Tuyết sà xuống mặt nước, dọa một con hải âu bay mất. Người đàn ông tóc mai ngả bạc đội nón, tay gác lên gối thả cần câu. Đôi tay hắn không có gì đặc biệt, có vết chai, còn đeo cả một đoạn dây đỏ.
Ký Nhiên nhìn mặt nước, mặt nước cũng nhìn nó, Ký Nhiên hỏi: “Thuyền này đi đâu?”
Kiều Thiên Nhai ngồi bất động, đáp: “Chân trời góc bể.”
Ký Nhiên thở dài: “Ngươi quay mình, cửa Phật sẽ tại ngay trước mắt, từ đó quên đi hết thảy quá khứ, chẳng phải sẽ sạch sẽ hơn sao.” Ánh mắt Kiều Thiên Nhai tìm nắng sớm, nói: “Cửa Phật trên núi không có đường tắt, ta không tìm thấy.”.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Ký Nhiên vẩy chút nước lạnh băng, tay áo trượt xuống giữa không trung tựa như đang lững lờ dạt khỏi vòm trời. Rốt cuộc nó bỏ cuộc, chẳng khuyên nữa, chỉ nói: “Ngươi thắng rồi.”
Lúc thuyền cập bến, Ký Nhiên xuống thuyền, cúi đầu vái Kiều Thiên Nhai một cái. Nó đã đi theo Kiều Thiên Nhai suốt mấy năm nay, song Kiều Thiên Nhai chẳng quy y như mong muốn. Ký Nhiên không nghĩ ra nổi nguyên cớ trong ấy, nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Kiều Thiên Nhai im lặng giây lát, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Ký Nhiên chắp tay, đáp nhanh như gió: “Đi tìm xuân.”
Thoáng chốc, gió phất tuyết bay, Ký Nhiên quay mình khuất vào làn hơi nước. Tay áo Kiều Thiên Nhai phất phơ, hắn vẫn đang câu cá. Đoạn dây đỏ quấn quanh cổ tay Kiều Thiên Nhai, giống như hắn đã từng buộc nó vào cổ tay một người khác.
Gió ngừng sương tan, cần câu rung động.
Kiều Thiên Nhai nhấc cần lên, khi lớp vảy bạc vỗ tóe nước, hắn trông thấy mầm non đầu tiên của mùa xuân trổ bên bờ. Tới lúc rồi, hắn phải đi về phương Bắc, đến buổi hẹn ngày xuân tháng Ba chẳng có người tới.
===
Đồng nhân khúc Tùng Ngọc, sub có một chút sai, nhưng rất khuyến khích nghe để đục khoét cõi lòng.