Giang Trạm lái xe về nhà, đường có hơi xa một chút cho nên lúc tới nơi đã gần bốn giờ.
Bốn giờ, thời điểm này trước kia sẽ không ai tìm y nhưng hôm nay điện thoại cứ nhấp nháy liên tục, toàn bộ đều là thông báo yêu cầu add WeChat.
Y chấp nhận từng cái từng cái một, lại phát hiện đều là các thực tập sinh trong chương trình tuyển tú hôm nay, bắt đầu từ Phí Hải thì có mười mấy người.
Add xong WeChat thì Giang Trạm đi tắm, sau đó thì không dùng điện thoại nữa mà mở máy tính lên.
Không có gì bất ngờ, đều là tin nhắn của Vương Phao Phao.
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "P ơi! Bách của tôi! Nam thần của tôi! Giống như là muốn chiều fan! Qua một năm rốt cuộc đã chịu nhận việc rồi."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Hắn nhất định đã nghĩ thông suốt nên quyết định không về hưu nữa! Nhất định là hắn còn rất nhiệt huyết với nghề! Nhất định là như vậy!"
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Tôi cảm thấy tôi đã sống lại rồi! Thể xác! Tâm hồn! Hơi thở! Tất cả đều đang sống! Tôi muốn thuê ông vô kỳ hạn để RP ảnh cho nam thần của tôi."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "Nga, quên mất! Ông có việc không có ở đây."
Vương Phao Phao sẽ lái máy bay lớn: "P Đồ? Đồ Thần?"
Tin nhắn mới nhất đã là hai ngày trước.
Giang Trạm đọc nhưng không trả lời lại.
Hôm nay đã là ngày 12, ngày 13 là phải dọn vào kí túc xá của chương trình cho nên có nghĩa là sắp phải đi rồi.
Y trước đó đã nói với Vương Phao Phao sắp tới sẽ không có thời gian cho nên tạm thời không trả lời lại tin nhắn của cô ấy.
Chờ sau khi tham gia xong chương trình quay về rồi hẳn trả lời cô ấy.
Giang Trạm tắt máy tính, uống một ngụm nước cứ thế ngồi ở bàn làm việc, không buồn ngủ cũng không làm thêm cái gì.
Giang Trạm lại hồi tưởng lại mười mấy giờ ghi hình vừa qua, cảm giác thật lạ thật mới mẻ, không ngờ còn có thể gặp được Bách Thiên Hành.
Bạn học cũ còn cho y một đám cầu vòng thí. [1]
Giang Trạm ngẫm lại cũng thấy thật thú vị. Y cười một cái sau đó đứng dậy đi vào phòng để ngủ bù.
Ngày 11 ghi hình đến rạng sáng ngày 12 mới kết thúc, ngày 13 lại phải vào ký túc xá tập hợp cho nên có nghĩa là thời gian còn lại không đến một ngày.
Không đến một ngày thì làm được cái gì đây, cũng không cần làm gì hết.
Hành lí thì Giang Trạm đã sớm chuẩn bị tốt rồi, một vali lớn một vali nhỏ, quần áo, giày, nón cùng vật dụng cá nhân đều đủ hết. Máy tính không mang theo được nên y bỏ thêm một cái ipad vào balo.
Vi Quang Khoát cố ý đến nhà của Giang Trạm lại giống như một bà mẹ già mà nhét thứ này thứ kia vào túi của Giang Trạm. Lại còn lãi nhãi dặn dò đủ thứ y như mẹ già tiễn con trai ra chiến trường vậy.
"Quần áo nên mang nhiều một chút, lúc luyện tập vừa nhảy vừa hát người sẽ đầy mồ hôi, mang theo để còn thay nữa đừng để thiếu. Hôm qua lúc con đi ghi hình cậu nghĩ nghĩ có gì không đúng nên đã đến trung tâm thương mại dựa theo số đo của con mà mua hơn chục bộ đồ, con mang theo hết đi."
"Con chắc không có mỹ phầm dưỡng da đúng không? Cậu biết con không chuẩn bị nên đã nhọc lòng chọn cho con hai bộ, dốc sức mà dùng."
"Còn có mặt nạ, khẩu trang, nút bịt tai, con đã không ở ký túc xá nhiều năm rồi nên sợ sẽ không quen nhưng mà cố thích ứng một chút. Buổi tối nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Cậu còn mua cho con hai cái balo nữa, đến lúc huấn luyện lúc chạy qua chạy lại thì có cái mà đựng đồ."
"Có còn đủ tiền không? Dù là bao ăn ở nhưng lúc hết đồ dùng thì vẫn phải mua nha. Nga, con cứ gọi điện cho cậu, cậu sẽ mang qua cho con. Nếu thật sự không được nữa thì vẫn còn có Tề Manh, cậu bảo hắn đưa cho con."
Giang Trạm dở khóc dở cười: "Đủ rồi! Đủ rồi. Nếu con ngay vòng đầu tiên đã bị loại thì cùng lắm là một tháng đã trở về rồi, không cần nhiều đồ như vậy."
Vi Quang Khoát: "Không được nói hươu nói vượn! Đã tham gia thì sao lại rớt ngày vòng đầu? Con trước kia không phải chỉ tùy tiện học múa dân tộc thôi sao, vậy mà đã là học viên nam giỏi nhất rồi. Bây giờ con nghiêm túc như vậy mà, không nói đến C vị thì cũng là top 20 đi. Đúng không?"
Giang Trạm nghe theo lẽ phải: "Được, được, được! Top 11! Top 11!"
Vi Quang Khoát: "Vậy mới được chứ!"
Cậu thân yêu lãi nhãi xong chuyện hành lí rồi lại sang chuyện sinh hoạt tập thể.
"Mấy thực tập sinh kia đều là mấy thanh niên còn nhỏ tuổi, từ nhỏ chỉ biết học hát học nhảy cho nên tâm tư cũng đơn thuần. Con so với bọn họ lớn hơn nhiều cho nên phải hiểu chuyện một chút, sống chung cho thật tốt."
"Lúc đó sẽ có rất nhiều PD[2], VJ[2] lão sư cho nên con phải khách khí một chút, nhờ họ chiếu cố một chút họ cũng sẽ vui lòng thôi. Tuyển tú rất tán khốc, vòng đầu đã muốn loại mấy chục người. Mọi người đều cạnh tranh với nhau cho nên nếu gặp người có ý không tốt cũng đừng để trong lòng, rời khỏi chương trình chưa chắc đã gặp lại."
Lời quan tâm này Giang Trạm một chữ cũng không bỏ qua nhưng trong lòng lại nghĩ: Cậu vẫn là xem mình như một đứa trẻ đi.
Giọng Vi Quang Khoát từ từ trầm xuống: "Ba mẹ con đã không còn nữa chỉ còn lại người cậu này, đương nhiên cái gì có thể thì cậu đều quan tâm."
Giang Trạm không nói gì chỉ nhìn Vi Quang Khoát đang ngồi xổm trên mặt đất nhét đồ vào balo.
Nếu là người khác chỉ cần sống tình cảm một chút thì gặp cảnh tượng này chắc đều sẽ khóc.
Giang Trạm thì không như vậy.
Y ngược lại còn đùa: "Nếu có mợ lại có thêm một em họ trai hay gái gì đó thì con đã có thêm vài người quan tâm. Hiện tại cậu lại độc thân, vẫn là không có lời đi."
Bi thương Vi Quang Khoát đang ấp ủ liền tức khắc sụp đổ.
Hắn đứng lên đưa một chân đá Giang Trạm: "Tiểu tử thúi! Cậu độc thân liên quan đến chuyện đánh rắm của con hả?"
Giang Trạm hết hồn: "Cho dù bị chọt trúng chổ đau cũng không thể động thủ nha."
Vi Quang Khoát lại đá: "Đá cho con chết!"
Hôm sau Giang Trạm xách theo hai cái vali đi đến ký túc xá.
Đó là một cái chung cư mà chương trình vừa thuê được, tường xanh ngói đỏ từ bên ngoài nhìn vào trông rất đẹp.
Giang Trạm đến đúng giờ đã thông báo trước, một lúc sau có nhân viên công tác đến đón và giúp y báo danh.
Nhưng tạm thời còn chưa thể đi vào, mọi người đều đang đợi. VJ đã chuẩn bị tốt, vừa ghi hình vừa nói đoạn tập hợp tại ký túc xá này cũng sẽ được cắt nối biên tập đưa vào phát sóng.
Giang Trạm cùng mấy thực tập sinh đến trước khác đang cùng đợi dưới đại sảnh, người chung quanh hơn phân nửa là cameraman, nhân viên công tác cũng mang micro kẹp lại bảo mọi người đeo lên.
Giang Trạm cũng rất rõ thời điểm này máy quay cùng micro là thứ không thể thiếu.
Không lâu sau các thực tập sinh đều đã đến đủ, cả đám người rộn rộn ràng ràng cùng một đóng vali đầy màu sắc.
Giang Trạm mang theo hai cái vali cùng một cái balo đã là mộc mạc, có người còn mang tận năm sáu cái vali, còn không tự mình mang xuống xe mà để trợ lý cùng nhân viên công tác làm giúp.
Mọi người đều đủ hết nên đạo diễn nói thêm hai câu đã bắt đầu quay.
Giang Trạm kéo vali hòa theo dòng người mà hướng đến của ký túc xá, bên cạnh luôn có cameraman cùng VJ lão sư đi theo y.
Giang Trạm không biết trước kịch bản cứ nghĩ mình cứ đi bình thường, các vị ấy cứ chụp choẹt bình thường cho đến khi có hai năm sinh bên cạnh kinh ngạc hô lên: "Wow! Ký túc xá thật cao cấp nha!"
Phía sau lại có người hưng phấn nhảy lên: "Ký túc xá tuyệt vời quá đi!"
Giang Trạm: Đã hiểu, phải diễn.
Bất quá y cũng đã đến cửa liền lượt qua đoạn này, không diễn.
Kết quả vừa kéo vali đến sảnh thì các thực tập sinh đều kêu lên.
Lần này không phải diễn mà là phát ra từ tim phổi.
"Thang máy hỏng sao? Phải đi thang bộ? Nói giởn đi?"
Chung cư này vừa mới xây xong đã được dùng làm ký túc xá của «Cực hạn thần tượng», vốn dĩ sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn vì tất cả đều là đồ mới, nhưng cố tình hôm nay thang máy của tòa nhà không sử dụng được.
Chương trình nhận được thông báo cũng tận lực tìm ra đối sách: Không đi thang máy được vậy thì leo thang bộ, thực tập sinh tự mình xách hành lý của bản thân, các VJ cùng cameraman đi theo quay phim lại như vậy coi như là cống hiến chút tư liệu sống cho chương trình.
Nhưng các thực tập sinh lại vô cùng bất mãn với cách thức này.
Lúc đạo diễn dùng loa thông báo mọi người cùng leo cầu thang bộ, rất nhiều người đều mang vẻ mặt không tình nguyện.
Đùa cái gì vậy! Đâu phải chỉ một mình leo cầu thang đâu còn có cả hành lý nữa, với lại cũng đâu phải chỉ một cái vali.
Tổ tiết mục bắt đầu động viên: "Cố lên! Các cậu tham gia tuyển tú lần này đều là đàn ông con trai hết mà, nếu ngay cả cầu thang còn không leo được thì đừng nói tới C vị!"
Một trăm thực tập sinh chỉ còn phải kéo vali hướng đến cầu thang mà đi.
Nhưng dù có động viên cùng khích lệ cũng nên xem xét cho rõ tình huống hiện tại.
Thực tế mọi người đều mang là vali lớn cao tận 28inch (711cm), nặng tầm 10kg. Khiêng một cái vali nặng như vậy lên lầu, mà ký túc xá còn là từ tầng 10 trở lên, làm sao leo lên a?
Đúng mọi người đều là đàn ông con trai. Sức lực của con trai so với con gái đúng là lớn hơn thật, nhưng vấn đề là những thực tập sinh này rất gầy, trên người không có bao nhiêu thịt. Họ bình thường có luyện vũ đạo nhưng luyện nhiều cũng chỉ là phát triển tứ chi chứ lực tay cùng sức bền đúng là đồ bỏ a. Tóm lại muốn họ xách một cái vali leo lên mười tầng lầu chính là muốn mạng già của bọn họ nha.
Tổ tiết mục thay đổi cách cổ vũ khác: "Kia không sao hết, mọi người cứ chậm rãi mà đi lên, tự mình có thể thì tự mình đi, nếu không được thì 2 3 người hỗ trợ lẫn nhau. Đương nhiên đoạn này cũng sẽ được phát sóng, đừng quên nha! Cho nên phải cố gắng làm cho tốt! Cố lên!"
Đối với các thực tập sinh tham gia tuyển tú mà nói ngay từ thời khắc máy quay nhắm vào bọn họ thì chương trình đã bắt đầu rồi.
Mọi người đều muốn được lên hình, muốn được chú ý nhiều hơn nên tận lực thể hiện.
Leo cầu thang, cái loại sự việc này dù trong lòng không muốn họn vẫn phải xem nó như một thành lũy mà mình cần chinh phục, tận lực cố gắng mà leo lên.
Vì thế các thực tập sinh đều tự mình mang hành lí lên, nếu không thể mang hết thì mang một cái vali lên trước, ít nhất phải đảm bảo biểu hiện trước ống kính của họ phải thực tốt.
Đi không nổi thì dừng lại thở một chút, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục leo.
Một tầng, cũng chỉ có mười tầng thôi mà sẽ đến được thôi.
Vì thế trên cầu thang bộ đều là thực tập sinh, hành lý cùng VJ lão sư.
Càng lên cao thì leo sẽ càng mệt, ở cửa cầu thang của lầu bị vây bởi một đám nam sinh đang chậm rãi kéo vali đi vào.
Những người chưa bắt đầu đi lên đang lẩm bẩm: "Phía trước sao có thể chậm như vậy nha?"
"Có cái gì cản đường sao?"
"Cầu thang hẹp quá hả?"
"Phải mang cái vali nặng như vậy chắc la phải vừa đi vừa nghỉ ngơi. Cầu thang đầy người nên chắc không nhanh được."
"Chắc là vậy."
Giang Trạm đang đứng trước mấy thực tập sinh đang thảo luận.
Thật vất vả mới đi đến được cầu thang, mọi người ở cầu thang chỉ tự giác chừa ra một chổ trống vừa một cái vali thôi, những vali còn lại đều xếp lại ở góc cầu thang.
Lúc Giang Trạm tới, y ước chừng độ rộng của cầu thang, gạt cần kéo của vali xuống trực tiếp xách lên, hướng cầu thang mà đi.
Mỗi tay một cái vali, sau lưng còn đeo một cái balo.
Tầng 1, tầng 2, tầng 3, tầng 4, trừ những lúc phải nghiêng người tránh những thực tập sinh khác cũng đang xách hành lí đi lên thì cánh tay Giang Trạm luôn giữ thẳng. Toàn bộ hành trình y đều yên lặng mà leo, không than mệt cũng không dừng bước.
VJ đi theo y từng bước, cameraman không biết lúc nào mà cũng đi theo.
Mấy tầng đầu thì không sao, cùng lắm chỉ là mấy thực tập sinh kinh ngạc khi thấy một người đã leo cầu thang mà còn có thể mỗi tay xách theo một cái vali. Đến tầng thứ 6 thì từng trận cảm thán bắt đầu vang vọng lên.
"Này sao có thể a? Hai cái vali của y to như vậy!"
"Chắc là vali rổng đi?"
"Đây là cái sức lực quỷ quái gì a?"
Giang Trạm: "..."
Cái này có gì đáng để kinh ngạc sao? Trước kia lúc đi học ở trường cũng không phải là luôn đi cầu thang bộ hay sao.
Đánh giá sơ bộ điểm của Giang Trạm là A cho nên phòng ở cũng cao hơn một số người còn lại, tận trên tầng 14.
14 tầng đối với y cũng không quá khó khăn, lúc đến tầng thứ 10 thì nớ lỏng tay bỏ vali xuống nghỉ một chút, xong lại tiếp tục đi.
Chỉ một chút đã đến tầng 14.
Vừa vặn nhóm leo cầu thang đầu tiên cũng đã đến tầng 14, bọn họ nhìn Giang Trạm xách theo hai cái vali miệng cũng không thở dốc, chân lại không ngừng đi mà đầy kinh ngạc.
Giang Trạm đặt hai cái vali xuống đất kéo cần kéo ra, nắm lấy vali mà kéo đi. Y thấy mấy nam sinh kia nhìn mình thì cũng nhìn lại lịch sự gật đầu chào.
VJ lão sư lập tức đuổi kịp Giang Trạm, xoay người để máy quay đối diện y.
Giang Trạm theo bản năng nhìn vào ống kính, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Y cũng không muốn nói gì nhưng nhớ lại chương trình cần tư liệu sống của mỗi thực tập sinh nên nhướng mày một cái với ống kính. "Chút lòng thành."
VJ lão sư cũng không cảm thấy đây chỉ là một chút lòng thành..
Mấy nam sinh xách vali leo lên 14 tầng lầu khốn khổ như con chó nhỏ sắp chết: "..."
Lúc này có một tiếng gọi vọng từ phía dưới lên: "Trạm ca! Help! Giúp em!"
Giang Trạm sửng sốt quay đầu lại.
Y lập tức nhận ra đây là giọng của Phí Hải.
Phí Hải chỉ gọi có một lần, từ câu thứ hai đã là của nhũng người khác.
"Trạm ca! Help!"
"Trạm ca! Giúp em!"
"Trạm ca! Thân ca ca!"
"Trạm.. ca!"
Giang Trạm nhướng mày, VJ lão sư thò đầu qua rồi lại nhìn về phía ống kính: "Nhiệm vụ đầu tiên của tân thủ, yêu cầu giúp đỡ các bạn nhỏ kia mang hành lý lên lầu."
* * *
[1] Cầu vòng thí - 彩虹屁 – cầu vòng rắm: Là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội. Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một ai đó đánh rắm thì họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như "cầu vồng" một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản. Đây là cách fan cuồng dùng để tâng bốc thần tượng của mình rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.
[2] PD: Producer, Program Director là nhà sản xuất và là người lập kế hoạch chương trình cho một đài truyền hình. Trong quá trình làm show, PD đóng vai trò như một nhạc trưởng, vì vậy khả năng lãnh đạo, trách nhiệm và động lực là rất cần thiết. Ngoài ra, PD phải luôn thể hiện khả năng sáng tạo nghệ thuật để mang đến những ý tưởng độc lạ.
[3] VJ: VJ là viết tắt của Video Journalist. Nói chung họ sẽ đảm nhiệm những phần ghi hình nhất định như ghi hình bản tin ảnh hoặc ghi hình trong các chương trình truyền hình. Nếu xem Running Man bạn sẽ thấy mỗi VJ sẽ đi theo 1 thành viên và ghi lại hình ảnh thành viên đó. VJ không chỉ có kĩ năng quay mà họ cũng có kỹ năng trong việc lên kế hoạch, biên tập, điều chỉnh ánh sáng.