Đi thẳng về nơi phồn hoa rực rỡ như thể ngự hoa viên. Trên bầu trời mùa thu trong vắt, một đàn nhạn lớn bay về phía nam. Trong gió, lá rụng tung bay, tạo cảm giác hiu quạnh thê lương.
Lãnh Huyền an vị trong Lương Đình hình lục giác khảm ngọc lưu ly, dù bận vẫn ung dung thưởng thức rượu ngon thượng đẳng mới được tiến cống từ chư hầu quôc Lạc Thủy, nhìn thấy Lôi Hải Thành được thị vệ tả hữu dẫn đến, liền thong thả từ hướng Lương Đình bước ra.
Thân thể thiếu niên nhỏ bé do cả tháng trời bị tra tấn hành hạ nên càng phát ra vẻ đơn bạc thon gầy, vòng eo nhỏ bé tựa hồ như nếu bị đại lực xiết chặt, sẽ bị bẻ gẫy. Song, Lãnh Huyền nhíu mày, cảm giác có điểm quái dị.
Không thể nói nguyên nhân, nhưng hắn có cảm giác rằng thiếu niên tựa hồ so với lần trước có chút bất đồng.
Kéo theo đôi chân đau đớn không ngừng run rẩy, Lôi Hải Thành cuối cùng cũng tới được thềm đá của Lương Đình, đứng thẳng người lên, đối diện với nam nhân vận quan phục thêu ngọc trước mặt. Xung quanh Lương Đình, thị hầu cùng hơn mười một thị vệ, cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lôi Hải Thành.
Lôi Hải Thành không biết, trong hai ngày hắn mê man, chuyện hắn bị mấy chục thị vệ danh tiếng luận bạo sớm đã trở thành truyện cười lưu truyền khắp trong cung. Hắn tự nhiên cũng chú ý tới sự miệt thị của những người xung quanh, nhưng lại hờ hững trí chi.
So với sự hung ác nham hiểm của Lãnh Huyền, mấy tên thị vệ này căn bản không đáng hắn để tâm.
“Trần Yên, xem ra thân thể của ngươi đã khôi phục không tệ, quả nhiên vốn là trời sinh làm tiểu quan.” Lãnh Huyền bị đôi mắt bình tĩnh của Lôi Hải Thành chọc giận, cố ý đem hai chữ tiểu quan đọc nhấn mạnh, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khinh mạn lạnh lẽo, chờ thưởng thức vẻ mặt xấu hổ tức giận của Lôi Hải Thành.
Nhưng Lôi Hải Thành cũng không có lộ ra vẻ khó xử như hắn đã đoán trước.”Ta không phải Trần Yên.”
Lãnh Huyền thu lại nụ cười, nhìn chăm chú theo hắn.
Lôi Hải Thành hít lấy một hơi dài, nhìn thẳng vào Lãnh Huyền, “Trần Yên quả thật đã cắn lưỡi tự vận. Ta gọi là Lôi Hải Thành, ta bị người làm hại, hồn phách vừa vặn nhập vào thân thể Trần Yên. Có tin hay không tùy ngươi, nhưng ta đích xác không phải Trần Yên.”
Thuật di hồn ở thời đại trước đây Lôi Hải Thành sống cũng là điều khoa học không thể lý giải, đối với thời cổ đại này mà nói, càng lại không thể tưởng tượng nổi. Cho nên Lôi Hải Thành nói xong, thị vệ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Lãnh Huyền nhìn chăm chú theo Lôi Hải Thành, ánh mắt sắc bén như đao, dò xét nét mặt Lôi Hải Thành, giống như tên đầu tuỳ chờ cơ hội nhảy ra săn báo.
“Ý của ngươi là… Trần Yên đã chết, và ngươi mượn thân thể của hắn sống sót?”
“Không sai.” Lôi Hải Thành mỉm cười.
“Vậy…” Lãnh Huyền buông chén rượu, chậm rãi thong thả bước khỏi Lương Đình, dừng lại trước mặt thiếu niên thấp hơn hắn nửa cái đầu, đưa tay sờ lên khuôn mặt Lôi Hải Thành, trong mắt tràn ngập trào phúng. “Vậy ra ngươi chính là Tá Thi Hoàn Hồn sao — đồ yêu nghiệt!”
Lôi Hải Thành không có thói quen bị kẻ cùng giới vuốt ve, tiềm thức nhíu mày, đang muốn quay sang, Lãnh Huyền liền trở tay cho hắn một bạt tai.
Thân thể vốn đã suy yếu vô cùng, căn bản không chịu nổi bị đánh, máu mũi Lôi Hải Thành chảy dàn dụa, hoa mắt choáng váng ngã sấp xuống mặt đất, lập tức bị Lãnh Huyền dẫm một cước vào ngực, cơ hồ như ngẹt thở mà ngất đi.
“Trần Yên, bổn hoàng nên cho là ngươi thông minh hay là ngu xuẩn đây? Cư nhiên lại nghĩ ra cái lý do này đẻ hù doạ bổn hoàng, cho là như vậy bổn hoàng sẽ không dụng hình với ngươi nữa ư?”
Lãnh Huyền tăng thêm trọng lượng lên chân, nhìn sắc mặt lôi hải thành càng ngày càng trắng bệch, hắn cười lạnh, kêu thị vệ rót rượu, chậm rãi uống một ngụm.
“Bổn hoàng còn tưởng rằng ngươi trải qua lần chiêu đãi đặc biệt lúc trước sẽ thành thật mà cung ra đồng mưu. Xem ra, ngươi vẫn còn ngoan cố. Hôm nay đích thân bổn hoàng sẽ dạy dỗ lại ngươi.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho người ta phải rợn tóc gáy, lòng bàn chân vẫn tiếp tục dùng sức giẫm ──
“Rắc!” Khó có thể miêu tả được sự đau đớn, Lôi Hải Thành dường như nghe được âm thanh xương sườn mình bị bẻ gẫy.
Nửa tháng để khôi phục thể năng, lại phải kéo dài thêm.
Hắn cắn chặt môi cười khổ, ngạo khí cùng tôn nghiêm không cho phép bản thân ở trước mặt địch nhân mà kêu rên.
Cũng biết, Lãnh Huyền vốn bảo thủ, sao có thể dễ dàng tin tưởng vào chuyện kinh thế hãi tục Tá Thi Hoàn Hồn này cho được. Lôi Hải Thành tự nghĩ, nếu không phải chính mình gặp phải, có lẽ cũng chỉ cho đó là chuyện vô căn cứ.
Hôm nay, hình phạt là gì đây?
Trông thấy một đám thị vệ đi về hướng mình, Lôi Hải Thành thở dài tận đáy lòng ── cổ nhân thật sự không sáng ý.
Chẳng lẽ hắn chết đi rồi sống lại, thật sự chỉ là vì ứng với cái kia lời nguyền rủa của cô gái kia, là chỉ để cho người ta thượng ư?
Y phục bị lột xuống. Ăn xong thôi tình dược đám thị vệ hợp lực giữ chặt tứ chi hắn, một người tiếp một người, thay nhau xâm phạm.
Nói loại này hành vi không đau tuyệt đối chính là gạt người. Môi Lôi Hải Thành bị chính mình cắn đến huyết nhục mơ hồ, móng tay cũng cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng khắc chế suy nghĩ kích động.
Lãnh Huyền, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Hắn dùng sức trừng mắt nhìn nam nhân đang nhàn nhã ngồi ở Lương Đình thưởng thức, chỉ có dựa vào sự hận thù với Lãnh Huyền mới có thể duy trì bản thân không ngất xỉu đi. Tuy rằng hắn biết đối với loại tra tấn này, giống lần trước ngất đi chắc chắn là biện pháp trốn tránh hữu hiệu nhất, nhưng nghĩ không muốn thể hiện vẻ yếu thế trước mặt Lãnh Huyền.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, trong đám mây tà dương bán lạc, phủ màu hồng lên che kín hạ thân đầy máu của hắn.
Hơi thở cũng từng bước yếu đi, hàn khí trên người càng ngày càng đậm. Lại thấy một đội thị vệ đi vào tầm mắt, Lôi Hải Thành nhổ ra một ngụm máu, khiêu khích nhìn về phía Lãnh Huyền.
“Họ Lãnh kia, ngươi dường như thích xem nam nhân thượng nam nhân sao? Ngươi không phải có bệnh liêt dương, phải xem cảnh *** đãng này mới có thể dựng thẳng lên đấy chứ?”
Khuôn mặt Lãnh Huyền âm trầm giống không trung, chậm rãi đi đến trước thân thể Lôi Hải Thành, tỏ ý bảo thị vệ buông Hải Thành ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống người thiếu niên vô cùng thảm hại.
Khuôn mặt thiếu niên lưu đầy mồ hôi lạnh, đau đớn đến mức thay đổi biểu tình.”Lãnh Huyền, ta nói lại lần nữa cho mà biết, ta là Lôi Hải Thành, không phải Trần Yên. Ngươi bức ta thế nào, ta cũng không cung ra bất luận kẻ nào. Ngươi cứ cho ta thống khoái đi!”
Lôi Hải Thành quả thật đã muốn chết. Nếu hoàn hồn chính là để thừa nhận cái chuyện báo ứng buồn cười vô căn cứ kia, thì thà rằng hắn từ bỏ cơ hội phục sinh này đi cho rồi.
Dù sao đã chết một lần rồi, thêm nữa cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đáng tiếc, Lãnh Huyền lần nữa đem lời hắn nói như gió thoảng bên tai, con ngươi đen nheo lại, dáng tươi cười hàn khốc, “Chờ ngươi cung ra tất cả đồng đảng trù tính kế hoạch ám sát nhân lễ thọ thần, bổn hoàng hiển nhiên sẽ cho ngươi thống khoái. Hơn nữa, bổn hoàng không thích nam nhân. Bất quá đối phó với loại thấp hèn như ngươi, tìm nam nhân đến áp ngươi là phương pháp tốt nhất. Tên phụ thân ma quỷ của ngươi lúc sinh tiền luôn luôn tỏ ra vẻ đạo mạo, luôn mồm nói phải giữ gìn cái thứ chính tông vô dụng chó má ấy, ủng hộ cái tên thái tử bị thịt đó đối nghịch đến cùng với bổn hoàng. Bổn hoàng sẽ khiến cho tiểu nhi tử của hắn bị nam nhân thượng đủ, làm cho hắn có thành quỷ cũng không dám gặp mặt người.”
Chỉ là cái lý do chó má thế thôi à? Nhãn lí Lôi Hải Thành như tràn đầy hoả diễm.”Ngươi uổng làm quân vương một nước, lòng dạ quả thật quá hẹp hòi!”
“Xem ra ngươi vẫn còn có chút tinh thần!”Lãnh Huyền giống như mèo vờn chuột, vỗ vỗ hai má Lôi Hải Thành, bàn tay chuyển qua chỗ xương sườn gãy của Lôi Hải Thành mạnh mẽ ấn xuống.
“!......” Lôi Hải Thành liều mạng cắn chặt môi, phong bế tiếng kêu đau.
“Thật đúng là quật cường, bất quá cùng bổn hoàng đấu, ngươi chọn sai người rồi.”
Lãnh Huyền lạnh lùng thu hồi bàn tay, rút ra chiếc khăn lụa trắng toát lau tay rồi ném xuống. Sau đó quay lại nói với đội thị vệ vẫn đang đứng đợi lệnh: “Tiếp tục! Xem đồ tiện nhân này còn có bao nhiêu khí lực để mắng chửi người đây!”
Lôi Hải Thành đau đến chết đi sống lại, nhưng do trường kỳ rèn luyện mà thính giác nhạy bén nên một chữ của Lãnh Huyền cũng có thể lọt qua tai, không thể kiềm chế nổi cơn giận.”Các ngươi đúng là lũ mặt người dạ thú!”
“Vậy ngươi chính là do loài cầm thú thấp hèn sinh ra.” Lãnh Huyền mặt không đổi sắc, bình tĩnh như thường.
“Ách ──” Lôi Hải Thành còn muốn tiếp tục chửi mắng cho sướng miệng, thì hai tên thị vệ đã đi tới, đánh cho hắn một quyền thiếu chút nữa ngất xỉu đi.Trong lúc mê man, đôi chân bị kéo căng sang hai bên.
Thần trí của Lôi Hải Thành thật đã muốn mơ hồ, chỉ còn dựa vào chút nghị lực không khuất phục mà chống đỡ. Hắn biết, Lãnh Huyền vẫn còn ở kia để thưởng thức bộ dáng thảm hại của hắn.
Hai mươi tám năm sống, chưa từng bị kẻ nào làm cho đau đơn đến thế. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được nếm qua cái mùi vị căm hận một người đến thế.
Một ngày nào đó, hắn hội đem gấp bội trả lại cho Lãnh Huyền! Nhất định sẽ như vậy!!!
Hung khí trước hậu đỉnh tiến, nơi tiếp xúc ngập tràn đau đớn, giờ phút này sự nhẫn nại của lôi hải thành đã đến mức cực hạn.
“A a a a ──────”
Tiếng hét thê lương thảm khốc xé ngang bầu trời đêm, quanh quẩn hồi lâu bên trên cung điện. Đăng bởi: admin