“Hoàng Thượng là muốn thần lãnh binh xuất chinh?” Bỗng nhiên bị lệnh tây phạt, Lãnh Thọ tựa hồ có chút kinh ngạc.
“Ta suy trước tính sau, lần này xuất binh, chính là liên quan đến tồn vong của Thiên Tĩnh ta, vận mệnh của Lãnh gia ta cũng phụ thuộc vào trận chiến này. Trong triều võ tướng cũng không kham nổi trọng trách này, chỉ có dựa vào Thọ hoàng thúc ngươi được mà thôi.”
“Chính là......”
Lãnh Thọ vẫn do dự như cũ. Lãnh Huyền nhìn hắn, bỗng cười lạnh một tiếng: “Thọ hoàng thúc chẳng lẽ là nhớ thương đến nàng, không nỡ rời khỏi kinh thành?”
Lãnh Thọ sắc mặt cự biến, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng đa nghi rồi, tuyệt đối không phải do chuyện này.”
“Hoàng thúc ngươi hà tất gì mà phải lừa mình dối người? Bổn hoàng trước khi đến Lan vương phủ còn tới nơi của nàng ấy xem qua, cũng không thấy nhân ảnh, nghe cung nữ nói là lại lén lút xuất cung.” Lãnh Huyền lúc trước vẫn cùng Lãnh Thọ ngươi ta tương xưng, vô cùng lễ độ, giờ phút này lại tự xưng bổn hoàng thể hiện thân phận hoàng đế, cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng xoay. Chậm rãi nói xong, thì sắc mặt Lãnh Thọ đã càng lúc càng khó coi.
Lãnh Huyền sắc mặt lạnh lùng, con ngươi đen thâm trầm, tiến gần lại nhìn Lãnh Thọ, hừ nói: “Thọ hoàng thúc, ngươi cũng thật là có hảo hứng thú, đã quá nửa đêm rồi, một người độc ẩm còn muốn dùng tới hai chén rượu. Hắc!”
Lôi Hải Thành lúc đầu không biết trong lời Lãnh Huyền là “Nàng” hay là “Hắn”[55], nghe đến lúc này hiển nhiên là ở nói nữ tử che mặt kia
Nghe khẩu khí Lãnh Huyền, nữ tử kia đại khái là phi tần trong cung, lại cùng Lãnh Thọ cấu kết, bị Lãnh Huyền tóm được sơ hở.
Hắn xem qua không nhiều lắm những vở kịch về thứ cung đình hào môn này, nhưng cái loại quan hệ nam nữ tùy tiện tam giác tứ giác giống thế này, phim nào cũng có thể bới ra được cả nắm, cái gọi là “Hí bất đa, tình lai thấu[56]” sớm đã tràn ngập, hắn chẳng cảm thấy có chút kỳ quái nào. Nghĩ rằng Lãnh Thọ cùng Lãnh Huyền tuy là thúc chất, nhưng tuổi cách nhau cũng không nhiều, lại thêm dung mạo tuấn mỹ, quyền cao chức trọng, cho dù thật sự có cùng với phi tử nào đó không chịu được sự cô quạnh trong cung mà quan hệ tâm tình, cũng là bình thường thôi.
Hèn chi lúc trước chỉ có một thị vệ ở ngoài phòng canh giữ, chắc chắn là Lãnh Thọ không muốn người khác phát hiện ra nàng kia ở đây nên mới đuổi hết người ra, còn cố ý đem cửa phòng hé nửa, để thuận tiện tùy thời quan sát tình hình bên ngoài......
Lại nghe tiếng Lãnh Thọ kiềm chế, chỉ đối hoàng đế mà thấp giọng nói, “Sự việc liên quan đến danh dự của nữ nhân gia, thỉnh Hoàng Thượng chớ loạn ngôn.”
“Bổn hoàng có nói gì sai?”
Lãnh Huyền cũng giận dữ, quẳng chén bạc xuống, thình lình đứng dậy đi thật nhanh, hướng đến tấm sa trướng đang buông rủ kia.
“Hoàng Thượng –”
Thấy Lãnh Thọ kinh hãi kêu lên, Lãnh Huyền biết chính mình không có đoán sai, cười nhạo giật tung sa trướng ra. “Cho rằng trốn nơi này là có thể giấu diếm được bổn hoàng sao? A?......”
Đằng sau lụa trắng bay tán loạn trong không trung, một đôi mắt trầm tĩnh đang thản nhiên, lạnh lùng, nhìn hắn.
Khoé miệng thiếu niên khẽ nhếch lên khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm. Mang điểm mỉa mai, mang điểm tàn nhẫn, giống như thợ săn đang nhìn một con mồi tự động nhảy vào cạm bẫy......
“Lôi Hải Thành!” Lãnh Thọ bừng tỉnh trước Lãnh Huyền, nhanh chóng rút xuống thanh bảo kiếm trang trí treo trên tường xông lại gần hô lớn: “Mau buông nàng ấy ra!”
Lôi Hải Thành đồng tử đột ngột co rút lại, hắn đã nghe được tiếng cước bộ lộn xộn của đám thị vệ theo bốn phương tám hướng vang đến khi nghe thấy tiếng la hét của Lãnh Thọ.
Thời gian để ra tay chỉ có trong chớp mắt, rất dễ bị bỏ qua! Nhưng vẫn đáng giá để thử một lần!
Trong khoảnh khắc loé lên của điện quang hoả thạch, Lôi Hải Thành đã ra quyết định. Mãnh mẽ đẩy nữ tử hướng Lãnh Thọ, thân bắn ra như tiễn rời khỏi cung, đánh thẳng vào Lãnh Huyền —
Hai bóng người đập vào bàn trà, rượu vương vãi ra khắp nơi.
Lợi dụng xung lực đem Lãnh Huyền áp đảo trên mặt đất, tay trái Lôi Hải Thành chặn lại ở cổ họng Lãnh Huyền.
“Lôi Hải Thành......” khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Huyền tím lại, cố gắng phun ra một câu, trong mắt toát ra vẻ hoảng hốt, tựa hồ không nghĩ người đến báo thù nhanh như vậy.
“Lãnh Huyền, ngươi khiến ta thất vọng quá.” Lôi Hải Thành điên cuồng khinh tiếu, tay phải khẽ ấn xuống, chủy thủ đã đâm vào ngực Lãnh Huyền, huyết tức khắc thẩm thấu xiêm y.
Chỉ cần tái nhẹ nhàng đưa dao, nam nhân dưới thân kia sẽ giống như bạch hổ bị xé toang bụng......
“Ngôn nhi, Ngôn nhi, thật là ngươi đã trở lại?!”
Đúng lúc này, nữ tử kia kinh hỉ điên cuồng kêu to, cố gắng thoát khỏi Lãnh Thọ mà chạy đến.
Là gọi hắn sao? Lôi Hải Thành có chút sửng sốt.
Tuy nhiên sự sững sờ cũng nhanh chóng trôi đi trong nháy mắt, vai phải đột ngột truyền đến một trận đau nhức —
Lãnh Huyền trong tay cầm một đoản tiễn, mũi tên đã cắm thật sâu vào bả vai Lôi Hải Thành.
Làm một động tác ở khoảng cách gần như thế, cũng khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt mất máu của Lãnh Huyền chảy mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn chằm chằm Lôi Hải Thành.
“Thắng bại chưa phân, ngươi chớ vội cười sớm.”
“Ngươi cũng khá đấy!” Hai mắt Lôi Hải Thành cuối cùng cũng lộ ra sự cuồng nhiệt của dã thú phệ huyết, hắn cư nhiên lại bị biểu lộ kinh hãi hoảng sợ vừa mới nãy của Lãnh Huyền làm sao lãng.
“Hoàng Thượng, bảo hộ Hoàng Thượng!”
Một đám đông thị vệ phá cửa gỗ chạy vào trong phòng. Lôi Hải Thành biết, cơ hội ám sát Lãnh Huyền đã tiêu thất rồi.
Chủy thủ còn cắm ở ngực Lãnh Huyền, tuy rằng chỉ cần nhẹ nhàng đưa một nhát là có thể giải quyết Lãnh Huyền, nhưng Lãnh Huyền chết rồi, bọn thị vệ nhất định sẽ liều chết cùng hắn đánh nhau.
“Muốn giết ta, ngươi cũng phải chết!” Ngực Lãnh Huyền huyết lưu không ngừng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nhưng lại vẫn cứ cười.
“Không cần ngươi nhắc nhở!” Lôi Hải Thành cười lạnh, một quyền đem mặt Lãnh Huyền đánh lệch sang một bên, khóe miệng liền rớm huyết.
Thất bại trong gang tấc! Hắn kéo Lãnh Huyền dậy, rút ra chủy thủ để lên cổ Lãnh Huyền.”Thối lui!”
Bọn thị vệ thấy hoàng đế ở trong tay hắn, ai nấy đều sợ đầu thử kị khí[57] không dám tới gần, cũng không chịu lui lại, vây quanh lấp kín hết thảy đường chạy của Lôi Hải Thành.
“Tất cả đều thối lui!”
Lôi Hải Thành chậm rãi lập lại một lần nữa, chủy thủ dùng một chút lực, trên cổ Lãnh Huyền đã bị cắt thành huyết ngân.
Lãnh Thọ ở thời điểm chạy vào, đã đem nữ tử kia nhẹ nhàng giấu vào phía sau sa trướng, lúc này mới trầm thanh ra lệnh cho toàn bộ thị vệ thoái lui, để cho Lôi Hải Thành ra khỏi phòng.
Lôi Hải Thành lôi theo Lãnh Huyền, đi từng bước lùi lại, hai mắt phát ra sát khí băng hàn làm cho người ta sợ hãi, khiến cho những tên thị vệ nghĩ muốn lao lên tập kích lập công đều bị hù doạ đến nhuyễn cả cước bộ, chần chừ không dám xông lên.
“Ngươi không phải là muốn mang theo ta cùng chạy đấy chứ?” Khi thối lui đến giữa đình viện, Lãnh Huyền liền hỏi. Nguyên do bởi ngực đã mất máu quá nhiều nên hơi thở đã trở nên thập phần suy yếu.
“Câm miệng!” Lôi Hải Thành không ưa sự nhiều lời của con mồi, đang muốn đem nửa mặt còn lại của Lãnh Huyền đánh sưng lên, trước mắt bỗng nhiên biến thành màu đen.
Mũi tên có độc!
Hèn chi Lãnh Huyền cứ một mực dẫn hắn nói chuyện, mục đích chính là muốn cho hắn phân tán lực chú ý, không lưu tâm đến sự thật là mình đã bị trúng độc.
Hắn đã đánh giá thấp Lãnh Huyền!
Nhìn khuôn mặt Lãnh Huyền hoàn toàn đã mất đi huyết sắc, Lôi Hải Thành đột ngột đá một cước, khiến từ trong miệng Lãnh Huyền trào huyết mãnh liệt, cả người bị hất lên không–
“Mau đón lấy Hoàng Thượng!!!” Bọn thị vệ tranh nhau nhào lên ứng cứu, hỗn loạn thành một đống.
Lôi Hải Thành thừa dịp lộn xộn chạy vội tới ven tường, đạp hai bước đã lên tới bờ tường, nhảy khỏi Lan vương phủ.
Thật muốn một cước trực tiếp đưa tiễn Lãnh Huyền tới tây thiên cực lạc, nhưng hắn vẫn phải ngừng lại. Hắn cần lợi dụng thương thế của Lãnh Huyền để ngăn Lãnh Thọ cùng bọn thị vệ lại, để mình có thời gian mà đào tẩu.
Hai chân vừa tiếp xuống mặt đất, hắn lập tức nhổ mũi tên nơi đầu vai xuống, không chút do dự đem miệng áp xuống vết thương, gắng sức mút ra mấy ngụm lớn hắc huyết nhổ xuống đất, đến tận khi huyết sắc trên vết thương biến hồng mới đè thương khẩu lại mà lao đi băng băng.
Đầo óc dường như có điểm váng vất, độc tố trên mũi tên hẳn là đã có một chút thấm vào huyết dịch. Trong tình huống này chạy càng nhanh chắc chắn sẽ gia tăng tốc độ lan truyền của độc huyết, bất quá Lôi Hải Thành đã không còn cách nào để chọn lựa cả.
Nhất định phải mau chóng tìm ra nơi nào đó an toàn để đem số độc còn dư thanh trừ sạch sẽ.
Mặt trăng dần dần thoát khỏi đám mây, chiếu trên con đường tuyết đọng, phát ra thứ ánh sáng xanh u tịch.
Toà đại trạch với mái ngói xanh và bức tường vôi trắng càng ngày càng gần. Lôi Hải Thành toàn lực nhảy, đáp lên đầu tường tiến vào Lạc Thủy xá quán.
Hắn trên đường có chạy qua Trù Đoạn trang của Trạm Phi Dương, do dự một chút cuối cùng cũng không đi vào.
Trù Đoạn trang kia là trạm tình báo mà Trạm Phi Dương đã mất không ít tâm huyết tạo thành, Lôi Hải Thành không muốn vì hắn mà làm cho Trù Đoạn trang bị bại lộ khiến cho tiền công tẫn khí[58].
Hiện tại, người duy nhất có thể giúp hắn có lẽ chỉ có Kỉ Du...... Đăng bởi: admin