Tiết Tu Dịch hai chân như nhũn ra, hắn chống khung cửa, trượt xuống đất, thấy thê thiếp thị nữ vội vàng thu thập đồ nữ trang, từ thều thào nói: “Không thể được….Cẩm Ca còn chưa về….”
Bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân, hộ viện vươn cổ ra nhìn đều là Đô quân, sợ đến mức hồn phách không còn. Cửa viện lập tức khai phá, khi Đô quân xông vào thì Tiết Tu Dịch khua cánh tay, nói: “Ngôn quan nói xấu ta, ta có oan khuất!”
Đô quân mới lấy từ trong ngực ra thẻ bài và chiếu thư, nói: “Đây là giấy của Hình bộ, ấn đỏ Hoàng thượng phê,”hắn nhìn xung quanh sân, “Đưa hết tất cả những người ở đây đi.”
Đô quân xốc mạnh Tiết Tu Dịch lên, hai chân hắn lê trên mặt đất, bị bịt miệng.
Phúc Mãn bị đưa vào nhà lao, nhóm người nội hoạn bị loại bỏ hoàn toàn, khi đêm buông xuống Lý Kiếm Đình đem đổi toàn bộ quan viên quan trọng trong nội vụ nha môn. Cận vệ gõ cửa, không đợi đối phương phản bác, trực tiếp bịt miệng bắt người, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn so với Lý Kiếm Đình bị trúng độc. Trong cung đâu đâu cũng là tiếng bước chân, bóng cận vệ in trên tường không thể đếm xuể, thái giám cung nữ còn đang thay túc trực đều thận trọng trong lời nói đến hành động, toàn bộ rút tay cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
Tiết Tu Trác không ngủ, hắn khoác áo đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng chạy chốn hỗn độn ngoài tường cao. Khi mưa dừng thì mây đen cũng tan, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người hắn, nửa bên sườn mặt hắn in bóng trên cửa sổ bằng trúc.
“A a.” ách nhân thô lỗ lau mũi, thúc giục Tiết Tu Trác nghỉ ngơi.
Tiết Tu Trác quay đầu, hỏi: “ Cẩm Ca chưa ngủ sao?”
Ách nhân gật đầu, chỉ vào phòng của Tiết Cẩm, miệng “ân a” xem như là trả lời.
Tiết Tu Trác nhân tiện nói: “Ngươi đi ngủ đi.”
Ách nhân không chịu, hắn dùng động tác tay cào cào, ý là bảo Tiết Tu Trác ăn cái gì đó.
Tiết Tu Trác không đáp, hắn đưa tay nhặt quân cờ trên bàn cờ lên, quan sát, giống như là nghĩ không thông được chuyện gì. Ách nhân thấy hắn bất động, thì lộ vẻ mặt không biết làm sao, cũng không đi, trồng trước cửa phòng.
Thật lâu sau, Tiết Tu Trác ném quân cờ trở về hũ.
Hôm sau sau khi lâm triều, Tiết Tu Trác đứng chờ ở bên ngoài minh lý đường chờ được sự triệu kiến của Lý Kiếm Đình. Hôm nay sổ buộc tội hắn nhiều vô số, Tiết Tu Dịch bị đưa vào ngục, chuyện lợi dụng chức vị để tham ô đút lót là thực, trên phố lời đồn đại theo sát tình hình, ngay cả danh thiếp của học trò quốc tử giám đưa cho Tiết Tu Trác cũng giảm đi.
“Tiết Tu Trác giành con, thật sự là làm trái với lẽ tự nhiên,”ngôn quan quỳ trước ngự án, “Tiết Tu Dịch dù gì cũng là con vợ cả và là huynh trưởng của hắn, Hoàng thượng, từ xưa đến nay, chưa bao giờ có chuyện thứ đệ cướp con của huynh trưởng cả, huống hồ hắn là đế sư, nên làm gương tốt. Hắn làm như vậy, chẳng phải dạy người trong thiên hạ cũng coi thường lễ pháp, tổn hại dòng họ sao.”
Lý Kiếm Đình khép lại tấu chương, nói: “Tiêu Trì Dã sủng thiếp bỏ thê, tham của xa hoa, trẫm cho rằng Tiết Tu Trác cử chỉ hoàn toàn là dè dặn tuân theo lễ phép, vì dòng dõi tiết thị mà lo lắng, cũng không có gì là sai.”
Vị ngôn quan này đã bảy mươi, run run dập đầu, tiếp tục nói: “Cựu thì cho không phải vậy, huynh có sai, hắn có thể can ngăn, có thể khuyên nhủ, đây mới là huynh thân đệ kính….”
Lý Kiếm Đình đã nghe lễ pháp giáo điều từ trước kia, lập tức đứng lên.
“….cái này gọi là cho dù người tài cũng phải trị, để mặc người không đức nhất định sẽ loạn. Người tài đức là gì? Dù thế nào cũng phải phân biệt rõ, người tuân theo lễ pháp cũng vậy…..Hoàng thượng, thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe……”
Lý Kiếm Đình không bước chân ra, lại ngồi trở về.
Sau cơn mưa trời oi bức, nắng đến mức hoa trồng trên đường cũng đã héo. Ngôn quan tạm nghỉ một lát, uống ngụm trà, không đợi Lý Kiếm Đình nói, tiếp tục khuyên ngăn, Lý Kiếm Đình tiếp tục lâm triều đến giờ dậu.
Ngôn quan không biết uống hết mấy chén trà, ôn hòa nói với Lý Kiếm Đình: “ Hoàng thượng, càng là người thông minh càng phải mắt sáng tai sạch….” hắn tự vả miệng, từ từ thở ra, “Đây là vì….”
“Hôm nay trẫm nghe quân ngôn một bữa, hơn cả mười năm đọc sách,” Lý Kiếm Đình đứng đậy tự mình đến đỡ, hoa điền trên trán làm tôn lên vẻ đẹp trên khuôn mặt, ôn hòa nói, “Ngày khác còn phải mời tiên sinh gảng những thánh ngôn này cho Quốc Tử Giám. Hôm nay đã không còn sớm, trẫm thấy sắc mặt tiên sinh có chút mệt, trước tiên về nghỉ ngơi một chút.”
Ngôn quan vừa đi vừa nói “không dám”, trước khi ra khỏi cửa, còn muốn nói: “Người sáng suốt, loại bỏ tai họa khi còn là mầm, Tiết Tu Trác….”
Phong Tuyền đưa mắt ra hiêu, khom người đến đỡ ngôn quan, cười nói: “Tiền đường trơn, lão đại nhân chú ý dưới chân, nô tài dỡ ngài đi.”
Ngôn quan được Phong Tuyền đỡ, đi càng lúc càng xa. Mặt trời lặn ánh chiều tà khiến bồn hoa trước minh lý đường cũng chuyển sang màu vỏ quýt, cũng khiến cho trâm điệp trên tóc Lý Kiếm Đình sáng lấp lánh. Cô nghiêng người, nhìn chăm chú vào Tiết Tu Trác đang đứng ở dưới tiền đường. Lưng Tiết Tu Trác giống như đao vót, trên đôi vai là tia sáng cuối cùng, quan bào ẩn trong ánh chiều tà, Lý Kiếm Đình thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
“Tiên sinh, ” Lý Kiếm Đình giơ tay nhấc rèm che lên, “Mời.”
Trong Minh Lí Đường không đốt đèn, cũng không có người hầu hạ. Sau khi Tiết Tu Trác đi vào thì quỳ gối trước ngự án, Lý Kiếm Đình nhưng không trở lại trên hoàng vị. Cô đứng ở một bên ngự án, nhìn tranh chữ trên vách.
“Tiết Tu Dịch phạm sai lầm, không có liên quan gì đến tiên sinh.” Lý Kiếm Đình nói, “Tiên sinh nếu muốn đến thỉnh tội, cũng không đáng.”
“Tiết Tu Dịch tham ô nhận hối lộ, Hình Bộ truy nã thương nhân Quyết Tây liên quan đến án này, nhưng lại không ra.” Tiết Tu Trác cũng không giống người khác quỳ sát đất, hắn quỳ đoan trang, giống y như lúc trong phủ dạy Lý Kiếm Đình, “Hoàng thượng lệnh cho Đô quân xử lý án này, đương nhiên là không có liên quan gì đến thần.”
“Gần đây sổ buộc tội tiên sinh rất nhiều, liệt kê hơn mười tội trạng của tiên sinh, nhưng trẫm nghe tiên sinh lời những câu hàm súc, không chút hoang mang, ” Lý Kiếm Đình nhìn chăm chăm vào bức tranh, “Chắc là sớm đã đoán trước rồi.”
Tiết Tu Trác nói: “Cái khó ló cái khôn.”
Áng sáng trong minh lý đường biến mất, hai người đều bị bóng đen vây lấp. Đèn lồng treo bên ngoài mái hiên cung đình không sáng, cả hoàng cung giống như chìm vào giấc ngủ say, cung điện nguy nga gối trên ánh sáng mỏng manh cuối ngày, chim cũng không hót, cũng không có tiếng người nói chuyện.
“Ngươi cùng Giang Thanh Sơn cứu mười ba thành, lại cùng Hải Lương Nghi lật đổ hoa tư khiêm, vì tra thuế đất tám thành mà ngày đêm không nghỉ, trên đời này không có ai có thể hiểu được bệnh thế gia khó trừ thế nào như ngươi,” Lý Kiếm Đình giơ ngón tay chạm đến tranh chữ, bên trên cái dấu ngự chương của Quang Thành Đế, “Ngươi ở trên triều không quan tâm cũng không phản đối, chẳng qua là cho trẫm một cơ hội lôi kéo cựu thần.”
Sự việc nặng có nhẹ có, hàn thưa, thái hậu liên tiếp bị rơi đài, không còn người nối nghiệp thế gia, đã bày ra dáng vẻ mệt mỏi chưa đánh đã tan, Tiết Tu Trác càng hiểu hơn so với những người khác.
“Ngươi liên tục thượng tấu, thỉnh cầu trục xuất tước vị cũ của Phí thị, tịch thu tài sản chém cả nhà Phí thị, ” Lý Kiếm Đình ngón tay di chuyển, ở trên bức tranh thượng kéo ra dấu tay, “làm cho thế gia cực kỳ căm ghét ngươi, cũng là vì cho trẫm cơ hội cùng chung mối thu.”
Phí thị Đan Thành, Hàn thị Vu Thành còn có Hoa thị Địch Thành, trước và sau khi Lý Kiếm Đình đăng cơ đều do Tiết Tu Trác tương trợ, một lúc loại bỏ tất cả các chủ lực thế gia. Hiện giờ bọn họ vì cấp bách chuyện Trung Bắc uy hiếp nên phải làm dịu đi bầu không khí với thế gia, phải có người đến gánh toàn bộ cừu hận này.
Loading...
Lý Kiếm Đình ngoái đầu nhìn, nói: “ Tiên sinh đây là muốn lấy thân tuẫn đạo, trợ ta tọa ổn ngàn dặm giang sơn.”
Đèn bên ngoài mái hiên đột nhiên được thắp sáng, ánh sáng mỏng manh xuyên qua bức rèm, hắt hiu chiếu lên lưng của Tiết Tu Trác. Lưng của hắn gầy, quan bào đã cũ, giống như đinh đóng trên cây tùng ở Khuých Đô, gió không thể lay động. Hắn nhìn bức họa kia, nói: “ Giữ xã tắc, bằng lòng cam chịu.”
Cái người gọi là trên uy hiếp đế vương, dưới thì ngang ngược tung hoành triều đình là quyền thần, đa số nắm chặt trọng quyền không tuân thủ lễ pháp, làm việc đi quá giới hạn tụ tập kếp thành bè đảng. Nếu Lý Kiếm Đình giống hàm đức đề và thiên sâm đế không quả quyết như vậy, hèn nhát khiếp sợ sự suy thoái, Tiết Tu Trác có thể lựa chựa làm một tên quyền thần, nhưng mà lý đình không phải.
Có lẽ hoàng đế mở mỗi thời điểm cần mềm mại và ổn hòa, nhưng lúc này đây, đàn sói rình rập xung quanh, nếu Lý Kiếm Đình không cương nghị quả quyết, chỉ có thể là con rối cho triều thần chỉ huy, vậy thì cô vốn dĩ không xứng đáng ngồi ở vị trí này.
“Khuyên nhủ có ngôn quan, sắp xếp chính sự có triều thần, chỉ có trường Thái Học không ở trên triều đình, nhưng lại có thể giúp đỡ thương nghị chuyện chính sự thiên hạ. Nếu buộc uy tín trường Thái Học bên cạnh hạ thần, chính là chính sách chi phối sói của quân vương, cho nên thần muốn cô lập với quần thần.” trong mắt của Tiết Tu Trác có sự bình tĩnh, sự bình tĩnh của hắn không giống như sự bình tĩnh của người thường, lại càng giống như đã biết con đường phía trước, bởi vậy trên đường dù có bị nhém đá, còn bị phỉ nhổ, cũng sẽ không bị lay động.
Danh vọng nhìn như mờ mịt, kỳ thực cũng mấu chốt của kết đảng. Hải Lương Nghi khi còn sống không kết đảng, thậm chí mỗi lần hồi phủ cũng không gặp triều thân, nhưng thực sự ông ấy không kết đảng sao? Hàn môn tụ tập, hướng về trường Thái Học, Diêu Ôn Ngọc có thể vì Thẩm Trạch Xuyên chiêu mộ những người có tài trong thiên hạ, cũng vì có danh tiếng của Hải Lương Nghi ở bên trong.
Tiết Tu Trác nhận chức Hộ bộ đô cấp sự trung kiểm tra đánh giá cũng là xuất sắc nhất, trước năm hàm đức đã quản lý sự thanh sạch của quyết tây, có công lao chấn hưng mười ba thành, sau đó năm Thịnh Dân tra xét thuế đất, còn có công trả lại đất cho dân chúng. Hắn dùng qua cái “danh”, hơn nữa am hiểu sự lơi hại của sự kích động làn sóng.
Lý Kiếm Đình đột nhiên quay lại, nói: “Lẽ nào tiên sinh không sự chết sao?”
Cho đến tận hôm nay, chưa từng ai hỏi Tiết Tu Trác câu này. Hắn nhìn về phía Lý Kiếm Đình, đáp: “ Triều thần chết vì xã tắc.”
Giữ xã tắc, bằng lòng cam chịu.
Tiết Tu Trác cam lòng, hắn ngay cả tính mạng này, ngay cả danh dự cũng bỏ được.
Lý Kiếm Đình im lặng chốc lát, nói: “ Ta kính trọng tiên sinh, cũng cam lòng.”
“Vật không phát triển đến cùng cực thì sẽ không chuyển hóa ngược lại, ác không đến cùng cực thì cũng sẽ không chết.”
Diêu Ôn Ngọc viết nhanh, chữ viết ngoáy. Phòng trong phủ kín giấy, tay hắn tinh tế cầm bút run rẩy, cuối cùng thì vứt bút đi che miệng khụ kịch liệt.
Thời cơ, thời cơ.
Thích Thì Vũ muốn kế thừa phong tước “Đông Liệt Vương” của Thích Trúc Âm xuống dưới, ông ta so với Tiêu Phương Húc càng cẩn thận, đến hiện giờ rồi, còn có thể kiên nhẫn chờ đợi chông ngóng thế cục. Một trận Đoan Châu vừa rồi của Thẩm Trạch Xuyên đã nhu nạp được lòng người của sáu châu, muốn hoàn toàn quảng hai chữ Thẩm Vệ đi, đến cùng phải thấu tình đạt lý, cho nên Thủ Bị Quân Đôn Châu của Đạm Đài Hổ mặc dù đến võ đài Bắc Nguyên, cũng không thể dẫn đầu xuất binh được. Vả lại Thích Trúc Âm lại bất động, ba mươi vạn Thủ Bị Quân Khải Đông chính là lưỡi đao của phía nam Trung Bắc.
Phủ quân phải có thời cơ để diệt trừ hoàn toàn tận gốc tai họa ngầm.
Diêu Ôn Ngọc tiếng khụ dồn dộp, không cầm bút, chỉ dùng khăn che miệng. Tối nay Kiều Thiên Nhai vừa đến, xuống Tối nay Kiều Thiên Nhai vừa đến, xuống ngựa vào viện chợt nghe tiếng ho khan trong viện.
“Chưa chuẩn bị thuốc cho tiên sinh sao?” Phí Thịnh hỏi thị nữ trong đình viện.
“Tiên sinh chỉ uống nửa bát,” thị nữ nhỏ giọng đáp, “Chỉ ở trong phòng trong, không kêu người.”
Kiều Thiên Nhai đẩy cửa, trên thảm đều là giấy. Phí Thịnh đi sau cúi người nhặt lên, thấy trên giấy chi chi chữ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tiên sinh đây là muốn soạn thư sao….”
Kiều Thiên Nhai đã vào trong phòng, khăn của Diêu Ôn Ngọc nhiễm đỏ, hắn đẩy xe lăn ra, trực tiếp đến cuối bàn ôm lấy nguyên trác, nói với Phí Thịnh: “ Gọi Ký Nhiên!”
Lúc này đêm đã khuya, Ký Nhiên đã ngủ từ sớm.
Kiều Thiên Nhai không dám chờ, hắn ôm người đi xuống bậc thềm chạy đến viện của Ký Nhiên. Diêu Ôn Ngọc khép hờ mắt, nửa sườn mặt của mình rơi vào lồng ngực của hắn, môi mấp máy: “ …..phí thịnh….. truyền tin…..”
Kiều Thiên Nhai chạy mà cả người đầy mồ hôi, hắn đưa tay giữ bên mặt kia của Diêu Ôn Ngọc, nhưn là muốn khảm Diêu Ôn Ngọc vào ngực mình.
Phí Thịnh đi trước một bước, đập cửa hô: “ Mở cửa! Mau bảo tiểu hòa thượng dạy nhanh!”
Thằng nhỏ sai vặt không dám trì hoãn, mở chốt cửa xong liền chạy đi gọi người. khí Ký Nhiên đi ra thì đã khoác tăng bào, hắn còn đang buồn ngủ: “ Buổi tối tiểu tăng không xem bệnh—- ấy chết! Tiên sinh sao lại thành ra thế này!”
Khi Thẩm Trạch Xuyên đến thì trời đã gần sáng, y mặc áo khoác, ở trong phòng nhìn Diêu Ôn Ngọc ngủ, rồi bảo mọi người đến phòng làm việc.
“Lao tâm tốn sức dễ đoản mệnh,” Ký Nhiên nói, “Tiên sinh trúng đôc gọi là “trì quy”, tiên như ý nghĩa, cùng với “tật truy” vừa hay tương phản. Độc này đến muộn mà phát cũng muộn, đã hơn một năm rồi?”
“Cũng đã một năm rưỡi,”Phí Thịnh còn nhớ rõ, “…. tính từ lúc ở Đan Thành.”
Ký Nhiên gác bút, hai tay chắp lại, xoay người hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên, nói đúng sự thật: “Khi tiểu tăng mới gặp tiên sinh, cổ tay của tiên sinh cũng đã hiện lên màu xanh. Phủ quân, độc này cũng đã giống tật truy, tiểu tăng cứu không được.”
Mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Diêu Ôn Ngọc hình như nghe thấy tiếng mưa rơi, hắn trầm mộng về núi Bồ đề, dường như nhắm mắt lại, chính là mưa mãi không dứt. Mây mù trên núi che trúc xanh, tay áo hắn trong gió bị dính bùn, cảm thấy trên người ươn ướt, không rõ là mồ hôi, hay là mưa nữa.
“Đã sang một xuân thu khác,”tiếng trúc sau lưng rì rào một hồi, Hải Lương Nghi đứng ở xa xa, “Nguyên trác đã về rồi.”
Diêu Ôn Ngọc quay đầu, gió thổi bay ống tay áo, hắn gọi: “ Lão sư.”
Hải Lương Nghi đứng khoang tay, chòm râu ngắn đã bị nhuộm trắng. Ông không mặc quan bào, giống như năm đó ông nắm tay Diêu Ôn Ngọc đi vào học đường, bên hông còn lộ túi chiêu văn. Ông nói: “Ta nghe gió thổi, biết ngay con đã về.”
Tiếng rào rào của hàng trúc quá lớn, bóng hình của Hải Lương Nghi ẩn vào trong, chỉ còn Diêu Ôn Ngọc đứng một mình. Sương núi mờ mịt, Diêu Ôn Ngọc trông về phía Long Lâu Phượng Khuyết xa xa ở Khuých Đô. Hắn từng trèo lên trông về hướng xa, chỉ thấy hoàng hôn nơi núi, mãi đến lúc này, mới biết được đất trời trào dâng.
“Lão sư chờ con một chút,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Đợi sau khi tạnh mưa…..”
Tiếng đàn vang vọng nơi xa, cảnh trước mặt Diêu Ôn Ngọc tan ra, hắn nhìn xuống giường. Cửa sổ đóng để chặn nắng, khi hắn mở mắt cũng không có cảm giác tỉnh lại, giống như rơi vào trong mộng. Hắn nhắm mắt mấy cái, cuối cùng hỏi: “ Tùng Nguyệt, giờ tỵ rồi sao.”
Kiều Thiên Nhai giữ dây đàn, nói: “Ngươi ngày đêm lẫn lộn, ngủ đến ngốc rồi, không gọi Kiều Thiên Nhai như mọi ngày nữa sao?”
“Tùng Nguyệt sinh đêm lạnh, Phong Tuyền mãn thanh nghe,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Cái tên này rất tịch mịch.”
“Ta cũng từng có bằng hữu, tên là Thiệu Phong Tuyền,” Kiều Thiên Nhai gẩy dây đàn, tiếng đàn hỗn loạn, không thành khúc đàn, “Đáng tiếc là đã chết.”
Diêu Ôn Ngọc nghe thấy tiếng đàn hỗn loạn, nhân tiên hỏi: “Ngươi đánh đàn, hắn cũng đánh đàn sao.”
“Không nhớ nữa,” Kiều Thiên Nhai nói, “Nhưng có thể đánh đàn cho ngươi, chỉ có Kiều Thiên Nhai mà thôi.”
Diêu Ôn Ngọc nhìn về phía hắn, nói: “Đầu xuân năm đó gặp nhau, khúc ngươi muốn dậy cho ta còn chưa dạy xong.”
Kiều Thiên Nhai dừng lại, nhìn Diêu Ôn Ngọc, nói: “Bây giờ cũng chưa muộn.”
Tiết Tu Dịch khai báo không rõ ràng, chỗ ở của nhóm thương nhân này đều trống không. Ra vào Khuých Đô đều phải xuất trình hộ tịch, Đô quân canh giữ ba ngày, đều không tìm được người, nhóm thương nhân đó ở trên đường Đông Long tiêu pha tùy ý giống như là biến mất trong hư không.
Khổng Tưu ở ban sai đại viện nhận được thỉnh cầu của Tiết Tu Trác, hắn gặt chén trà xuống, suy nghĩ một lát, nói: “Để hắn đi đi.”
Quan viên đi hồi báo đi xuống, Sầm Dũ ở phía đối diện nói: “ Hiện giờ cho Tiết Tu Trác tham dự vào án này, chỉ e là không hợp.”
“Chuyện liên quan đến bên trong chiều, ngân lượng liên quan lại lớn, sau khi Hình bộ định ra tội danh thì về sau nhất định phải qua Tam ty hội thẩm,” Khổng Tưu lại cầm chén trà lên lần nữa, “Tiết Tu Trác là thiếu khanh của Đại Lý tự, nếu không tạm thời cách chức, sẽ vẫn còn quyền giám sát kiểm tra.”
“Tiết Tu Dịch cuối cùng cũng là đại ca hắn, hắn nên tránh sự nghi ngờ, ” Sầm Dũ đỡ đầu gối, “Vả lại gần đây sổ buộc tội hắn càng ngày càng nhiều.”
“Không phải ta đã nói, Tìm Ích, Đô Sát viện cũng nên chỉnh đốn.” Khổng Tưu uống mấy ngụm tra, “Ngày ấy trên triều buộc tội Tiết Tu Dịch tham ô là đúng, nhưng nói đến Tiết Tu Trác thì khó tránh khỏi ý mang theo ân oán cá nhân, ngươi thấy những lời đó đều là chuyện không căn cứ.”
“Hắn công trạng nhiều, lại xuất thân thế gia,” Sầm Dũ nói, “Hận chỉ muốn đạp hắn một cước. Nếu như lúc Hoàng thượng xử lý Tiết Tu Dịch, chịu mắng hắn hai câu, cũng sẽ không đến mức quần chúng phẫn nộ như vậy.”
Khổng Tưu trong miệng không nếm ra được vị gì, hắn đặt chén trà xuống, trầm mặc một lúc, nói: “Việc này vốn không nên khuyên giải như vậy. Tiết Tu Trác tra xét thuế đất, ở Đan Thành, Vu Thành, thuyên thành thì trả lại đất cho dân. Năm nay Dung Thành hạn hán, Giang Thanh Sơn gặp khó khăn khi mượn lương, ở Khuých Đô cầu gia gia và nải nải, chính là như vậy, hai người cũng không có chạm vào lương thực của dân chúng ba thành, dân chúng đều nhớ kỹ hắn, thậm chí nguyện ý ở nhà cầu nguyện cho hắn sống lâu. Lần trước Hoàng thượng mới bác bở sổ tiếp tục tra thuế đất của hắn, còn thưởng Giang Thanh Sơn để làm dịu tình hình, hiện giờ nếu vì cái tên khốn Tiết Tu Dịch mà chỉ trích Tiết Tu Trác này nọ, dân chúng tam thành cũng không đồng ý. Còn nữa, quan hệ giữa Tiết Tu Trác và Tiết Tu Dịch, thiên hạ đã sớm biết, đã sớm ở riêng từ lâu, ngôn quan các ngươi muốn Hoàng thượng vì vậy mà cách chức điều tra Tiết Tu Trác, nếu Hoàng thượng làm theo, không phải là có mới nới cũ hay sao, khắc nghiệt không có tình nghĩa sao? Tiết Tu Dịch cấu kết với Phúc Mãn nhận tham ô đút lót, Hoàng thượng lập tức lệnh cho Hình bộ bắt tay vào điều tra, cũng không có ý vì Tiết Tu Trác mà bảo vệ Tiết Tu Dịch, cái tra thì nên tra, đáng chết thì nên giết, không thể bức người quá đáng.”
Sầm Dũ nghe ý của Khổng Tưu, là muốn bảo vệ Tiết Tu Trác, liền nói: “ Ngôn quan khuyên ngăn, cũng là sợ Hoàng thượng thiên vị Tiết thị. Nếu Hoàng thượng đều nghe lời của Tiết Tu Trác, là muốn loạn tôn ti quân thần. Lại nói nữa vài ngày trước đó, Hoàng thượng có phần sủng Phúc Mãn, Phúc Mãn quên hết nguyên do, không phải là sai lầm ư?”
Khổng Tưu chỉ vào Sầm Dũ, nói: “Không sai, đúng là bởi vì Hoàng thượng một mực tin Phúc Mãn, Phúc Mãn mới có thể sai càng thêm sai. Lần này, ngươi còn chưa nắm rõ được tình hình. Ta hỏi ngươi, Phúc Mãn là người nào? Hắn là kẻ lúc trước cùng Tiêu Trì Dã giao hảo, lại có thể vì nương nhờ Hàn Thừa mà dụ dỗ Tiêu Trì Dã tiến cung, còn có thể vì tính mạng và tiền đồ mà giết Hàn Thừa—- án đầu độc không tra được gì, Hoàng thượng không truy cứu, nhưng không phải là đồ ngốc. Phúc Mãn ở nha môn nội triều danh vọng cực cao, con cháu đầy rẫy, mà điều quan trọng nhất, hắn vẫn là quyền hoạn hai triều, hầu hạ ở bên thiên tử, trong tay nắm quyền phê có thể bãi bỏ giấy của nội các. Hiện giờ Hoàng thượng chính trực tài năng, nhưng sau này thì sao? Giữ tên tiểu nhân này bên cạnh, có hơi khinh suất, nhẹ thì đả thương mình, nặng thì làm tổn hại nền tảng lập quốc! Hoàng thượng không giết hắn, ta cũng muốn giết hắn!”
Khổng Tưu nói xong đứng lên, đi hai bước.
“Thẩm Trạch Xuyên lập hợp quân ở võ đài Bắc Nguyên, bốn vạn tân binh của Khuých Đô đến cùng có thể chống được bao lâu? Chi bằng lập tức mời đại soái xuất binh tận trung vì triều đình. Lần trước đại soái xuất binh đánh bộ thanh thử, quân lương là do Tiết Tu Trác cấp, hiện giờ lại qua Thiên Phi Khuyết đến đánh Trung Bắc, quân lương còn phải nói với Tiết Tu Trác một tiếng.”
Lính cai ngục của Hình bộ rất quen thuộc Tiết Tu Trác, thay hắn mở cửa, nói: “Đại nhân muốn gặp Tiết điển thủ sao? chỉ cần có giấy, ta sẽ lập tức đi mở cửa.”
Tiết Tu Trác đi theo cánh tay của cai ngục nhìn qua, trong nháy mắt, lập tức thu hồi ánh mắt: “ Ta là đến gặp Nghênh Hỉ.”
Lính cai ngục không hỏi nhiều, xem qua giấy, liền dẫn Tiết Tu Trác vào trong, mở cửa từ cho hắn, nói: “Nghênh Hỉ công công còn mang án trên người, sẽ không giam giữ cùng người khác. Đại nhân mời.”
Tiết Tu Trác cúi đầu, vào phòng giam chật hẹp.
Nghênh Hỉ bị bỏ tù nên quần áo bị bẩn, từng bị cực hình, đang cuộn người nằm bên trong, ôm đầu trốn tránh, hô: “Ta có tội, có tội! Đừng đánh!”
Tiết Tu Trác nhìn quanh phòng.
Nghênh Hỉ từ khe hở cánh tay nhìn Tiết Tu Trác, lập tức ngã từ giường xuống đất, quỳ gối bên chân hắn cầu xin: “Đại nhân, đại nhân là tới tra án? Là ta có tội, ta có tội!”xiềng xích trên người hắn loảng xoảng, chỉ vào mặt mình, “Nhưng lúc này ta bị oan!”
Quan bào của Tiết Tu Trác bị Nghênh Hỉ nắm nhăn nhúm, hắn nhìn xuống Nghênh Hỉ, nói: “Tội trên người ngươi không thế kết luận, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi có thể trả lời thành thật, thì ta sẽ cùng quan biên hình bộ xem xét định tội.”
Nghênh Hỉ cuống quýt gật đầu, ánh mắt nhìn Tiết Tu Trác, nói: “Đã biết thì cái gì cũng nói, mà đã nói thì sẽ nói hết! Ta đều là làm theo sự sắp xếp của lão tô tổng!”
“Là ai phái ngươi đi khải động giám quân?”
“Tiên, tiên đế….”Nghênh Hỉ nói, “Tiên đế phái ta đi Khải Đông giám quân, việc này là do lão tổ tông tiến cử. Lão tổ tông nói phụ tử chúng ta người trong người ngoài, sau này không lo ăn mặc, cũng không phải phụ thuộc vào người khác nữa.”
Tiết Tu Trác tiếp tục hỏi: “Quân lương của Biên Quận là do ngươi đổi?”
Nghênh Hỉ nào nghĩ rằng Tiết Tu Trác muốn hỏi chuyện này, hắn buông tay, co rúm lại, ánh mắt trốn tránh, ấp úng: “Ta chẳng qua chỉ là một giám quân ….sao dám đổi quân lương….”hắn thấy sắc mặt Tiết Tu Trác không vui, nhưng thuận miệng vu cáo: “ Chuyện….Chuyện lục quảng bạch trốn, không phải ta buộc hắn!”
Tiết Tu Trác cúi người túm cánh tay của Nghênh Hỉ, hỏi lại: “Quân lương Biên Quận, là do ngươi đổi?”
Nghênh Hỉ hô hấp dồn dập, trốn không được, chỉ có thể lau nước mắt nước mũi, ân hận nói: “ Việc này thực sự không phải chủ ý của ta, đại nhân, đại nhân! Ta chỉ biết đem xe lương đổi lấy xe khác, ai ngờ bên trong toàn gạo mốc. Nếu ta biết là gạo mốc hỏng, cho ta mười lá gan, cũng không dám đổi!” Hắn nói đến đây, nhớ nỗi lo lắng hoảng sợ của một năm nay, nhịn không được nước mắt dàn giụa, “Lão tổ tông hại ta thảm quá, đại soái giam giữ ta, ta chính là, chính là gánh tội thay cho Phúc Mãn, hắn trong lòng thấy xấu hổ, đương nhiên là cứu ta.”
Tiết Tu Trác một mực tra xét án quân lương Biên Quận, qua chỗ quan viên Bộ binh thì không có vấn đề, mãi đến khi Nghênh Hỉ vào cung lần thứ hai, mới nhớ đến giám quân thái giám.
Bọ cạp!
Tiết Tu Trác nhìn chăm chăm Nghênh Hỉ, hỏi: “Ngươi vào cung là muốn làm gì?”
Nghênh Hỉ dùng sức lắc đầu, vẻ mặt hỗn loạn, nghẹn ngào đáp: “ Không phải ta, không phải ta! Lần này vào cung, thực sự là do Phúc Mãn xúi giục, đại nhân, tháng sáu hắn viết thư cho ta, muốn ta giúp hắn chăm sóc viện hoa, chính là chờ đến tháng chín đang lên làm niềm vui cho chủ tử! Lần này ta, thật là đến đưa hoa!”
“Cái ngươi trốn ở Khuých Đô,” Tiết Tu Trác cao giọng, “Đến tột cùng còn muốn giết ai?”
Nghênh Hỉ bị túm đau, gào khóc, “Ta không biết, ta không biết! Ta bị oan!”
“Thẩm Trạch Xuyên,” Tiết Tu Trác sắc mặt từ từ trầm xuống, “Thẩm Trạch Xuyên cũng là bọ cạp?”
Nghênh Hỉ lắc đầu, giãy dũa, nói: “Ta với loạn đảng không có quan hệ gì! Trời đất chứng giám, ta với loạn đảng không có quan hệ gì!”
“Tiêu Trì Dã tiến cử Phúc Mãn vào vị trí kia, có phải cũng do Thẩm Trạch Xuyên xúi giục?”
Nghênh Hỉ đẩy Tiết Tu Trác ra, ngay lúc này sau lưng Tiết Tu Trác phát lạnh. Chuyện này hắn không thể nghĩ thông được, dường như đều có thê thông suốt rồi.
“Còn có lá thư trạm dịch báo tố giác Ngụy Hoài Cổ kia, ” Tiết Tu Trác ánh mắt khiếp sợ, “Là hoạn quan các ngươi đổi thẻ bài, từ Hình bộ sửa thành Hộ bộ, mục đích chính là khiến cho Ngụy Hoài Cổ tự thú, chặt đứt đuôi để bảo bọ cạp không việc gì, là Phúc Mãn...... Là hoạn quan!”
Khó trách tuyệt nhiên không thể tìm ra được dấu vết gì trong triều.
Phúc Mãn hơi cúi đầu, một thùng nước tạt mạnh vào mặt. Cả ngươi hắn bị thương, đâu mà phải hét lên, nhưng tay chân đều bị trói trụ, chỉ có thể mắng chửi: “—–cái đồ cẩu tạp chủng nhà ngươi!”
Phong Tuyền ném thùng nước đi, cười nhạt: “Ngươi cũng không phải con cẩu gì tốt.”
“Hôm nay ta gặp chuyện,”Phúc Mãn giọng the thé, “Là ngươi hại!”
“Là ngươi tự làm tự chịu,”Phong Tuyền như là châm chọc vỗ vào mặt Phúc Mãn, “Cái loại vương bát mới có tý tuổi cũng đòi làm tổ tông, ta thấy ngươi sớm đã chán sống từ lâu rồi ấy chứ.”
Phúc Mãn bị Phong Tuyền vỗ vào mặt không ngừng, lực vừa phải, không đau tay, so với đánh còn nhục hơn. Phúc Mãn trong miệng đều là máu, hắn nhổ lên một bãi, nói: “Ngươi chờ, chờ Hoàng thượng —-.”
“Chờ Hoàng thượng tịch thu cả nhà ngươi sao, ” Phong Tuyền ghé sát vào, nhỏ giọng nói, “Ngươi hạ độc giết Hoàng thượng, ngươi nghĩ là không ai biết à? Ngươi hãm hại ta vào ngục, còn sốt ruột muốn ta chết, ngươi cho là Hoàng thượng không biết ư?” Hắn cười rộ lên cổ quái, như là hận Phúc Mãn thấu xương, “Nhà ngươi đã chết hết, còn có thể bắt ngươi chu di cửu tộc chứ.”
Miệng Phúc Mãn nới lỏng, hắn nhổ mấy ngụm nước bọt, nói: “Con mẹ ngươi cái đồ chó má, tiện nhân! Không phải ta......” Hắn thở gấp, ngửa cổ hô to, “Không phải ta!”
“Không phải ngươi thì là ai, ” Phong Tuyền lui ra phía sau vài bước, “Ngươi là kẻ nhận độc ‘tật truy’ của Hàn Thừa. Hàn Thừa đưa tật truy cho ngươi, muốn ngươi hạ độc vào đồ ăn của Hoàng thượng, đợi đến khi cô ấy chết, Đô quân lập tức lấy lý do tận trung mà giết chết nội các triều thần. Vì thế ngươi hạ độc vào đồ ăn của Hoàng thượng, suýt nữa là giết Hoàng thượng.”
“Ta tự có chừng mực......” Phúc Mãn hận đến mức giọng phát run, hắn nhìn vẻ mặt của Phong Tuyền, dần dần trợn to mắt, “Là ngươi...... Độc là do ngươi hạ......”
Phúc Mãn là con chuột đứng giữa hai đầu Lý Kiếm Đình và thế gia, hắn vừa không dám không nghe lời Hàn Thừa, cũng không dám thật sự hạ độc giết Lý Kiếm Đình, bởi vậy đổi tật truy thành độc thường, chỉ hạ một chút, vốn không nguy hiểm như vậy.
Khuôn mặt Phong Tuyền ẩn trong bóng tối, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Ngươi là lão tổ tông, ta là tiểu tổ tông.”
Phúc Mãn hận không thể dùng tay xé xác Phong Tuyền, đập xiềng xích “bang bang”, hắn lớn tiếng nói: “Nghênh hi là con cẩu của ngươi!”
“Hứ,” Phong Tuyền coi Phúc Mãn như giày rách, nói “Một tay nuôi lớn hắn chính là ‘ lão tổ tông ’, hắn mang ơn với ngươi, trước giờ không biết ta.”
“Ta bị oan….”Phúc Mãn khóc nức nở, bi thương nói, “Hoành thượng, ta bị oan!”
Phong Tuyền không quen ngửi mùi máu, che mũi lại, khuyên nhủ: “Nếu ngươi đã khai báo xong, vậy thì khẩu cung ta sẽ trình đên cho Hoàng thượng xem.” Hắn quay người gọi người vào, nói, “Lão tổ tông tuổi đã cao, không cần dùng trọng hình. Nhóm đại nhân còn chưa định tội, vậy cứ theo điều lệ đi. Ta thấy hắn muốn tìm cái chết, sợ là hắn không chống cự nổi đến lúc xử trảm thì đã cắn lưỡi tự sát mất rồi.”
Đông Hán cũ kia cũng đã cao tuổi, nhìn sắc mặt của Phong Tuyền để làm việc, cười ha hả: “ Chuyện này, bọn ta rất thành thạo, Phong công công cứ yên tâm, bảo đảm sẽ để hắn sống đến lúc xử trảm. Cắn lưỡi cắn lưỡi, cắt lưỡi hắn đi, không phải là có chuyện gì sao?”
Phong Tuyền quay đầu lại, nói: “ Vậy làm phiền.”
Phúc Mãn thấy thái giám tới gần, hoảng sợ nói: “Không có sự cho phép của Hình Bộ, ngươi dám, các ngươi dám ——”
“Rầm” một tiếng cửa đóng chặt.
Ban đêm, Tiết Tu Trác ở ban sai đại viện chờ Khổng Tưu phê duyệt, hắn muốn đêm nay đi gặp Phúc Mãn, phải có giấy của Nguyên phụ. Lúc này đã qua thời gian ban sai, nhưng vì chuyện võ đài Bắc Nguyên tăng binh lính, nội các không nghỉ ngơi.
“Hôm qua Phúc Mãn muốn cắn lưỡi tự sát, quan ngục hung ác đã tự ý của mình, cắt lưỡi của hắn đi.” Khổng Tưu rút ra chút thời gian từ đang bận rộn chuyện công văn, nói với Tiết Tu Trác, “Bây giờ ngươi đi, cũng không hỏi ra được chuyện gì đâu, cũng may trước khi tra tấn đã lấy được khẩu cung rồi, ngươi muốn xem, ta bảo Hình bộ đem đến cho ngươi xem.”
Tiết Tu Trác nhận sổ thì sửng sốt, lập tức nhăn mày, nói: “ Chuyện lớn như vậy, tại sao lại có thể tự tiện hành động? Ác quan tra tấn đó là ai?”
“Là một tên còn trẻ,” không tưu cũng nhăn mày, “Thuộc hạ này cũng quá độc ác, đã bảo Hình bộ bắt tay vào xử lý rồi.”
Khóe như vậy?
Tiết Tu Trác nghiêng đầu, nói: “Ta đi xem—-.”
“Chuyện thả người trước đó!” Sầm Dũ mồ hôi nhễ nhại chạy vào cửa, hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi, giữ chặt giấy, nhét vào tay Khổng Tưu, gấp giọng nói: “Bạc Nhiên, ngươi nhìn đi, đây không phải là chuyện xấu sao?”
“Đương kim Hoàng thượng xuất thân từ dân gian, ai có thể có bằng chứng chắc chắn là thực sự là cùng huyết thống cơ chứ? Toàn bộ chỉ là từ miệng Tiết Tu Trác mà thôi!” tin đồn bay nhanh khắp phố, chỉ trong một đêm ai ai cũng cầm tờ giấy không rõ lai lịch kia, “Tiết Tu Trác cũng không thể tin được, ngươi xem đại ca hắn Tiết Tu Dịch là cái loại gì? Cái con chuột lớn ăn quốc khố đó suýt nữa thì làm Nguyên phụ ngất nha.”
“Không phải bảo đương kim hoàng đế lớn lên giống Quang Thành Đế sao? Lão nhân chống gậy thăm dò, “Các vị nội các đại nhân cũng có chút quá mức.”
Trong quán trà láo nháo này, cát thanh thanh sờ bộ râu mới, nói: “Ta còn nói trước kia con gái của ông giết lợn lớn lên cũng giống Tiên Đế đấy! Quang Thành gia cũng đã mất mấy năm trước rồi, thật sự nhận ra, không phải là có hai mắt một miệng sao? Ta thấy các bị dáng vẻ cũng giống như vậy đấy.”
Mọi người tụ tập cùng một chỗ, đọc tờ giấy kia, cũng có vài ý tưởng, tranh chấp vài lần, vậy mà lại đánh nhau rồi.
“Tiết thị giữ trong tay quyền triều chính, các ngươi chính là vây cánh nối giáo cho giặc, là tội nhân thiên cổ của Đại Chu!” học sinh kia nước bọt bắn tứ tung, “Chuột lớn ăn quốc khố cũng đã xuất hiện, Hoàng thượng còn không xử Tiết thị, không phải là đang kiêng sợ cái gì sao?”
“Tiết, tiết…..” Bên kia bị túm cổ áo, bị dồn vào trong đám đông, xe mảnh giấy trong tay thành từng mảnh, giơ lên cao hô: “ Tiết công tra án thuế đất, còn trả đất cho dân, thử hỏi ai ở đây có thể làm được? Các ngươi mới là tiểu nhân mưu hại! Các ngươi mới là tội nhân thiên cổ của Đại Chu! Hoàng thượng không xử Tiết công, là…..”
“Là cái con mẹ ngươi!”
“Các ngươi sao có thể thô bỉ như vậy!”
Cái bàn hỗn loạn, nhóm học sinh đánh nhau, giấy bút bị nhém đầy đất, một chân giẫm lên, cả người toàn mực. Cửa sổ bị đụng “ầm ầm”, sơn trưởng vội vã tiến vào đám đông, còn chưa kêu dừng lại, đã bị các học sinh xô đẩy rơi cả thẻ bài ở cửa.
“Gọi Đô quân,” sơn trưởng mang theo áo choàng, gấp đến mức mặt và cổ đổ mồ hôi đỏ bừng bừng, giẫm chân giục nói, “Mau gọi Đô quân đến, sắp chết người đến nơi rồi!”
“Tiết công soi sáng sử sách, là trung thần!” tờ giấy bị xé bay đầy trời, một học sinh đá giẫm lên cái bàn, đứng ở chỗ cao, chỉ vào xung quanh, “Các ngươi không bằng không chứng nói lời vô căn cứ để hãm hại trung thần, giang sơn xã tắc chính là bị thua trong tay bọn chuột nhắt các ngươi…..” hắn còn chưa nói xong, đã bị một nghiêm ngực đập vào đầu.
“Tiết Tu Dịch cấu kết với hoạn quan trộm đồ trong nội kho là thật,” tên học sinh xúc động đã phân không rõ đâu là phe của mình, “Tiết Tu Trác cũng là tên chuột lớn!”
Cái bàn “rầm” bị đạp đổ, mấy học sinh không đứng vững ngã xuống đất, không kịp bò lên, đã bị các học sinh khác chen chúc giẫm lên.
“Không được đả thương người,” mấy học cứu ở bên kéo người, “ Tuyệt đối không được đả thương người!”
“Đây là làm sao vậy......” Sơn trưởng vỗ chân, nước mắt rơi lã chã, “Mau dừng tay!”
Tiếng đàn mãi không dứt, Diêu Ôn Ngọc đàn rất chậm, tơ đỏ trên cổn tay rung rung nơi tay áo, ngón tay của hắn đã nổi đỏ.
Kiều Thiên Nhai nhấn dây đàn, nói: “Rơi.”
Dứt lời không đợi Diêu Ôn Ngọc hỏi, dây đàn trên tay Diêu Ôn Ngọc gẩy vài cái. Nhưng Diêu Ôn Ngọc vẫn chưa nhớ được, Kiều Thiên Nhai liền cầm tay Diêu Ôn Ngọc gẩy đàn.
Diêu Ôn Ngọc ngước lên nhìn hắn, hỏi: “Trước kia ngươi cũng đã từng dậy người khác sao?”
Lòng bàn tay của Kiều Thiên Nhai rất nóng, hắn cười rộ lên không kiềm chế được dáng vẻ hòa sảng, liếc dieu ôn ngọc một cái, đáp: “ Từng dạy, rất nhiều.”
“Vậy không ai nói cho ngươi,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Ngươi nắm rất chặt ư.”
“Hình như từng có người nói như vậy,” Kiều Thiên Nhai nói, “Nhưng ta cũng không nhớ rõ.”
“Ngươi quên thật nhanh,” mu bàn tay của Diêu Ôn Ngọc dần dần cũng bỏng lên, “Đây là thói quen tốt.”
Kiều Thiên Nhai quay nhìn Diêu Ôn Ngọc, trong khoảng khắc ngắn ngủi đối diện, bỗng nhiên tham lam, cách cái bàn nhỏ, hôn lên môi Diêu Ôn Ngọc. Lá trong đình liện bay bay, dừng trên lưng Kiều Thiên Nhai, hắn giơ tay giữ cằm Diêu Ôn Ngọc.
Thuốc đông y có vị đắng, Diêu Ôn Ngọc cũng đắng.
Vị đắng này chạm vào đầu môi, tan vào trong ngực, biến thành một mũi đau. Kiều Thiên Nhai cũng cảm thấy đau, hiểu được nỗi đau của Diêu Ôn Ngọc. Hắn hôn môi xoa hai má của Diêu Ôn Ngọc, tựa như chưa từng chạm qua Nguyên Trác, muốn ngay lúc này bù đắp cho chính mình.
“Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?” Kiều Thiên Nhai dừng lại, cùng Diêu Ôn Ngọc mũi chạm mũi.
“Ngươi nói dối, ” nụ cười trên gương mặt tái nhợt của Diêu Ôn Ngọc, “Ta là đồ đệ duy nhất của ngươi.”
Kiều Thiên Nhai cũng cười.
“Kiều Thiên Nhai, ” Diêu Ôn Ngọc giơ ngón tay chạm lên đôi mắt của Kiều Thiên Nhai, “Đời này không cầu công lao lớn, bình an thuận lợi phú quý vui vẻ. Ta chúc ngươi công thành rồi lui về ở ẩn, sống lâu trăm tuổi.”
Kiều Thiên Nhai sắc mặt không thay đổi, nhưng khóe mắt đỏ hoe, hắn nói: “Tại sao không chúc ta nhân duyên mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”
Diêu Ôn Ngọc không muốn nói.
“Ngươi cũng nói dối, ” Kiều Thiên Nhai nói, “Ngươi đã sớm học được khúc này rồi.”
“Nguyên Trác kiếp này phó ngươi ba tháng ước hẹn, ” Diêu Ôn Ngọc thu tay lại, “Không tiếc.”
Gió thổi nhè nhẹ lay động tay áo hai người họ, rõ ràng gần nhau đến thế, nhưng lại giống như là rất xa.