Câu từ là rõ ràng đang cảm thương cho Lạc Dao nhưng lại có ngụ ý thâm sâu.
Thái hậu trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói.
- Hoàng thất đương nhiên là không thể nhuốm bẩn, ta sẽ không để cho nó xảy ra.
Hạ Vân vờ như không hiểu Thái hậu đang nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
- Thái hậu, để con đỡ người vào trong nghỉ ngơi.
-Thái hậu, Thái hậu, vương... vương gia quay về rồi...
- tốt quá, con biết là huynh ấy sẽ gặp dữ hóa lành mà, ơn trời!
- Thật sao, nhanh nhanh đưa ta đi gặp Thương nhi.
Đường đi khá dài làm cho Lạc Dao mệt quá mà ngủ đi lúc nào chẳng hay, nàng tựa vào người Ẩn Thương ngủ suốt đừơng đi.
Vừa xuống ngựa, Ẩn Thương đã nhẹ nhàng bế Lạc Dao vào phòng trước, truyền thái y, sau đó mới đi gặp Thái hậu.
- Thương nhi, con làm ta đứng ngồi không yên đấy tên tiểu tử này.
- Nhi thần đã không sao nữa rồi, người đừng lo nữa.
Vân nhi, muội cũng ở đây sao?
- Con còn hỏi nữa à, con bé cũng lo lắng cho con mấy ngày nay đấy.
Ẩn Thương đưa tay xoa vai Hạ Vân cử chỉ rất nhẹ nhàng.
- Ngốc quá, muội không tin tưởng ta đến vậy à?! Muội gầy đi nhiều rồi.
- Huynh cũng gầy quá, có phải ba ngày nay huynh chưa ăn gì không?
Hạ Vân nói tới ăn Ẩn Thương mới nhớ ra, "Nàng ấy cũng chưa được ăn ba ngày rồi, ba ngày này cả hai chỉ uống nước cầm cự, ta thân nam nhi chịu đựng được, nhưng nàng ấy là nữ nhi cũng không nghe kêu ca gì."
Nghĩ rồi Ẩn Thương lệnh cho hạ nhân nấu những món bổ dưỡng đem đến phòng hắn ở Chu Đài viện.
- À còn Lạc Dao, con bé đâu rồi, con không đưa nó về cùng sao?
- Phải đó Thương ca, tỷ tỷ sao không quay lại với huynh vậy " hãy nói với muội là nàng ta đã chết rồi đi Thương ca và huynh có thể yên tâm cưới muội"
- Đường về giang nan, nàng ấy mệt quá nên đã nghỉ nghơi rồi.
Hạ Vân nghe được đâu trả lời không mong muốn, sắc mặc khó chịu có vẻ tái đi.
- Tốt... tốt quá... rồi
- Khi nào con bé tỉnh lại ta sẽ ghé thăm nó, nó đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
- Vâng mẫu hậu!
Thấy Thái hậu ung dung như vậy, sợ rằng Thái hậu sẽ quên nên Hạ Vân cố ý nhắc khéo lại.
- Ah Thương ca, tỷ ấy có bị thương không? Bọn bắt cóc không LÀM GÌ TỶ ấy chứ?!
-Tỷ tỷ của muội không có chuyện gì cả muội yên tâm đi.
" Không có chuyện gì cả?! Làm sao có thể? Rõ ràng huynh ấy đang bao che cho nàng ta, nhưng tại sao chứ?"
- Vậy muội yên tâm rồi, muội có chút mệt nên muội về phủ đây mai muội sẽ đến thăm tỷ ấy.
- Được, muội vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi.
Sau khi Hạ Vân rời đi, Thái hậu trầm tư một lúc rồi tiến tới nói kẽ với Ẩn Thương.
- Thật sự là không bị làm sao chứ?
- Mẫu hậu, người nói vậy là có ý gì?
- Ý gì thì chắc con cũng rõ hơn ai hết, tuy Lạc Dao vì con mới bị bắt cóc, nhưng hoàng thất là hoàng thất, nhất định phải trong sạch.
Sau khi Lạc Dao khỏe lại ta sẽ cho người tiến hành nghiệm thân con bé.
- Nghiệm thân?! Khoan đã mẫu hậu thật ra...
Ẩn Thương rất e dè kể lại mọi chuyện cho Thái hậu, nhưng Thái hậu lại tỏ vẻ nghiêm nghị còn hỏi lại.
- Con nói thật chứ, đừng có lừa bổn cung.
-Thật, nhi thần thề với tiên vương tất cả những điều con nói đều là thật vậy nên mẫu hậu không cần phải nghiệm thân nàng ấy nữa.
-Ai da, cái tên tiểu tử này cũng thức thời lắm, ta cứ tưởng con vì con bé Hạ Vân kia mà chưa thể chấp nhận Lạc Dao.
-Nhưng mẫu hậu, nhi thần muốn xin người đừng nói chuyện này cho ai biết.
- Có phải con sợ Hạ Vân biết chuyện không, biết thì đã làm sao, Lạc Dao chính là vương phi danh chính ngôn thuận, ta không biết con có yêu thích ai, muốn nạp ai thì tất cả chỉ có thể mang phận tiểu thiếp con rõ chứ.
Ẩn Thương không muốn đôi co với Thái hậu lúc này, e rằng vô ý làm bà ấy tức giận lại gây khó dễ cho Hạ Vân , nên hắn chỉ đành lui về một bước.
- Nhi thần... đã rõ!
- Nào bây giờ hãy để ta đến thăm Lạc Dao đi.
- Bây giờ có lẽ nàng ấy vẫn chưa tỉnh hay là mẫu hậu cứ hồi cung trước, hôm nào đó nhi thần sẽ đưa nàng ấy đến diện kiến người.
- Ừm, theo ý con vậy.
Thái hậu đã lên kiệu, Thương Vương lúc này mới thả lỏng người ngồi xuống ghế dùng tay xoa thái dương.