn Thác lập tức gật đầu với Lí Tiến, hai chân thúc hông ngựa đi lên trước.
Nhưng, bởi vì ngã tư hoàng thành vốn nhỏ hẹp, lại thêm đám người bối rối vây quanh nên Vũ Văn Thác ngồi trên ngựa không thể đi nhanh được. Mới được vài bước, ngựa của Vũ Văn Thác đã ở giữa đám người. Binh mã của Vũ Văn Thái thấy tình huống này liền tụ lại một chỗ, khép chặt vòng vây.
Những quân lính cả người mặc áo giáp này chính là nhóm quân Cảnh vương âm thầm dày công huấn luyện từ lâu. Mỗi người xuất chiêu đều tàn nhẫn cùng quyết tuyệt, không màng đến sống chết của bản thân. Uy lực của Hiên Viên Kiếm tuy không tầm thường nhưng dù sao cũng là binh khí ngắn* [dùng để cận chiến], Vũ Văn Thác ngồi trên lưng ngựa không thi triển được. Trước ngực lại mang một cô nương run rẩy, thường căng thẳng túm lấy tay hắn khiến Vũ Văn Thác không khỏi cảm thấy có chút vướng chân vướng tay. Bởi vậy, Vũ Văn Thác xuất chiêu cũng không sắc bén như trước.
Đột nhiên, hai gã giáp sĩ dùng thương đâm vào đùi tuấn mã của Vũ Văn Thác. Một tiếng "hí" dài vang lên đầy ai oán. Cả người Vũ Văn Thác không khỏi ngã về phía trước. Vội ôm lấy người trong ngực, mũi chân điểm nhẹ, thả người nhảy, đáp xuống mặt đất. Tuy nhiên, Vũ Văn Thác chưa kịp động thủ, một loạt tiễn thủ đã giương cung ngắm bắn. Cơn mưa tên bắn rơi xuống những người trong vòng vây. Vũ Văn Thác lập tức vận nội lực, kiếm khí hoàng sắc của Hiên Viên kiếm vọt lên trên không, mạnh mẽ ngăn trở một màn công sắc bén của địch.
Có điều, phía địch, cứ một người ngã xuống lại có một kẻ khác tiến lên, liên miên không dứt. Những giáp sĩ hai mắt phiếm hồng song thấy chết không sờn. Vũ Văn Thác cùng Lí Tiến tuy nội lực thâm hậu nhưng đối mặt với thế vây công liều mình liên tục của địch cũng dần trở nên có chút lực bất tòng tâm.
Vũ Văn Thác một tay che Đường tiểu thư, một tay cầm kiếm, cùng Lí Tiến vừa đánh vừa lui. Mặc dù nội công đã tiêu hao hơn nửa nhưng cũng không để cho kẻ địch nào đến gần. Thấy tình hình cứ dây dưa như vậy, mắt nhóm giáp sĩ xung quanh chợt chuyển, lập tức tập trung tấn công vào Thái tử phi chân yếu tay mềm.
"A ~~~~~" một tiếng thét chói tai vang lên. Vũ Văn Thác vội vừa đưa tay ôm lấy Đường gia tiểu thư, vừa giơ kiếm đón đỡ. Ngón tay nhỏ bé, yếu ớt lập tức túm lấy ngực áo Vũ Văn Thác, gắt gao không buông. Lúc này, bảy, tám giáp sĩ lại tấn công tới. Vũ Văn Thác định giơ tay ra chiêu, người trong ngực lại hoảng sợ, ngã bổ nhào về phía trước. Mắt thấy người nọ sẽ ngã xuông, Vũ Văn Thác liền bật người, ôm lấy hông nàng. Đợi khi Vũ Văn Thác quay đầu lại, đối phương đã đánh úp đến. Vũ Văn Thác lập tức lùi lại. Cứ ba lần như vậy, mỗi khi Vũ Văn Thác muốn phản kích đều bị làm vướng chân vướng tay. Mà Lí Tiến ở một bên cũng bị quấn giữa một đám giáp sĩ. Thành ra, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Lúc này, Đường gia tiểu thư lo lắng nhìn Vũ Văn Thác, tự biết mình là gánh nặng, lập tức cân nhắc trong lòng rồi nói, "Thần thiếp không muốn liên lụy đến điện hạ." Dứt lời, liền giãy khỏi ngực Vũ Văn Thác, cầm lấy thanh kiếm bị rơi trên đất chuẩn bị tự vẫn. Vũ Văn Thác nhướn mày vội giơ tay ngăn lại, thầm nghĩ, cô nương này cũng thật mạnh mẽ đi. Nhưng, trong lúc còn đang phân tâm, Vũ Văn Thác thấy lưng mình chợt lạnh, vội huy kiếm, xoay người chống đỡ nhưng lưỡi kiếm sắc nhọn đã kề ngay trên cổ khiến Vũ Văn Thác không thể nhúc nhích nửa phần.
"Đừng nói điều này với ta!" Vũ Văn Thái thô bạo cắt ngang lời Vũ Văn Thác, sau đó ghé sát vào mặt Vũ Văn Thác, hung dữ nói, "Ta nói phụ hoàng thật bất công. Thái tử một nước đã ngoài hai mươi sáu vẫn chưa có con nối dòng! Chỉ riêng lý do này, phụ hoàng đã có đủ lý do để phế ngươi!"
Dứt lời, Vũ Văn Thái liền đưa tay giật lấy thanh lợi kiếm của giáp sĩ bên cạnh, chĩa vào ngực Vũ Văn Thác; đồng thời, liếc mắt đánh giá Thái tử phi còn đang run rẩy ngồi trên đất, tà mị cười cười, nhẹ giọng nói, "Huống hồ, ngươi còn là một tên đoạn tụ!" Mũi kiếm đâm vào da Vũ Văn Thác ba phân.
Vũ Văn Thác nghe vậy cũng không giận dữ, vẻ mặt vẫn thật tự nhiên, "Nói vậy, hôm nay, ngươi nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết?"
Đối phương chậm rãi di thanh lợi kiếm lên cổ Vũ Văn Thác, mặt mày hung hãn, lãnh liệt nói, "Ta đây là nghĩ cho Bắc Chu. Tam đệ, ngươi cứ an tâm mà đi đi."
Ai ngờ, lời vừa dứt, một trận kình phong đột nhiên thẳng tắp hướng về phía hai người. Một mũi tên xé gió bay tới khiến người trong cuộc không kịp tránh. Vũ Văn Thái cả kinh nhưng cơ thể theo bản năng lại không thể nhúc nhích nửa phần. Mũi tên cứ vậy mà nhẹ nhàng xẹt qua má. Một đạo huyết ngân lập tức hiện ra. Tức thì, lại nghe vài tiếng "sưu sưu". Mấy mũi tên gắn lông chim xuyên thẳng qua ngực mấy giáp sĩ đang bao vây Vũ Văn Thác. Kiếm kề trên cổ Vũ Văn Thác leng keng rơi xuống.
Vũ Văn Thác nhún vai, có chút vô tội nói, "Ly Yến, sao giờ ngươi mới đến?"
Lưu Liên Thành liếc mắt nhìn Vũ Văn Thác một cái, không thèm đáp, điểm nhẹ mũi chân phi thân xuống dưới, đứng ngay trước mặt Vũ Văn Thái, "Cảnh Vương điện hạ, Ly Yến bất quá mới đi hơn mười ngày, sao đã xảy ra một trận chiến lớn như vậy? Xin hỏi ngài đây là muốn làm gì?" Mặt mày mang ý cười. Dù vậy, Vũ Văn Thái lại thấy lưng từng trận lạnh toát.
"Ngươi không phải..."
"Cảnh Vương điện hạ, phong cảnh Lâm Truy dù đẹp nhưng tại hạ lại càng ngưỡng mộ cảnh sắc non nước Kinh Tương."
"Sao cơ?!"
Cả người Vũ Văn Thái nhất thời chấn động, giương mắt nhìn khói báo cách đó không xa, lại quay đầu cân nhắc vẻ mặt Vũ Văn Thác, trong phút chốc như bừng tỉnh.
"... Ra là, các ngươi đã sớm có tính toán. Đầu tiên, ở Thang Tuyền cung, các ngươi đóng kịch khiến ta nghĩ hai người các ngươi quyết tuyệt. Sau đó, có thể có cớ đi tìm Hàn Tử Hành. Vậy thì, việc ngươi đêm qua say rượu cũng là..." Nhìn đối phương im lặng gật đầu, khóe miệng Vũ Văn Thái cong lên, tự cười mỉa.
"Mọi chuyện các ngươi làm đều nhằm để ta dỡ tâm phòng!"
"Đại ca, bây giờ nhận ra vẫn chưa muộn," Vũ Văn Thác xoải bước tới, đưa tay phủi phủi bụi bẩn trên người, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Vũ Văn Thái, giọng nói có chút trầm trọng, "Ta khuyên ngươi, vẫn là nhanh thu tay lại đi."
Vũ Văn Thái kinh ngạc nhìn hai người, thật lâu sau, lại cười lớn, "Ngươi nói giờ ta phải thu tay thế nào đây? Nực cười!" Dứt lời, ánh mắt liền xoáy vào Lưu Liên Thành, "Ninh vương điện hạ, ngươi tự ý điều khiển binh sĩ biên cương hồi triều, đây là tội khi quân. Ngươi cho là ngươi có thể an nhiên* [bình yên] thoát tội sao?"
Nhưng, hai người trước mặt không trả lời mà chỉ im lặng nhìn về phía hắn, trên mặt lại mang một nét thương hại. Một lúc sau, Vũ Văn Thái đột nhiên biến sắc, "Chẳng lẽ..."
Lưu Liên Thành thở dài, lấy ra một quyển trục màu vàng từ trong vạt áo, ném về phía Vũ Văn Thái, "Tự ngươi xem đi."
Hai tay Vũ Văn Thái run rẩy mở quyển trục ra, thần sắc tức thì suy sụp, nhìn về phía cung Vị Ương cách đó không xa, "Phụ hoàng..."
"Hôm trước, câu cuối cùng phụ hoàng nói với chúng ta ở Vị Ương cung chính là lời cảnh tỉnh cuối cùng dành cho ngươi. Đáng tiếc..."
Vũ Văn Thái nghe vậy đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt nhất lẫm, rút ra bội kiếm tùy thân, tự đâm về phía cổ mình. Lưu Liên Thành nhanh tay nhanh mắt, lập tức đá bay bội kiếm, giơ tay điểm huyệt đạo của Vũ Văn Thái.
Cung Vị Ương, một tháng trước.
"Ly Yến, nếu ngươi là trẫm, chuyện Cảnh vương cùng Thái tử, ngươi xử lý thế nào?"
Lưu Liên Thành cả kinh, nhìn Vũ Văn Giác ngồi trên thượng vị. Đôi mắt thâm thúy của lão nhân toát ra một loại cảm giác chua xót cùng ảm đạm của người vừa làm phụ thân, vừa làm quân vương.
"Hoàng Thượng, mấu chốt không ở người, mà ở hai vị hoàng tử."
"Nhưng chúng... đều là con của trẫm!" Mặt Vũ Văn Giác lộ vẻ nghiêm trọng, mày nhíu chặt. Lão nhân đã bước qua tuổi sáu mươi, khi còn trẻ đã từng uy phong hiển hách, nhưng đối với chuyện tình cảm vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Thật lâu sau, lão quay đầu nhìn ráng chiều bên ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài, nói, "Ly Yến, trẫm biết ngươi cùng Thái tử tương giao rất tốt. Có điều, nếu có ngày..." Dừng một chút, lão nhân quay đầu yên lặng nhìn Lưu Liên Thành ngồi bên cạnh, "Trẫm nhờ ngươi để cho Thái nhi một đường sống."
"Cảnh vương điện hạ, Hoàng Thượng biết ngươi nhất định sẽ làm thế này nhưng vẫn hi vọng lưu cho ngươi một mạng. Kỳ thật, tình cảm của người đối với ngươi so với Thái tử cũng không kém đi."
Vũ Văn Thái bị áp đi phía trước im lặng nghe Lưu Liên Thành nói.
Nhìn bóng Vũ Văn Thái bị giải đi, trong lòng Vũ Văn Thác xẹt qua một tia chua xót. Đối với bọn họ mà nói, thân tình so với ngôi vị hoàng đế thật chẳng tính là gì. Lúc này, bên vai Vũ Văn Thác truyền đến một cảm giác ấm áp. Quay đầu, hắn thấy Lưu Liên Thành đang đứng cạnh hắn. Đối phương vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói, "Năm đó, khi Lưu Liên Hi muốn đưa ta vào chỗ chết, tâm trạng của ta cũng giống ngươi bây giờ."
Vũ Văn Thác thấy lòng chợt nhẹ, lập tức cười cười, thật tự nhiên mà đặt tay lên vai đối phương, dịu dàng nói, "Cảm ơn."
Nhưng, tiếng huyên náo ầm ĩ từ bên cạnh truyền đến phá ngang bầu không khí thân mật giữa hai người. Theo tiếng nhìn lại, ra là Đường tiểu thư, không ngờ nàng bị thương ở chân. Lưu Liên Thành cười cười, nói, "Còn không mau chạy đến nâng Thái tử phi của ngươi dậy? Hôm nay, nàng chịu không ít kinh hách* [khiếp hãi]đi."
Vũ Văn Thác có chút xấu hổ, nhưng nhất thời lại không thể phản bác, đành tiến lên ôm lấy, rồi nói, "Ta đem nàng về phủ trước. Chỗ này giao ngươi."
Lưu Liên Thành đứng dưới An Định môn, nhìn Lí Tiến cùng mấy người kiểm kê lại thương vong trận này, không hiểu sao trong lòng luôn ẩn ẩn cảm giác bất an khác thường. Lập tức, Liên Thành hỏi Lí Tiến về những sự kiện vừa xảy ra một lần. Khi Lí Tiến nói đến đoạn Vũ Văn Thác bị người khác dùng kiếm kề cổ, mặt Lưu Liên Thành đột nhiên biến sắc, hỏi có chút lo lắng, "Hôm nay các ngươi có thấy người kia không?"
"Ai?"
"Mạnh Kì Hữu."
"Không có."
"..."
Nguy rồi! Đồng tử Lưu Liên Thành nhất thời co lại. Lập tức xoay người nhảy lên tuấn mã gần nhất, hai chân thúc hông ngực, giục ngựa phi gấp về hướng Vũ Văn Thác cùng Đường gia tiểu thư vừa đi.