Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 175



“Có bị cắn phải hay không?” Lãnh Huyền biến sắc.

“Không có.” Lôi Hải Thành cũng tự hoảng sợ. Cận thận suy xét lại, hắn cũng không hề có lòng hoài nghi thái hậu lại giấu diếm vũ khí ám sát trong chỗ bánh ngọt tự tay làm cho “nhi tử”. Cũng may bản năng phản ứng nhanh nhẹn, tránh được miệng rắn.

Hắn định thần lại, cùng Lãnh Huyền đi đến bên xác con tiểu xà, muốn tìm chút dấu vết để lại.

Tiểu xà kia màu sắc sặc sỡ, đầu hình tam giác. Lôi Hải Thành hơi lưu ý thêm một chút liền phát hiện miệng tiểu xà hơi hé mở, răng độc thế nhưng lại bị người nhổ đi mất.

Người thả rắn, rõ ràng cũng không có ý lấy đi tính mệnh người.

Hắn trao đổi ánh mắt với Lãnh Huyền, lại xem xét hộp thức ăn sơn gỗ đã vỡ nát, quả nhiên nhìn thấy ở khoảng không trên nắp hộp có hai lớp, hẳn là chính là nơi để con tiểu xà này ẩn thân.

Ở sâu trong hai lớp đệm, còn mơ hồ lộ ra một góc giấy.

Lôi Hải Thành lần này không dám lại khinh thường nữa, sợ trên giấy cũng đã bị động tay chân gì rồi, hắn dùng miếng sắt đâm vào tờ giấy lôi ra, mở rộng dưới ánh nến ──

Một dáng người cao ráo hiện lên trên mặt giấy, tươi cười khả cúc, chân mày khóe mắt lộ vẻ đắc ý, trong tay cư nhiên còn cầm theo chiết phiến, đúng là phiên bản thu nhỏ của Phù Thanh Phượng.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền đưa mắt nhìn nhau, không biết nên giận hay là nên buồn cười, sau một lúc lâu đều cùng lắc đầu ── Phù Thanh Phượng này, thật là quá mức xuất quỷ nhập thần, lại còn có thể đem rắn giấu vào trong hộp bánh ngọt của thái hậu, khiến Lãnh Huyền không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Lan vương.

Hắn triệu đến một thị vệ, kêu người nọ nhanh chóng tuyên gọi Lan vương hồi Khai Nguyên cung.

Hai người ngồi chờ Lan vương, nghĩ lại chuyện mới nãy, đều cảm thấy đáng sợ. Nếu con tiểu xà kia chưa bị nhổ răng, động tác của Lôi Hải Thành lại hơi chậm một chút, chỉ sợ giờ phút này đã có người đã bị độc phát ngã xuống đất.

Nhưng có thể thấy rõ rằng, Phù Thanh Phượng chỉ là đang có ý thị uy.

Lôi Hải Thành nhịn không được cười khổ, “Tây Kì hàng Thiên Tĩnh, tên gia khỏa này vô lực vãn hồi bại thế, lại chuyển sang dùng cái loại thủ đoạn nhỏ nhoi này, nói hắn là vua của một nước, quả thật chẳng giống chút nào.”

“Hắn nếu như chịu đường hoàng ngồi trên triều đình làm hoàng đế, thì sao lại có thể chạy tới Phong Lăng làm Thừa tướng được chứ?” Mục quang của Lãnh Huyền dừng lại trên mặt giấy, thần tình có chút ngưng trọng.”Loại giấy này là ngự phẩm do quan phường[11] làm ra, từ trước đến nay chỉ có trong cung cùng hoàng thân quốc thích kinh thành mới có thể dùng. Ta xem hắn hơn phân nửa đã ẩn thân ở trong Lan vương phủ, hèn chi những ám ảnh ta sai đến Phong Lăng cùng Tây Kì thủy chung không dò xét ra được vị trí của hắn cùng Ngự Diễm Liệu.”

Lôi Hải Thành tự nhiên lại nhớ tới danh ngôn Cổ Long, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Thầm nghĩ kia hai lão hồ ly kia quả nhiên đã thành tinh rồi, biết Lãnh Huyền chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, tìm kiếm đại quy mô, nên cứ dứt khoát chạy thẳng đến Thiên Tĩnh, trốn ở ngay dưới mắt Lãnh Huyền.

Có hai địch nhân như vậy ẩn thân chỗ tối, luôn luôn phải đề phòng bị đánh lén, hắn cùng Lãnh Huyền sau này chỉ e sẽ không có thái bình.

Hắn chửi rủa vài câu dưới đáy lòng, ngoài điện tiếng cước bộ vội vàng, Lan vương nhanh chóng tiến vào.

Lãnh Thọ vừa về tới phủ, liền gặp người hầu trong cung đến tuyên gọi, biết rõ chắc chắn có biến cố, đến khi thấy con rắn chết cùng tờ giấy, lại nghe Lôi Hải Thành nói sơ qua, hắn đột nhiên biến sắc, cũng liền nghĩ tới hộp đồ cùng tờ giấy là thứ trong Lan vương phủ, Phù Thanh Phượng kia vô cùng có khả năng là vẫn luôn ẩn náu trong phủ hắn.

Hắn ngay cả ghế cũng chưa ngồi ấm chỗ liền cáo từ hồi phủ lục soát. Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền biết rõ hai người Phù Ngự dù cho thật sự trốn ở trong Lan vương phủ, sau khi quăng rắn thị uy khẳng định cũng sẽ không lưu lại trong phủ chờ người đến tóm cổ, nhưng cũng không ngăn cản Lan vương.

Không tra rõ một phen, Lãnh Thọ nhất định không thể an tâm rời kinh.

Hai người uống trà, vừa chờ tin tức Lan vương. Mãi đến khi sắc trời mờ sáng, Lãnh Thọ mới lại bước vào Khai Nguyên cung.

“Người chạy mất rồi hả?” Lãnh Huyền chỉ nhìn lướt qua sắc mặt Lan vương, liền biết việc tra soát không có kết quả.

Lãnh Thọ ngồi xuống ghế dựa, xoa ấn đường, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn hiện vài phần mỏi mệt, tự giễu cười nói: “Người già rồi, quả nhiên liền sao nhãng lơ là. Ai, ta mới nãy suốt đêm tra hết Lan vương phủ, mới biết được có hai đầu bếp đêm nay đột nhiên đã mất tích. Hỏi qua quản gia, hai người kia vào phủ đã được hai tháng, nghe hắn miêu tả thân hình hai người kia, hẳn chính là Phù Thanh Phượng cùng Phong Lăng hoàng.”

Lãnh Huyền thư thái, “Ra là thế, bánh ngọt có thể tự tay làm, hộp đựng lại mang đến từ phòng bếp, chính là đã để cho hai người kia có thể bày trò.”

Lãnh Thọ thở dài: “Hai người kia một ngày không loại bỏ, thì thủy chung vẫn là đại họa cho Thiên Tĩnh. Nếu đã dám thị uy với ngươi, hẳn là đã kiếm được một chỗ dựa mới, ngươi sau này phải lấy chú ý lên làm đầu.”

Mắt thấy trời đã sáng, hắn cũng dứt khoát không hồi phủ nghỉ ngơi, cùng Lãnh Huyền hàn huyên thế cục Tây Kì, ở Khai Nguyên cung dùng xong bữa sáng mới tự ý lên triều từ biệt Minh Chu.

Khi hai chú cháu hắn nói chuyện phiếm, Lôi Hải Thành cũng không hề chen lời vào. Chờ thị nữ nhanh chóng thu dọn xong mấy bát cháo, hắn vắt khăn mặt ấm đưa cho Lãnh Huyền, nhìn Lãnh Huyền chậm rãi lau mặt, nỗi u sầu nhàn nhạt giữa hàng mày.

Tâm tư nam nhân, nhất định lại bị bước đi này của Phù Thanh Phượng làm xáo trộn......

“Ta thấy hai gã hồ ly kia không có ý hành động gì cả. Nếu quả thực muốn động thủ, thì sớm hạ độc vào trong bánh, lại càng dễ dàng thuận lợi.” Lôi Hải Thành vừa nói vừa lấy lược chải đầu.

Tuy rằng tối hôm qua suốt đêm chưa ngủ, nhưng mỗi sáng sớm giúp nam nhân chải đầu đã muốn thành thói quen đương nhiên, hắn thuần thục gỡ tung mái tóc Lãnh Huyền ra, bắt đầu chải.

Lãnh Huyền mỉm cười, giãn mày ra, “Hai tên đó không phải kẻ ngu dốt gì, dù rằng có thể giết được ngươi ta, cũng không thể thay đổi được cục diện Tây Kì Phong Lăng hiện giờ. Ta nếu là hai người bọn họ, lại càng mong được thấy Thiên Tĩnh cùng nhóm nước chư hầu Tần Khương đấu đá đến lưỡng bại câu thương, là sẽ có thể thừa dịp thiên hạ đại loạn mà phụ hưng[12].”

“Cho nên, độc xà bị rút răng một nửa là thị uy, một nửa khác, cũng xem như nói với ngươi, hắn tạm thời không đối địch với Thiên Tĩnh.” Bất quá phương pháp giảng hòa quanh co này thật sự khiến Lôi Hải Thành không dám khen tặng, nhưng nhớ đến ba con rùa trong sơn động ngoài thành Lâm Uyên kia, cũng chẳng lấy làm quái dị.

Tính nết hai huynh đệ Nguyên gia này, thật đúng là mỗi người một cổ quái......

“Ách!” Lãnh Huyền bất chợi khẽ kêu một tiếng, Lôi Hải Thành cả kinh, phát giác bản thân vừa rồi thất thần, tay dùng sức mạnh một chút, kéo đứt mấy sợi tóc của Lãnh Huyền.

Sợi tóc quấn vào trong răng lược, có một sợi, loang lổ trắng.

Lôi Hải Thành nghĩ muốn giấu đi sợi tóc bạc này, nhưng mục quang Lãnh Huyền đã dừng lại ở trên nó.

Chăm chú nhìn một lát, Lãnh Huyền vươn tay, hất rơi mấy sợi tóc, ngẩng đầu.

Bị con ngươi đen sâu thẳm của nam nhân khóa chặt, Lôi Hải Thành bỗng nhiên phát hiện bản thân rõ ràng điều muốn nói, song lại trở nên ngọng nghịu vụng về, thanh thanh yết hầu mới nói: “Chẳng có gì đâu, có người mới hơn chục tuổi cũng đã có tóc bạc rồi......”

“Vậy ngươi vì cái gì mà mấy lần nhìn thấy ta mọc tóc trắng, liền len lén nhổ nó thay ta?”

Một câu bình tĩnh như nước của Lãnh Huyền, khiến Lôi Hải Thành rốt cuộc nói không ra lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn Lãnh Huyền.

Mỗi lần, đều là thừa dịp Lãnh Huyền đang ngủ, nhẹ tay nhẹ chân nhổ đi những sợi tóc có chút dấu hiệu bạc. Hắn tưởng rằng động tác của mình đủ nhẹ nhàng rồi, song vẫn là làm nam nhân bừng tỉnh.

“Ta......” Hắn ngập ngừng.

Từ xưa danh tướng không muốn ai thấy đầu bạc, hắn chính là không muốn khiến cho Lãnh Huyền phải đối mặt với hiện thực thương tang già yếu. Nhưng nếu nói sự thật, nam nhân nhất định sẽ sinh lòng lo nghĩ.

Thậm chí hiện tại, khuôn mặt quá mức bình tĩnh kia của Lãnh Huyền khuôn mặt đã tuyên cáo ý không vui. Đăng bởi: admin

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv