Một câu của La Ấn Huy làm cho sắc mặt của Diêu Ngọc Phi lại càng kém, cậu ta buộc miệng nói: "Không liên quan đến anh".
La Ấn Huy nhíu mày. Hắn biết lúc Diêu Ngọc Phi còn là thực tập sinh từng có bạn trai, nhưng chuyện này đã là rất nhiều năm về trước. Lúc đó công ty mới vừa thành lập nên không chú ý tới việc ký hợp đồng với các thực tập sinh cho lắm. Vì thế trong các thực tập sinh giỏi có dở có, thực lực không đồng đều.
Diêu Ngọc Phi ở trong đám thực tập sinh cũng không mấy nổi bậc, không kém cũng không quá giỏi.
Chính là cậu ta có tiền.
Cậu ta được xem là thực tập sinh có điều kiện nhất, từ quần áo đến giày dép kể cả mỹ phẩm đều là đồ tốt, đôi khi còn dùng một ít xa xỉ phẩm, đối với những người khác thì Diêu Ngọc Phi sống quá thoải mái.
Có lẽ vì quá thoải mái nên bị người đố kị, không bao lâu trong công ty liền có tin đồn Diêu Ngọc Phi có bạn trai, tiền này nọ đều là bạn trai cậu ta cho.
Lúc đấy La Ấn Huy lo phát triển công ty nên không quan tâm nhiều đến việc này, đến sau khi Diêu Ngọc Phi tham gia show âm nhạc sống còn lại bạo hồng[1] nên hắn mới nhớ đến việc này.
Chia tay là việc phải làm.
Sau kho họ chia tay La Ấn Huy liền xem việc này như việc nhỏ mà vứt lại sau đầu. Thẳng đến giờ phút này..
La Ấn Huy có chút buồn cười, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng xù lông này của Diêu Ngọc Phi.
Hắn quơ quơ điện thoại: "Đều đã là chuyện của quá khứ, còn nhìn chằm chằm ảnh người ta làm gì?"
Diêu Ngọc Phi rống xong cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn là bao: "Không có nhìn chằm chằm. Trong nhóm chat lớp cũ có bạn học đăng lên lại vừa lúc nhìn thấy mà thôi."
Tốt nhất là như thế.
La Ấn Huy cũng không nói gì trả lại điện thoại, sau đó đổi đề tài. "Vũ đạo, luyện tập thế nào rồi."
Diêu Ngọc Phi: "Tập xong rồi."
Biểu tình của La Ấn Huy vẫn như thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. "Hôm nay tập cho tốt, ngày mai không có lịch trình gì nên có thể nghĩ ngơi một chút."
Diêu Ngọc Phi: "Vâng!"
La Ấn Huy nói xong liền rời đi, không tiếp tục đề tài bạn trai cũ nữa.
Phòng tập vũ đạo lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Diêu Ngọc Phi thở hắt ra lấy tay xoa xoa mặt mình, lại ngồi xếp bằng xuống sàn, một lần nữa mở khóa màn hình, ảnh trên điện thoại vẫn là bức ở sân bay.
Diêu Ngọc Phi không nói dối, cậu ta không cố ý nhìn chằm chằm ảnh của Giang Trạm. Cậu ta chỉ tùy ý click mở thông báo WeChat xem tin nhắn trong nhóm chat, trong này đều là bạn cao trung của cậu ta.
Tự nhiên có một người post lên một bức ảnh sau đó hỏi mọi người: "Đây là Giang Trạm đúng không?"
Mọi người bắt đầu bàn tán. Diêu Ngọc Phi mở tin nhắn lên thì thấy tấm ảnh kia.
Mọi người đều nói rằng không sai, đó là Giang Trạm. Đeo balo, đẩy hành lý vừa nhìn là biết ở sân bây.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh lòng Diêu Ngọc Phi dậy sóng, phản ứng đầu tiên chính là: Y về nước?
Xem gần hết phần trò chuyện trong nhóm chat thì biết được quả nhiên ảnh là được chụp ở lối ra của sân bay quốc nội.
Người chụp ảnh cũng học cùng trường cao trung với họ, tuy không cùng khối nhưng do mưa dầm thấm đất nghe nhiều truyền kì về nam thần nên cũng biết Giang Trạm, còn Giang trạm thì không biết bạn học đó.
Bạn học cùng cao trung vô tình thấy Giang Trạm ở sân bay nên chụp lại, xong lại gửi cho mấy bạn học cùng trường, mọi người chuyển tiếp qua lại cuối cùng lại rơi vào nhóm chat lớp cũ của Diêu Ngọc Phi.
Tin nhắn trong nhóm chat liên tục được làm mới.
[Ngọa tào! Trạm ca về nước? Không phải có tin đồn y định cư ở nước ngoài sao? ]
[Có sao? Không có nha, sao tui lại không biết? ]
[Có a! Khẳng định là có. Không phải năm đó có bạn học gặp y ở Vancouver sao? ]
[Còn có chuyện này nữa sao? Tui cũng không biết!]
[Hỏi Tống Hữu đi. Trước kia hắn cùng Giang Trạm rất thân thiết.]
[Tống Hữu]
Cao trung, Giang Trạm, Tống Hữu..
Diêu Ngọc Phi nắm chặt điện thoai, nhìn màn hình. Cậu như nghĩ ra cái gì liền nhíu mày cắn răng tắt WeChat.
Quá khứ đã qua rồi, Giang Trạm có trở về hay không can hệ tới cậu. Dù sao bọn họ vĩnh viễn cũng không gặp lại.
Một giây sau khi Diêu Ngọc Phi rời khỏi nhóm chat thì một tin nhắn làm các bạn học nổ tung.
[Giang Trạm về nước? ]
[Là ai a? Tên cũng không thèm sửa.]
[Bách Thiên Hành]
[!]
[Bách lão đại sao có thể ở trong group chat, là ai add? ]
Từ khi Giang Trạm về nước thì liên tục PR ảnh, RP đến hoa cả mắt. Y lại muốn trêu chọc Vương Phao Phao một chút, nói cô là người đại diện vô nhân tính, nhà tư bản.
Vương Phao Phao phản trả lời: "Tui là người đại diện của P Thần, cũng coi như đứng ở tầng chót nhất của giới giải trí. Tôi lấy cái gì so sánh với nhà tư bản, đúng là Đồ Thần quá đề cao tui rồi."
Lại nói: "Cái này không thể trách tôi a! Mấy năm nay trong giới giả trí minh tinh nhiều ơi là nhiều, tốc độ sản sinh còn nhanh hơn dây chuyền sản xuất. Idol cùng trạm tỷ cũng ngày càng nhiều lại muốn chỉnh cái này sửa cái kia thì công việc đương nhiên nhiều a."
Nói tiếp: "Nghe nói bên Nga Hán đang định tổ chức show tìm kiếm ngôi sao."
Giang Trạm mặc kệ Nga Hán hay Điểu Hán, chỉnh xong tấm ảnh này y liền tắt máy nghỉ ngơi.
Vừa mới đến sô pha ở phòng khách định nằm xuống thì điện thoại reo.
Vi Quang Khoát gọi đến.
Giang Trạm bắt cuộc gọi: "Cậu."
Vi Quang Khoát: "Có đang bận không?"
Giang Trạm: "Hiện tại không có việc gì. Có chuyện gì vậy ạ?"
Vi Quang Khoát: "Con đến đây một chuyến đi."
Giang Trạm: "Bây giờ?"
Vi Quang Khoát: "Bây giờ."
Giang Trạm không biết bên Vi Quang Khoát hiện xảy ra chuyện gì nhưng nghe giọng điệu thì hình như là chính sự.
Y ngồi xe điện ngầm đi đến nhà Vi Quang Khoát, vào cửa mới phát hiện trong nhà còn đang có người khác.
Người nọ trông trẻ hơn Vi Quang Khoát một chút, tầm bốn mươi tuổi. Hắn mặc sơ mi hồng nhạt, cổ choàng khăn Hermes dài, đeo trang sức bạc, có mùi nước hoa. Ừm, còn có thân hình vạm vỡ cao lớn.
Hắn ta ngồi bắt chéo chân, mặt lạnh lùng hướng về phía cửa. Lúc Vi Quang Khoát đi mở của hắn một chút phản ứng cũng không có, nhưng khi Giang Trạm bước vào thì..
Hắn đứng phắt dậy, biểu tình liền thay đổi. Mặt hắn lúc này là ba phần kinh diễm, ba phần vui mừng và bốn phần khiếp đảm.
Giang Trạm: "?"
Vi Quang Khoát khụ một tiếng để Giang Trạm đi vào, lại xoay qua vị đang ở sô pha: "Ngồi lại đàng hoàng, bình tĩnh chút đi."
Nội tâm của Tề Manh: Bình tĩnh không được a!
Tề Manh chính là người bạn tốt làm đạo diễn chương trình tìm kiếm ngôi sao kia của Vi Quang Khoát. Hắn tên Tề Manh, cũng tự xưng là Tề Manh bề ngoài là một nam tử hán bên trong là linh hồn của tiểu muội muội a.
Tề Manh mấy hôm trước gọi cho Vi Quang Khoát bảo rằng bọn hắn đang làm chương trình tìm kiếm ngôi sao nhưng thiếu người. Hắn nhờ Vi Quang Khoát giúp hắn tìm trong trường nghệ thuật một số sinh viên thích hợp.
Vi Quang Khoát cũng đã cố gắng giúp hắn, cũng có sinh viên đến phỏng vấn nhưng khổ nổi không đủ tiêu chuẩn.
Tề Manh nói những nam sinh kia đẹp thì có đẹp, nhưng trường của Vi Quang Khoát dù sao cũng là học viện nghệ thuật cho nên đẹp này cũng chỉ là đẹp ở tiêu chuẩn thường thường mà thôi.
Thứ hắn muốn là tuyệt sắc. Tuyệt sắc đó có hiểu không?
Vi Quang Khoát nói thẳng: "Không hiểu! Học viện nghệ thuật chiêu mộ sinh viên chủ yếu xem trọng thực lực chứ không nhìn mặt mũi. Nơi này của tôi không có ông đi nơi khác tìm đi."
Tề Manh mặt dày đến tìm Vi Quang Khoát, ngay cả học viện nghệ thuật cũng không có thì còn nơi nào để tìm nữa chứ.
Không được a! Hôm qua đoàn đội vừa mới họp, lãnh đạo ném cho hắn một xấp tư liệu phỏng vấn, mắng hắn cùng người phụ trách tiết mục đến thương tích đầy mình. Tề Manh tức muốn chết nên mới kiếm Vi Quang Khoát khóc lóc kể lể.
Hắn khóc lóc tới run cả cơ bắp: "Lão Vi, ông nói xem, lần này lúc tìm người giúp tôi ông không lén giấu lại ai đó chứ."
Vi Quang Khoát làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, mỗi lần hắn khóc lóc làm bộ dạng đáng thương ông đều đau cả đầu. "Không có, tuyệt đối không có."
Tề Manh khóc thút thít: "Nhan sắc đỉnh cao đã không có. Lớn lên đẹp một chút cũng không có sao?"
Vi Quang Khoát: "Người mà tôi thấy thích hợp đều đã giới thiệu cho ông, ông không tin thì cứ đến học.." Chưa hết câu thì trong đầu hiện lên một gương mặt.
Tề Manh tinh mắt, lập tức bắt được biểu tình này, vội hỏi: "Có! Có đúng không?"
Vi Quang Khoát nhíu mày.
Tề Manh vương tay chân thô gáp của mình túm chặt cổ Vi Quang Khoát. "Lão Vi!"
Vi Quang Khoát có chút do dự.
Tề Manh nắm cổ áo Vi Quang Khoát ra sức lắc: "Vi ca!"
Não Vi Quang Khoát sắp rớt ra ngoài rồi, ông ta vội vàng chụp tay Tề Manh lại. "Có! Có một người."
Tề Manh mở to hai mắt đầy chờ mong.
Vi Quang Khoát vẫn còn do dự: "Bất quá.. Nó không phải người trong vòng."
Tề Manh: "Nghề nghiệp không thành vẫn đề."
Vi Quang Khoát trầm ngâm: "Tuổi cũng không còn nhỏ, đã hai mươi lăm."
Tề Manh: "Hai mươi lăm thì tính là gì."
Vi Quang Khoát: "Nó vừa mới về nước."
Tề Manh: "Đây vấn đề gì sao?"
Vi Quang Khoát: "Chính là nó nhất định sẽ không đồng ý."
Tề Manh: "Có nguyện ý hay không cứ gặp mặt rồi tính."
Cứ như vậy Giang Trạm bị Vi Quang Khoát gọi đến nhà.
Giang Trạm bước vào liền thấy Tề Manh. Y đang buồn bực không biết nên kêu chú hay là gọi dì thì thấy Tề Manh đỡ trán, bộ dáng choáng ván ngã lên sô pha miệng lẩm bẩm: "Trời ơi! Trời ơi.."
Giang Trạm thầm nghĩ đây là chú a, y thấy người nọ có hầu kết.
Vi Quang Khoát mang vẻ mặt thảm không thể nói mà đúng một bên, bảo Giang Trạm đến sô pha ngồi xuống.
Giang Trạm đi đến lại đưa ánh mắt dò hỏi về phía Vi Quang Khoát.
Vi Quang Khoát dùng ánh mắt trả lời: Lập tức sẽ biết.
Kết quả khi Giang Trạm vừa mới ngồi xuống thì cái chú ngoài mạnh trong yếu kia như cá chép lộn nhào nồi phắt dậy. Cách một bàn tra, hắn nhìn Giang Trạm với vẻ mặt nghiêm túc. "Giới thiệu một chút. Chú là đạo diễn gameshow của Nga Hán - Tề Manh."
Giang Trạm kinh ngạc, đạo diễn chương trình.. Cậu y cố ý kêu y đến để gặp đạo diễn?
Giang Trạm: "Chào chú."
Tề Manh nhìn chằm chằm y với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tiểu tử có nghĩ tới việc sẽ làm minh tinh không?"
Giang Trạm sửng sốt, trả lời thật: "Không nghĩ tới."
Tề Manh: "Ta hỏi cháu, hiện tại nếu có cơ hội con có muốn không?"
Giang Trạm: "Không muốn."
Tề Manh: "Làm minh tinh sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Giang Trạm trả lời hào phóng: "Cháu không thiếu tiền."
Tề Manh: "Cháu sẽ có nhiều fans, mỗi ngày sẽ đi theo cháu hét um sùm gọi ca ca gọi chồng ơi.. Đại loại thế."
Giang Trạm thẳng thắng nói: "Cháu cũng không thiếu fans."
Tề Manh từng bước dẫn dắt: "Vậy cháu thiếu thứ gì?"
Giang Trạm: "Cháu giống như.."
Tề Manh: "?"
Giang Trạm: "Cái gì cũng không thiếu."
Tề Manh: "..."
Tề Manh thiếu chút nữa tắt thở.
Cơ hội tốt thế này mà từ chối sao?
Phải biết mấy thanh niên bây giờ có chút nhan sắc cùng gia thế đều muốn chen chân vào giới giải trí đó!
Tề Manh đến đây là có mục đích giờ lại nhìn trúng cháu trai của Vi Quang Khoát vì thế hắn đương nhiên dùng mọi cách để kéo người đến tay.
Tề Manh quá nóng vội, dù biết hắn không có ý xấu nhưng Vi Quang Khoát sợ hắn biến khéo thành vụn nên thay hắn giải thích về chương trình lần này cho Giang Trạm.
Vi Quang Khoát giải thích: "Gần đây những chương trình kiểu này rất nhiều. Mấy công ty giải trí bỏ số tiền lớn để đào tạo thực tập sinh, cũng đâu thể để không mãi được vì thế họ để mấy thực tập sinh kia tham gia những chương trình kiểu này để bọn chúng có thể nổi tiếng. Quay đi quảnh lại cũng chỉ có bấy nhiêu gương mặt thôi nên Tề Manh cùng đoàn đội mới muốn tìm người mới. Cậu cũng giới thiệu cho ông ấy mấy sinh viên ở trường nhưng đều không thích hợp, nên mới nghĩ đến con."
Làm RP mấy năm nay nên chuyện này Giang Trạm có thể hiểu, một người hôm nay có thể ở nhóm này nhưng hai tháng sao có lẻ đã ở nhóm khác.
Nhưng vấn đề ở chổ..
Giang Trạm: "Đây là show tuyển chọn idol a! Con không biết hát cũng không biết nhảy."
Vi Quang Khoát đang muốn mở miệng thì Tề Manh đã lên tiếng trước. "Nhưng cháu có khuôn mặt nha! Với giá trị nhan sắc đỉnh của chóp thế này thì chỉ cần ngồi không đã có thể debut."
Vi Quang Khoát: "..."
Giang Trạm: "..."
Giang Trạm lớn lên có chút đẹp, từ nhỏ đã không thiếu người khen y. Lúc còn đi học thì được xưng là nam thần, ra nước ngoài cũng dẫn đi ánh nhìn chăm chú của người khác. Y tự biết mình có khuôn mặt rất rêu rao.
Nhưng "nhan sắc đỉnh của chóp", "ngồi không cũng có thể debut".. Nhận xét này lại đến từ một đạo diễn thì có vẻ quá mức đề cao y đi.
Tề Manh không cảm thấy mình đang khoa trương. "Cháu nhất định phải tin tưởng ánh mắt của người làm chương trình. Lớn lên có chút đẹp, đẹp bình thường, đặc biệt đẹp hay đẹp xuất sắc thì chúng ta đều nhìn ra được hết. Ngoài đẹp còn phải có khí chất, còn phải có duyên với người xem. Tóm lại có duyên với công chúng hay không chúng ta đều phân biệt được nốt."
"Tề Manh ta đã làm nghề hơn hai mươi năm, ta nói ngươi hồng thì ngươi chắc chắn sẽ hồng. [2] .
* * *
[1] Bạo hồng: Trở nên rất nổi tiếng
[2] hồng=nổi tiếng