Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 215: Phiên Ngoại – Tư Quân 2



Thái tử nhất định là muốn đối phó với Thu thái phó, nhưng Phụ hoàng cũng không hồ đồ, không nhẹ dạ tin lời Thái tử cùng Hoàng hậu, trị tội Thu thái phó. Ngược lại ngày hôm sau, sai người đến thư uyển truyền khẩu dụ, muốn Thu thái phó làm hết phận sự quản giáo những học sinh bất hảo không nghe lời.

Đây mới điều mà minh quân nên làm. Sự kính yêu của ta đối với Phụ hoàng càng sâu thêm vài phần.

Căm hận của Thái tử với Thu thái phó cũng càng ngày càng tăng. Hận ý này, rốt cục sau một năm đã chạm đến đỉnh điểm.

Sắp đến sinh thần của Phụ hoàng. Thu thái phó muốn khảo sát bài học của học trò, muốn các hoàng tử tự tay viết lời chúc, làm lễ vật chúc mừng dâng Phụ hoàng.

Ta cầm bút, rõ ràng có rất nhiều lời muốn muốn nói cùng Phụ hoàng, nhưng mà đối diện với tờ giấy trắng, lại không biết nên viết cái gì.

Hắn ở trong kí ức của ta, trừ bỏ thân ảnh mơ hồ nhìn vọng từ xa xăm, thật sự cũng không khác gì một tờ giấy trắng.

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, ta đặt bút, vẽ từng đường, nét chữ cứng cáp, viết thành bốn chữ “Văn thành võ đức” lớn rắn rỏi mượt mà.

Phụ hoàng chính là tương xứng với bốn chữ này. Mà ta, cũng muốn một ngày kia có thể trở thành đế vương uy hiếp thiên hạ giống như hắn.

Thu thái phó khen ta viết tốt.

Thái tử quăng bút “bốp” một cái, không phục ré lên: “Hắn tuổi lớn nhất, viết đẹp hơn bản cung thì tính cái gì chứ?”

“Nét bút thể hiện tính người, vốn không tính lớn nhỏ, chỉ luận về khí phách.” Thu thái phó rũ mắt nhìn bảng chữ trên bàn Thái tử, nhẹ giọng cười: “Ngày sau, ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”

Thái tử không làm ầm ĩ nữa, chỉ dùng tay nhỏ bé nắm chặt hắn bản viết của hắn, vò đến nhàu nát.

Ta cẩn thận trang hoàng bốn chữ kia, ảo tưởng cảnh Phụ hoàng nhận được lễ vật này, vừa hưng phấn lại đau buồn.

Sinh nhật của Phụ hoàng, cho tới bây giờ đều không có phần cho ta tham dự. Phần lễ vật này, ta vô pháp tự tay đưa cho hắn, chỉ có thể nhờ Thu thái phó chuyển dùm.

Nhưng ta không ngờ rằng, một mong đợi nhỏ nhoi như vậy, cuối cùng cũng hóa thành bọt nước.

Vào ngày trước sinh nhật Phụ hoàng, trong cung trên dưới đều bận rộn thu xếp những việc cuối cùng. Thư uyển cũng sớm tan.

Ta quay về Khai Nguyên cung, nghĩ rằng lễ vật dâng lên không thể nghèo nàn như vậy, thế nên liền lục tung tủ lên, tìm ra hộp gấm mẫu thân lúc còn sống dùng để nữ trang quạt hương.

Chiếc hộp cũ kỹ không còn mới, nhưng ít nhất cũng vừa mắt. Bên trong đặt một chiếc quạt gỗ đàn hương, hương khí vẫn như xưa, mà người thì đã xa ngút ngàn. Còn có hai chiếc khuyên tai mã não nho nhỏ, một cây trâm cài tóc ngọc hình phượng.

Đó cơ hồ, chính là di vật quý giá nhất cả đời mẫu thân.

Ta lấy quạt cùng trang sức ra, cầm lấy chiếc hộp rỗng quay lại thư uyển.

Cái ngày đó, ta đã thấy một cơn ác mộng giữa ban ngày mà cả đời này cũng không thể quên được.

Cửa thư uyển hờ khép, Thu thái phó ngồi trong chiếc ghế dựa như lúc hắn dạy học thường ngày, cặp mắt trong veo mở to không chớp, ngưng đọng sự đau đớn vô hạn.

Hắn nhìn ta, nhưng đã không còn hô hấp nữa. Giữa cổ có một vết xiết cực sâu. Tay phải, bị thước xuyên thủng qua lòng bàn tay, cắm lại trên thư án.

Máu tươi đã dần đông, vẫn đang chầm chậm chảy ra từ vết thương trên tay hắn, dọc theo chân bàn nhỏ xuống đất.

Bản chữ viết kia của ta, đã bị xé thành vô số mảnh nhỏ, bị gió thổi cuồn cuộn đầy đất.

Lòng ta, trong nháy mắt đã tan nát.

Thu thái phó đi rồi. Chuyện truy tìm thủ phạm, khi tra vấn đến Thái tử, liền bị một tiếng quở mắng “Hoang đường” của Hoàng hậu mà bị bỏ dở giữa đường.

Thầy giáo mới đến đối Thái tử cung kính dị thường, giống như hắn mới là học trò của Thái tử.

Sự ngạo mạn của Thái tử càng lúc càng càn quấy, trong ánh mắt nhìn về phía ta tràn ngập khinh thường cùng khiêu khích.

Ta im lặng, ngồi tại bóng tối trong góc, không hề lên tiếng.

Giả như ta không bồng bột thể hiện tài năng, muốn giành lấy hảo cảm của Phụ hoàng, đắc tội Thái tử, Thu thái phó có phải rằng, sẽ không phải chết hay không?

Ta vô pháp biết đáp án, chính là lại thêm lần nữa khuyên răn bản thân —— chờ!

Ta hiện giờ, cánh chim chưa lớn, lại tứ cố vô thân, ta vĩnh viễn đều không có khả năng thắng lợi.

Ta không còn trông đợi vào bất kỳ người nào, mượn cớ ốm xin nghỉ dài hạn, quay về Khai Nguyên cung tĩnh dưỡng, tránh xa mục quang chán ghét của Thái tử.

Hoa nở rồi lại tàn, hồng nhạn hót sầu bi. Ta hết ngày nối đêm, vùi đầu vào kinh lược trị quốc, binh thư chiến sách, hoàn toàn chẳng hay thời gian ba năm đã lặng yên trôi qua.

Ngẫu nhiên một ngày, khi ta xem thư quyển hết nửa ngày, đang nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần, liền nghe được trong sân có tiếng người cười vui vè, trong trẻo như chuông ngọc.

Đẩy cửa, liền thấy một thân ảnh hoạt bát thanh tú, đang đá cầu cùng mấy thị nữ khác.

Mồ hôi lóng lánh chảy qua hai má đỏ ửng của nàng, vung vẩy trong không trung.

Chớp mắt, nàng ngoái đầu nhìn lại, nụ cười ngọt ngào động lòng người.

Khả Nhân là thị nữ mới tới, nhỏ hơn ta một tuổi, hoạt bát khéo léo, khi giúp ta khâu vá y phục bị cào rách lúc luyện công, vẻ mặt kia, lại chuyên tâm mà mỹ lệ, làm cho ta nhớ tới mẫu thân ôn nhu đã mất sớm.

Đã rất lâu, không có một người nào giống như nàng, nguyện ý trò chuyện cùng ta, nguyện ý cười với ta, nguyện ý khi ta múa kiếm luyện thương, vui vẻ ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng, nguyện ý lấy khăn tay, lau cho ta mồ hôi đầy trên trán.

Cỏ cây quạnh quẽ lạnh lẽo đầy sân, tựa hồ đều vì nàng, mà dần có sinh khí.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng, dùng làn môi khẽ chạm lên móng tay hồng phấn như cánh hoa hồng, ***g ngực ấm áp, thực thỏa mãn. Nàng có lẽ, là người mà ta quý trọng nhất, muốn hảo hảo che chở nhất từ khi sinh ra tới nay.

Nàng sợ ngứa, cười khanh khách rút tay khỏi ta, chạy trốn đến thật xa.

Ta trong lúc vô tình chuyển mắt, phát hiện trong bụi cỏ góc tường có một tổ nhím, chợt nảy ý đùa nghịch, tóm lấy một con đuổi theo dọa nàng.

Nàng kêu sợ hãi chạy quanh Khai Nguyên cung trốn tránh, ta lại càng không ngừng đuổi theo nàng, cuối cùng cùng với nàng ngã lăn vào trong bụi cỏ mềm mại.

Đỉnh đầu, có lá vàng rực rỡ xoay tròn tung bay, rơi trên ngực nàng vẫn đang phập phồng do chạy nhảy kịch liệt. Làn môi xinh xắn của nàng, cũng đỏ tươi như đóa hoa tươi tắn.

Ta nhìn không dời mắt, cúi đầu, mang trong lòng sự yêu thương vô hạn hôn lên môi nàng.

Hương thơm tự nhiên của thiếu nữ, chiếm cứ cả thế giới của ta.

Đêm hôm đó, ta cùng nàng, hoan hảo dưới ánh nến kiều diễm.

Lần đầu tiên được nếm tư vị nhân gian cực lạc, ta không khống chế nổi. Nàng nhỏ giọng khóc nức nở, thật ủy khuất nhìn ta.

“Khả Nhân, Khả Nhân......” Ta ở trong cơ thể mềm mại ấm áp của nàng tìm kiếm một chỗ dựa, hôn lên khóe mắt ngấn lệ mặn chát của nàng. “Đừng khóc, cả đời này, ta chỉ yêu một mình nàng. Ngoại trừ nàng, ta sẽ không yêu thương người khác nữa, Khả Nhân......”

Hôm sau, dương quang vương đầy đầu giường, nàng vẫn cuộn tròn ngủ trong lòng ta. Ta lấy cây phượng trâm chu ngọc của mẫu thân, cài lên búi tóc đen của nàng.

Ta hành động thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm Khả Nhân tỉnh giấc. Nàng mắc cỡ đỏ mặt, nằm trong lòng ta nghe tiếng tim đập.

Ta ôm chặt lấy nàng, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng sẽ đều yêu thương nàng như trân bảo, sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.

Không lâu sau, trong sinh mệnh của ta lại có thêm một điều kinh hỉ. Khả Nhân mang trong mình hài tử của ta.

Ta thật cẩn thận vuốt phần bụng hơi nhô lên của nàng, nghĩ đến bên trong là cốt nhục của ta với nàng, loại vui sướng này, quả thực không thể dùng bất cứ văn chương lời nói nào để hình dung.

Khả Nhân cũng đắm chìm trong niềm vui thích được làm mẫu thân. Điều duy nhất không vui chính là, mấy cô bạn tâm giao của nàng cứ luôn lải nhải bên tai, lúc thấy ta, thì lại tức khắc im tiếng.

Nguyên văn là “thủ mạt giao”: ý chỉ quan hệ thân mật giữa các cô gái —> bạn tâm giao nghe cũng có lý ấy chứ.

Ta tuy rằng không có nghe thấy các nàng nói gì, song chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết các nàng là đang quở trách Khả Nhân, sao lại tìm đến một đại hoàng tử vô quyền vô thế không được trọng dụng như ta.

Trong cung những kẻ bợ đỡ, nhiều như cá diếc trong sông. Ta không chút quan tâm, chính là khi nhìn thấy ánh mắt nguyên bản vui vẻ vô ưu của Khả Nhân đượm thêm tia u ám, ta vẫn cảm thấy trái tim khẽ xót xa.

Nàng lẽ ra, phải được sung sướng hơn hiện tại.

Ta đã chờ đợi rất lâu rồi, cũng nên bắt đầu trù tính cho tương lai.

Ý niệm này, từ sau khi hài tử sinh ra lại càng trở nên mãnh liệt.

Một đứa bé trai nhỏ bé gầy yếu, khi khóc thì lại mang sức mạnh mười phần. Chỉ có ta ôm lấy hắn, hắn mới ngừng khóc lóc, đôi mắt đen như ngọc lưu ly hiếu kỳ nhìn ta cùng Khai Nguyên cung hoang tàn.

Ta dùng chóp mũi yêu thương cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, ngửi mùi sữa trên người hắn, nhắm hai mắt lại. “Gọi hắn Minh Chu đi, nhật nguyệt chi minh, chu toàn chi chu”

Hắn là một bộ phận trong sinh mệnh ta, ta tuyệt đối không muốn hài tử của ta lại giống như ta, không được sủng ái không được coi trọng.

Ta quyết tâm, muốn đem hết thảy những thứ ta có thể đạt được trao cho hắn.

Sau khi Chu nhi đầy tháng, ta thu dọn hành lý, tính toán xuất cung du lịch.

Trong cung, đâu đâu cũng đều là vây cánh bè đảng của Thái tử cùng mấy hoàng đệ khác, căn bản không có chỗ trống cho ta phát huy năng lực.

Ta đem mục quang chuyển sang bầu trời mênh mông bên ngoài tường cao.

Khả Nhân ôm hài tử, lưu luyến không rời tiễn ta ra khỏi cửa cung Khai Nguyên.

Ta nhìn ra được sự u oán trong đáy mắt nàng. Chỉ có thể áy náy ôm nàng một cái, xoay người rời đi.

Ngày sau ta nhất định sẽ hảo hảo mà bồi thường nàng.

Ta trước kia, cũng đã từng mấy lần lẻn ra khỏi cung, nhưng đều là dạo chơi trong kinh thành. Lần này, mới là chân chính đi xa.

Vó ngựa đạp lên quá nửa lãnh thổ Thiên Tĩnh, cười đùa với người, ngắm nghía hết thời gian, ta cũng kết giao với đủ loại người, tìm kiếm một số thiếu niên nhiệt huyết tuổi tác xấp xỉ, xưng huynh gọi đệ, nửa đùa nửa thật kết thành minh hội với bọn họ.

Liên minh bí mật gọi là “Ám tử”, ám hiệu giao tiếp, đều là ký tự ta tự sắp xếp. Nhóm thiếu niên hiệp nghĩa cùng nhau xắn áo, đùa giỡn muốn lấy của kẻ giàu cứu giúp người nghèo.

Ta mỉm cười, nhìn lên trời cao ngàn dặm. Cái ta muốn, chính là cải thiên hoán nhật.

Cải thiên hoán nhật:……..ngắn gọi có thể gọi là “đảo chính” không? (Bụi: Ừ, chuẩn, mình cũng đồng ý ^^)

Vô Thương cũng là bằng hữu ta quen biết trong lúc du lịch.

Trên đường qua rừng rậm ngày đó, một con gấu đen cơ thể khổng lồ thình lình xông ra, chặn đường ta lại. Móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao một chưởng xẹt qua cổ vật cưỡi, cào xuống một miếng thịt máu me đầm đìa.

Ngựa đau đến điên cuồng, ta vội nhảy xuống xuống đất, rút kiếm ứng phó.

Tất cả võ công, đều đến từ tàng thư trong cung, mà thứ ta nghiên cứu sâu nhất, lại là hành quân bày trận, chinh chiến trên ngựa, chưa từng nghĩ tới phải đối đầu với loại mãnh thú ra tay không chút quy luật này, càng chưa nói tới kinh nghiệm đối địch.

Ta một kiếm bổ trúng sườn gấu đen, con vật này da cứng thịt dày, không hề bị ngã xuống, ngược lại càng thêm hung dữ, một ngụm cắn bả vai ta đau buốt, rốt cuộc không cầm nổi binh khí nữa.

Trường kiếm rơi xuống đất, ta nhịn đau vừa mới rút đoản kiếm giấu bên sườn ống giày định ra tay, một tiễn phá không, bắn mù một bên mắt gấu đen, chưa hết lực xuyên thẳng vào não.

Gấu đen điên cuồng buông lỏng miệng, ta nhân lúc lách người lên, đoản kiếm kiên quyết nhắm chuẩn, cắt vào yết hầu gấu đen.

Người ra tay cứu giúp cũng cưỡi tuấn mã, nhảy tới trước mặt ta. Là một hồng y thiếu niên trẻ hơn ta, dung mạo đẹp đẽ, song vẫn không giấu được khí phách hừng hực.

Chúng ta cùng nhau nổi lửa, nướng chân gấu chảy mỡ thơm nức.

Thiếu niên kêu U Vô Thương. U không phải họ Thiên Tĩnh, thiếu niên cũng chẳng hề kiêng dè nói cho ta biết, hắn là người Lương Duẫn.

“Huyền huynh, đối phó với loại mãnh thú này, không thích hợp cận chiến, dùng binh khí dài là tốt nhất, gọi là dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc” hắn băng bó vết thương trên đầu vai cho ta, cười nói: “Cánh tay này của ngươi phải dưỡng vài ngày mới có thể động đậy, muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi.”

Thiếu niên nhiệt tình ngay thẳng, cười nói với ta này, rất đáng để thật lòng kết giao.

Sau khi biết thân phận của ta, Vô Thương cũng không hề biểu lộ thần tình mất tự nhiên. Trong mắt mắt, ta có lẽ chỉ là một người bạn dạo chơi cùng chung chí hướng.

Ta cùng Vô Thương kết bạn lên đường, du sơn ngoạn thủy, say sưa hát vang.

Cánh tay bị thương sau khi hoàn toàn lành hẳn, sự nhớ nhung đối với Khả Nhân cùng Chu nhi càng ngày càng sâu, ta cáo biệt U Vô Thương, quay về kinh thành đã xa cách một năm.

◇◇◇

Khai Nguyên cung vẫn quạnh quẽ buồn hiu như trước, thị nữ mở cửa nhìn thấy ta, lộ ra biểu tình cực kỳ quái.

Ta tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vừa gọi “Khả Nhân” vừa tiến về tẩm điện.

Khả Nhân đang ngồi kẻ mày trước bàn trang điểm. Một năm không gặp, toàn thân nàng đều hiển lộ sự nở nang đặc biệt chỉ có ở thiếu phụ. Dung mạo, so với khi ta xuất hành lại càng thêm kiều diễm.

Nhìn thấy ta, nàng ngoài ý muốn mở to đôi mắt mỹ lệ, nhưng lại mang theo vài phần bỡ ngỡ, tựa hồ có chút không tin sự trở về của ta.

Tâm mơ hồ đau đớn, ta tiến lên ôm lấy nàng.

Thân thể nàng thoáng cứng ngắc, liền sau đó thả lỏng, ghé đầu tựa vào hõm vai của ta, thút thít khóc.

Trong lòng ta tràn ngập day dứt, lau đi nước mắt đầy mặt mình, thấp giọng an ủi, nàng ngược lại càng khóc dữ hơn.

“Xem ta mua về cho nàng gì này?” Ta mở bọc hành lý, lấy ra đóa châu hoa màu sắc lung linh.

Đây là vật ta trước khi hồi cung đã mua ở cửa hàng trang sức tương đối nổi danh tại kinh thành. Ta đang muốn cài lên cho nàng, mới phát giác cây trâm trên đầu nàng, cũng không phải phượng trâm chu ngọc nàng lúc trước thường mang, mà là hai ba chiếc thoa cài vàng ròng tinh xảo hoa lệ khảm san hô đồi mồi.

Châu hoa, so ra tức khắc liền trở nên kém cỏi.

Tay ta cứng lại giữa không trung. Khả Nhân tựa hồ cũng đã nhận ra, trên mặt hiện lên một trận đỏ bừng, giây lát lại trắng bệch.

Ta nhìn nàng, muốn từ trong ánh mắt nàng tìm ra điểm gì đó, lúc này, một tiếng khóc trẻ con từ cách vách truyền đến.

Là Chu nhi?! Ta không quan tâm đến Khả Nhân nữa, tiện tay quăng châu hoa đi, quay người xông ra ngoài.

Chu nhi đã hơn một tuổi, hai bàn chân nhỏ trần trụi, đang ngã sấp trên nền đất lạnh băng trước giường khóc lớn. Trên trán bị xước rách một miếng da.

Hắn đại khái là sau khi tỉnh ngủ muốn tìm mẫu thân, bò loạn trên giường rồi té xuống.

Ta đau lòng ôm lấy hắn, xoa xoa trán cho hắn.

Khả Nhân cũng theo ta vào phòng, tiến lại muốn ôm Chu nhi, ta không ngần ngại đẩy hai tay đang vươn tới của nàng ra.

Khả Nhân thất thần.

Ta lặng đi một chút, chạm đến thần tình thụ thương trong đáy mắt Khả Nhân, ta có điểm hối hận hành động của mình, song vẫn như cũ không lấn át được tia giận hờn trong ***g ngực kia——

Nàng cư nhiên không lưu Chu nhi lại bên người săn sóc, để mặc Chu nhi một mình ngủ trong phòng, cũng không dặn dò thị nữ trông coi Chu nhi.

Chu nhi vẫn còn khóc, thanh âm dần dần thấp đi, đôi mắt mở đo đen láy nhìn ta, bất chợt lên tiếng cười khanh khách, xòe bàn tay nhỏ tóm lấy tóc ta nghịch ngợm, cái miệng nhỏ nhắn kêu y y a a.

Da đầu bị hắn kéo đến sinh đau, ta đương nhiên cũng không nổi giận, trong lòng trừ bỏ vui mừng lại có chút chua xót. Chu nhi hắn, vẫn chưa học được cách gọi ta “Phụ thân”.

Đêm đó sau khi Chu nhi ngủ, ta mới trên giường nghỉ ngơi.

Khả Nhân tẩy sạch trang điểm ban sáng, mấy chiếc trâm cài tinh xảo cũng gỡ hết đi. Một đầu tóc đen mềm mại xõa tung, nhẹ nhàng vén màn lên, nằm ở bên thân ta.

Hương thơm lâu ngày không gặp, quanh quẩn chóp mũi ta, nhưng lại thoang thoảng vài phần xa lạ.

Mùi hương đến từ tóc nàng, là hương dầu thượng đẳng.

“Huyền......” Nàng chìa tay, đem châu hoa ban sáng bị ta vứt đi đưa tới trước mặt ta, mềm giọng cầu xin.”Giúp ta cài lên đi, Huyền?”

Ánh đèn ***g đỏ dao động, chiếu sáng sự bất an cùng van xin trong mắt nàng.

Ta đăm đăm nhìn dung mạo xinh đẹp một năm nay vẫn thường xuyên hiện lên trong mộng, rốt cục tiếp nhận châu hoa, cài lên bên tóc mai nàng.

Vân tấn hoa nhan, tình xưa như mộng.

Trái tim, trong giây lát giống bị người quấy đảo, đau đến không chịu nổi, tay ta thuận theo cần cổ mảnh khảnh của nàng trượt xuống, mở tung vạt áo nàng ra.

Khả Nhân nhỏ giọng kinh hô, theo bản năng che ngực lại, nhưng ta đã muốn thấy rõ ràng trên xương quai xanh, bộ ngực của nàng lưu lại vài dấu hồng.

Ta đương nhiên biết, dấu vết này vì sao lại có.

Ta gắt gao nắm hai tay lại, bất chợt đẩy Khả Nhân xuống giường.

Một nam nhân chỉ cần có chút chính trực tự tôn, đều vô pháp dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của thê tử của chính mình.

Có lẽ là vẻ mặt ta giờ phút này quá mức khủng bố, Khả Nhân cuộn mình lại trên mặt đất lạnh như băng, run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch giống như tuyết mùa đông.

Thấy ta sải bước xuống giường muốn đi, nàng đột nhiên nhào đến, ôm chặt thắt lưng ta, không ngừng khóc cầu: “Huyền, ngươi đừng đi nữa a! Đừng bỏ lại ta cùng Chu nhi nữa! Huyền, ngươi đừng có đi, đừng có đi!......”

Nhãn lệ nóng bỏng, dính ướt hai má ta.

Ta vô pháp di chuyển cước bộ.

Nàng đương tuổi thanh xuân trẻ trung, ta lại không thể làm bạn bên gối nàng. Sự đáng sợ của cô độc ta kỳ thật so với nàng còn rõ ràng hơn.

Lời thề non hẹn biển khi tình nồng, cũng không chống lại được sự bào mòn của tịch mịch.

Người sai, có lẽ là ta.

Ta buồn bã khép mi, ôm nàng vào lòng, không nói gì lau nước mắt không ngừng của nàng, thật muốn được như nàng, lên tiếng khóc rống một hồi, nhưng ta lại không thể.

Tha thứ cho nàng, cũng không truy vấn hôn ngân trên người nàng là của người nào, bởi vì ta cũng không muốn vạch trần tầng kiêng kị này.

Nhưng vết nứt vắt ngang trong tim, dù có bù đắp như thế nào, cũng đều không tan biến.

Tình thực? Tình giả? Ai có thể chân chính nhìn thấu đây?

Ta không còn ôm nàng nữa.

Con ngươi mỹ lệ của Khả Nhân ngày một mất đi sự linh hoạt, cuối cùng chỉ còn sót lại ai oán.

Vài lần, ta chứng kiến, nàng ngồi ở trong ghế dựa góc tường, nhìn Chu nhi bò lăn trên giường chơi đùa, ngẩn ngơ rơi lệ.

Ta muốn đến ôm nàng, an ủi nàng, nhưng mỗi lần, chân mới vừa bước ra, hồng ấn trên người nàng đêm đó liền cuồn cuộn từ chỗ sâu trong kí ức, hiện lên trước mắt.

Ta hận.

Đồng sàng dị mộng một tháng, ta rốt cục không thể chịu đựng được chung không khí ngạt thở xung quanh, quyết định lần thứ hai xuất cung đi xa.

Khả Nhân bế Chu nhi, môi run rẩy tựa hồ nghĩ muốn giữ ra lại, song cái gì cũng không nói ra lời.

Ta trầm mặc đi khỏi đại môn Khai Nguyên cung, đụng phải một người mà ta không muốn gặp.

Nhị hoàng đệ Lãnh Húc. Hắn nhỏ hơn ta hai tuổi, xương cốt ngày một tráng kiện, mày rậm mắt to. Người chưa đến gần, một luồng khí áp bức đã lao đến trước mặt ta.

“Nguyên lai là Huyền hoàng huynh a!”

Mấy hoàng đệ của ta, từ trước đến nay chưa từng gọi ta là hoàng huynh. Nhưng trước mắt Lãnh Húc phá lệ chào hỏi với ta, còn cố ý kéo dài âm điệu, khiến người hầu sau lưng hắn đều che miệng cười trộm.

Ai đều nghe ra, là hắn đang chế giễu ta.

Ta không mở miệng, Lãnh Húc ngó bọc hành lý sau lưng ta, “Huyền hoàng huynh ngươi có phải lại muốn xa nhà không a? Ai, ngươi cũng thực nhẫn tâm, cam lòng bỏ lại người trong lòng một mình vắng bóng đơn côi.”

Thân thể ta, phút chốc cứng ngắc.

Lãnh Húc đi lướt qua người ta, vẫn còn tấm tắc hai tiếng, dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe thấy cười to nói: “Hoàng huynh ngươi cứ yên tâm mà đi! Vợ của ngươi, tiểu đệ nhất định sẽ thay Huyền hoàng huynh mà hảo hảo chiếu cố, ha ha......”

Người hầu cười ồ lên.

Nắm tay để trong tay áo xiết đến kêu răng rắc, ta không biết đã có bao nhiêu ham muốn, đập nát khuôn mặt đang cười lớn của Lãnh Húc, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, nghe hắn cùng người hầu nghênh ngang đi xa.

Bây giờ vẫn chưa phải thời cơ để ta có thể ra tay.

Trong miệng, có vị mặn chát tràn ra.

“Ngươi là đại hoàng tử Huyền?” Một thanh âm nam nhân mang theo ý cười phút chốc từ trong bóng cây truyền ra.

Người hỏi là một tuấn mỹ nam tử tuổi tầm hai mươi, một thân hoa phục thêu mãng xà bốn vuốt cùng Hoàng hậu quan tử sắc đã nói lên thân phận của hắn.

Bào đệ cùng mẹ duy nhất của Phụ hoàng, Lan vương Lãnh Thọ.

Ta thận trọng nhìn hắn, hắn cũng quan sát ta, sau một lúc lâu, cười gật gật đầu.

“Thương hoàng huynh trước nay chưa từng nhắc tới ngươi, nguyên lai ngươi đã lớn đến như vậy. Ta xem trong mấy nhi tử của hoàng huynh, thì có ngươi lớn lên là giống với hắn nhất.”

Thật không? Ta không tự chủ sờ lên khuôn mặt mình. Lại cảm thấy thật mỉa mai —— cho đến nay ta cư nhiên còn chưa thấy rõ dung nhan Phụ hoàng.

Lan vương lại cười: “Tính cách nhẫn nại của ngươi thì lại chẳng hề giống Thương hoàng huynh, a! Nếu là Thương hoàng huynh, vừa rồi chỉ sợ đã sớm rút kiếm, chém sống đối phương rồi.”

Ta nghiền ngẫm dụng ý lời Lan vương nói với ta, im lặng không nói. Lan vương ý vị thâm trường nhìn ta mấy lần, rồi mới mỉm cười đi xa.

Ta nheo mắt, nhìn bóng dáng hắn, ít nhất ta biết, Thọ hoàng thúc nhìn như hiền hòa này cũng không có ác ý đối với ta. Đăng bởi: admin

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv