Lạc Dao vốn không hề để tâm đến ý nói khinh thường của bà ta, điều đang lẩn quẩn trong đầu nàng lúc này là tiếng gọi ' Dao nhi' kia.
" Giọng nói của bà ta không hề giống mẫu thân, nhưng sao lúc bà ta gọi 'Dao nhi' ta lại tưởng như mẫu thân đang gọi mình vậy. Có lẽ... mình chỉ bị ảo giác thôi,haizz."
Tiếng Lạc Dao thở dài, gục đầu chán nản đã làm cho Huyễn Siêu không vui, những lời khinh miệt đó Huyễn Siêu cũng nghe thấy, hắn cũng nhìn qua xem biểu cảm của nàng. Hắn thấy nàng chỉ thất thần ngồi im lặng đột nhiên cũng cảm thấy bản thân khó chịu, nhưng tính hắn thẳng thắng không xả thì nhất định không chịu được.
- Đúng là phận nô bộc thì không có gì đáng để tâm, nhưng cuộc sống ai đâu lường trước được điều gì, nô bộc cũng có thể trở thành công chúa, công chúa cũng có thể biến thành nô bộc, cười người hôm trước hôm sau người cười. Ta nói có đúng không Lạc Lạc.
- Hả... à.... đúng đúng, vương tử nói gì cũng đúng!
" Hắn vừa mới nói gì vậy, sao các người cứ thích lôi tên ta ra vậy chứ?!"
- Mẫu hậu hắn...
Khuôn mặt Mễ Lạc Dao nhăn nhíu quay sang bám víu lấy nữ vương.
Bà ta từ tốn vuốt mặt con gái nhẹ nhàng nói.
- Đừng vì những lời nói của kẻ phàm phu mà nhăn mặt xấu xí thế này, Dao nhi của ta phải luôn xinh đẹp.
Lời nói của bà ta như thuốc mê hoặc, Mễ Lạc Dao nghe xong liền lập tức thay đổi thái độ nhanh chóng. Hai người bọn họ lại tỏ vẻ như chưa hề có gì xảy ra.
Lạc Dao ngồi bên cạnh chứng kiến cũng thấy thật kì lạ. Ẩn Thương ở phía đối diện vờ không quan tâm nhưng vẫn luôn quan sát từng nhất cử nhất động của cả hai bên Thụy quốc, Thái đô, hắn lại liên tục uống rượu hết ly này lại tớ ly khác.
Nhạc khúc nổi lên tưng bừng, vũ nữ múa chuyển làm say mắt người nhìn, Lạc Dao vẫn ngồi không rời mắt khỏi Hạ Vân và Ẩn Thương.
Hạ Vân thì liên tục rót rượu, Ẩn Thương thì liên tục uống, Lạc Dao cảm thấy có phần đáng nghi.
" Hôm nay chàng ấy bị gì vậy, sao lại mất cảnh giác như vậy?"
Hoàng thượng cũng nâng ly cùng cạn với các đại thần, sứ giả. Đột nhiên Nữ vương Thụy quốc lên tiếng làm cho bầu không khí im lặng hẳn.
- Hoàng thượng có còn nhớ những bức thư hòa thân ta đã từng gửi không? Trước đây nữ nhi của ta chưa đủ tuổi, Thương thân vương đây... luôn lấy cớ này từ chối, ta cũng có thể hiểu. Nhưng hôm nay nữ nhi của ta đã tròn mười lăm tuổi, ta hôm nay lại gửi đến thư cầu hòa thân, ta đích thân đến đây chủ yếu mong được nghe lời trực tiếp từ Hoàng thượng.
" Bà ta đến trực tiếp cầu thân trước mặt tất cả các đại thần như vậy, mục đích muốn tạo sức ép cho Hoàng thượng và chàng đây mà."
Lạc Dao lo lắng nhìn về phía Ẩn Thương, hắn vẫn đang uống dở ly rượu, trông mặt vô tư đến lạ lùng.
Đặt ly rượu dứt khoác xuống bàn, Ẩn Thương cười lạnh nhìn thẳng mặt nữ vương kiêu ngạo nói.
- Nay vị trí chính phi của ta đã có chủ, Nữ vương nếu không ngại nữ nhi cành vàng lá ngọc của mình làm thiếp thất thì ta có gì lại từ chối mối hôn sự tốt này.
Ẩn Thương nói vậy làm dấy lên sự bàn tán trong các đại thần, Lạc Dao loáng thoáng nghe được những lời nói thầm thì xung quanh của bọn họ.
- Dù là thân vương cũng không thể muốn nói gì thì nói được.
- Sao hắn lại nói như vậy, nhỡ Nữ vương nổi giận thì sao.
...
Vô vàng lời bàn tán chủ yếu bọn họ đều lo sợ mối giao hảo giữa hai nước sẽ đứt, lo sợ Thụy quốc sẽ chinh phạt.
Lạc Dao tức giận thay trong lòng, bàn tay này bóp chặt bàn tay kia.
" Hừ, tại sao trong triều còn tồn tại một lũ nhát gan như này, tôn nghiêm Hoàng triều để ở đâu?"
- Ta thấy... thân vương có vẻ đã say rồi, lời nói cũng có chút không cẩn trọng, ta cũng không trách. Ta và nữ nhi xin đi trước, vẫn mong chờ... hồi đáp từ Hoàng thượng.