Kiều Thiên Nhai vẫn chưa rời phòng, Thẩm Trạch Xuyên bảo: “Chốc nữa trở về nói cho Nguyên Trác việc bến cảng sáu châu, rồi chúng ta sẽ thảo luận sau. Dạo này trời trở rét, nhớ đốt địa long trong phòng nhiều một chút, đừng để y bị bệnh nữa.”
Kiều Thiên Nhai khi đứng trước Thẩm Trạch Xuyên có vài phần tự tại hơn cả Phí Thịnh, hắn đáp: “Đã nhớ.”
Thẩm Trạch Xuyên suy nghĩ một hồi, bảo: “Năm nay nhiều người đưa thiếp cầu kiến, đều là vì muốn mở rộng tiền đồ, mấy ngày nay cản bớt lại, đợi Nguyên Trác khỏi bệnh hẵng bàn. Hôm nay ngươi làm tốt lắm, Nhan Hà Như mang ý đồ xấu, lần tới cũng đừng cho hắn vào.”
Kiều Thiên Nhai rút một mảnh giấy từ ống tay áo, đẩy đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ta cũng vì chuyện này mà sang đây. Trong số những người đưa thiếp có không ít danh sĩ, Nguyên Trác đã cẩn thận xem qua, thay chủ tử lập hai bản danh sách.”
“Hai bản?” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên chạm vào tờ giấy ấm áp, giũ nhẹ.
“Bản này có thể lưu không thể dùng,” Kiều Thiên Nhai chỉ vào bên trái, “Bản này có thể lưu cũng có thể dùng.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn bản có thể lưu nhưng không thể dùng, đều là những học sĩ có chút danh tiếng, những người này quả thực ít kẻ có thể sử dụng, vì hiện tại Trung Bác cấp thiết cần phái hành động. Nhưng những người này ngàn dặm xa xôi đến Từ Châu nhờ vả Thẩm Trạch Xuyên chỉ vì thanh danh, Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể ngạo mạn đến mức mời họ lưu lại quý phủ xem như môn khách mà đối đãi. Trái lại, bản có thể lưu cũng có thể dùng, cơ bản đều là những nhân vật chưa có tên tuổi gì.
“Đầu xuân sau sẽ cần một nhóm người,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Lúc đó tính cả đám người mới của Chu Quế, soạn ra một danh sách cho mỗi châu, sắp xếp ổn thỏa.”
Thẩm Trạch Xuyên định thu hồi ba châu còn lại trước mùa xuân, như vậy sẽ kịp canh tác vụ xuân, bằng không cuối năm sẽ lại phát sầu vì thiếu thốn lương thực.
Kiều Thiên Nhai nghe vậy thì lên tiếng đáp, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài hiên, liền đứng dậy, cười báo: “Nhị gia đã về.”
Từ sau khi Tiêu Phương Húc qua đời, Tiêu Ký Minh chính là Ly Bắc Vương, gọi Tiêu Trì Dã là “Nhị công tử” thực tình không thích hợp lắm, mọi người bèn dứt khoát đổi thành Nhị gia.
Tiêu Trì Dã đứng ngoài diêm hạ, Thần Dương và Cốt Tân túc trực hai bên thay hắn cởi áo khoác, thị nữ tiến đến dâng khăn ấm, hắn cầm lấy lau tay. Đinh Đào nhanh nhảu vén mành, Tiêu Trì Dã cúi người vào phòng.
Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh thức thời, đang định ra ngoài thì nghe Tiêu Trì Dã hỏi: “Hải Nhật Cổ ở đâu?”
Phí Thịnh nghiêng đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên, thấy y ngầm cho phép mới trả lời: “Hồi bẩm Nhị gia, gã đang ở giáo trường Bắc Nguyên của chúng ta.” Hắn tinh ý, vừa khom lưng nhận lấy khăn trên tay Tiêu Trì Dã vừa nói, “Chủ tử đặc biệt an bài Cẩm Y Vệ mỗi ngày phải báo danh, đề phòng bọn họ chạy loạn khắp nơi.”
“Cốt Tân,” Tiêu Trì Dã quay lại, nói, “Chút nữa đến thao trường Bắc Nguyên tìm Hải Nhật Cổ.”
Thẩm Trạch Xuyên yên vị ở phía sau, Phí Thịnh đương nhiên sẽ không lắm chuyện mà hỏi thêm điều gì. Hắn hướng về Tiêu Trì Dã hành lễ lần nữa rồi cùng Kiều Thiên Nhai đồng thời lui ra. Chủ tử ở bên trong, bọn họ là cận vệ cũng không tiện đứng ở ngoài hiên mà chào hỏi, tất cả không hẹn mà cùng cất bước, đến bên ngoài hành lang nói chuyện.
Loading...
Trong phòng ấm nồng, Tiêu Trì Dã tháo đao cởi áo, Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở ghế trên nhìn động tác của hắn. Tiêu Trì Dã từ chiến trường chạy thẳng đến doanh Biên Bác, rồi từ doanh Biên Bác tốc hành về Từ Châu, trên đường không chút ngơi nghỉ, bây giờ nhìn thấy ánh mắt này, tự cảm thấy cả chặng đường vội vã quả thực đáng giá. Hắn cúi người, thân thể cao lớn phủ gọn lên ghế của y, hỏi: “Gầy đi rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên đang chắp bút, ngón tay miết dọc theo cán bút bóng loáng mấy bận, giống như nghe không hiểu, thấp giọng thủ thỉ: “Hôn ở đâu cơ?” [2]
Tiêu Trì Dã đưa tay véo lấy cằm Thẩm Trạch Xuyên, không cho y chạy, sau đó kề sát vào y, giam y trong khung ghế mà hôn. Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ, lộ ra hầu kết tham lam trượt lên trượt xuống, ngậm lấy một phần lạnh như băng của Tiêu Trì Dã. Y buông bút, bàn tay thành thật mà vuốt ngược lên cánh tay rắn chắc của Tiêu Trì Dã, lúc hắn ôm bổng y lên, tay y đã tự giác quàng lên cổ hắn.
(Chú thích: Câu “gầy đi rồi” (“轻了吧?) phát âm gần giống với câu “hôn chứ?” (亲了吧?))
Trong nụ hôn của người có tình không hề có khuây khỏa bủa vây, ấy là những thứ cảm xúc mà người khác có thể vẹn toàn, duy có niềm khao khát, sự bất mãn không được lấp đầy mới là chân thực, được gợi lên từ môi lưỡi của tình lữ cận kề. Tiêu Trì Dã chính là mưu cầu cái cảm giác ỷ lại cùng cực này từ y, tựa như hết thảy là của mình hắn, là lãnh địa của hắn.
Những cái hôn làm Thẩm Trạch Xuyên nóng rẫy, Tiêu Trì Dã nhấc bổng y lên bàn, chống hai tay hai bên, ánh mắt như thiêu đốt. Chỉ trong chốc lát, sắc hồng từ hai tai Thẩm Trạch Xuyên chảy tràn đến khóe mắt. Y dường như không chịu nổi Tiêu Trì Dã, đôi mắt hoang dã xâm lấn đến từng chân tơ kẽ tóc, đó là một thứ gì…vô cùng mị hoặc.
Hai người rõ ràng đã quen thuộc vạn phần, nhắm mắt vẫn có thể tìm được yếu điểm của đối phương. Thế mà giờ khắc này, Thẩm Trạch Xuyên lại cứ vô lực mà bị ánh mắt Tiêu Trì Dã trêu chọc ngứa ngáy, tiếng hít thở gấp gáp nồng đượm trong không khí, mồ hôi rịn ra, chạy loạn trên tấm lưng trơn nhẵn.
Tiêu Trì Dã trông hung bạo biết mấy, giống như thoát khỏi xiềng xích mà vũ bão chiếm đoạt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn thèm muốn Thẩm Trạch Xuyên, nhưng cũng nhẫn nhịn dị thường. Dục vọng kia cuộn trào như dung nham sục sôi dưới lớp băng lạnh giá, Thẩm Trạch Xuyên nhìn vào mắt hắn, tức thì cảm nhận được từng ngụm yêu thương.
Đấy là sự đổi thay do cấm dục mang đến.
Tiêu Trì Dã từ tốn hôn Thẩm Trạch Xuyên, duỗi tay vứt ngoại bào ném lên ghế tựa, bảo: “Ta đi tắm đây.”
Thẩm Trạch Xuyên vươn tay chậm mồ hôi cho Tiêu Trì Dã, rồi rút tay về, nháy mắt tỏ ý hắn cứ đi đi.
* * *
Lúc Tiêu Trì Dã bước ra, hắn đã thay y phục sạch sẽ. Hắn đứng lau tóc trong phòng, bỗng chú ý một chiếc hộp trên bàn, mở ra mới biết đấy là số ngọc mà Nhan Hà Như đưa qua.
Thần Dương đang nói chuyện cùng Thẩm Trạch Xuyên ở phòng ngoài, hắn bảo: “Sau ba ngày ta sẽ về doanh Biên Bác, nhưng chủ tử ở lại.”
Thẩm Trạch Xuyên có vẻ đang đọc án vụ, chậm rãi đáp: “Sắp sang tháng Hai rồi, đã chọn vị trí làm trường ngựa ở Lạc Sơn chưa?”
Tiêu Trì Dã nhón lấy một khối ngọc màu đỏ, mân mê.
Thần Dương đáp: “Đã chọn xong, đợi khi thu hồi Đoan Châu là có thể khởi công.”
Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp: “Cuối tháng Hai, số thương mới mà Lục tướng quân cần cũng sẽ hoàn thành, lúc đó tranh thủ làm lại đường cái đi, đỡ phải đi đường vòng.”
Phía sau đều là tạp vụ rườm rà, Tiêu Trì Dã đứng bên nghe, vừa khéo nghĩ đến chiến lược phòng thủ mấy ngày trước.
Tiêu Trì Dã hiện nay mang Cấm quân đến thủ doanh Sa Nhị, thay thế chỗ trống của Tưởng Thánh. Quách Vi Lễ và Triều Huy trờ về quân doanh, doanh Nhất do Tả Thiên Thu và Lục Quảng Bạch cùng nhau trấn thủ. Tiêu Ký Minh an bài mọi việc đều có dụng ý rõ ràng, hắn muốn thiết kỵ Ly Bắc bỏ qua bước tiến công đột phá, dựa vào hai người am hiểu thuật phòng ngự để nghênh tiếp công kích của Cáp Sâm, khiến toàn bộ Ly Bắc lắc mình chuyển từ thế công thành thủ.
Không chỉ vậy, Tiêu Ký Minh còn điều chỉnh thêm nhiều điều ở chiến trường, trước đây đổi tướng thì như đổi tuyến, Thiết kỵ trong chiến doanh cũng muốn thay đổi theo. Nhưng giờ thì không còn vậy nữa, chủ tướng ba doanh trừ Tả Thiên Thu là giữ nguyên vị trí, thì tất cả đều luân phiên tráo đổi ngẫu nhiên. Điều này khiến Quách Vi Lễ cực kỳ đau đầu, không những số cận binh gã quen thuộc không còn được đi theo kề cận, mà lúc đánh phòng ngự gã cũng bị Tả Thiên Thu quan sát, giống như đang tròng một guồng xích vào cổ, cả người bức bối. Tiêu Trì Dã muốn thoát khỏi vỏ Cấm quân nên cũng phải ở lại hai doanh Thiết kỵ mà rèn luyện. Lục Quảng Bạch càng phải tập trung hơn, hắn vốn quen làm kỵ binh, lại có ý muốn đặt chân xuống đất…Mọi người ai nấy tựa như bị bó chặt chân tay, luống cuống va vào nhau, đánh đấm lạ lẫm.
Thế nhưng hiệu quả rõ ràng.
Vì thay phiên không theo một trình tự nào, nên mỗi lần Cáp Sâm tiến công không thể xác định được đối thủ là ai. Không có Tiêu Phương Húc, sĩ khí của thiết kỵ Ly Bắc quả nhiên hạ xuống rõ rệt, nhưng thế không có nghĩa là kỵ binh Biên Sa có thể dễ dàng toại nguyện. Cáp Sâm không chỉ gặp phải Tả Thiên Thu đã từng trấn thủ Thiên Phi Khuyết, còn phải đề phòng quân phòng vệ Biên quận ẩn mình trong tuyết trắng.
Cáp Sâm không biết phía sau bức tường Ly Bắc đã có biến động gì, gã chỉ biết thắng lợi mãi vẫn chưa đến, hai phe lại rơi vào trạng thái giằng co khẩn trương. Đến lúc này, Cáp Sâm mới lĩnh giáo được lợi hại của Tiêu Ký Minh, tân Ly Bắc Vương và Tiêu Phương Húc quả thực không có nửa điểm tương đồng, hắn thoạt nhìn như rùa rụt cổ, song kỳ thực đã vẽ nên một chiến tuyến phía Đông, ép Cáp Sâm vào thế không thể cậy mạnh.
Tiêu Trì Dã ngừng nghĩ lan man, đóng nắp hộp.
Thần Dương cáo lui, Thẩm Trạch Xuyên còn đang viết gì đó, tiếng sột soạt đưa bút thành văn vang thoang thoảng trong màu tuyết. Tiêu Trì Dã không ra ngoài quấy rầy y nữa, hắn biết Thẩm Trạch Xuyên muốn hoàn thành mục tiêu diệt Dực Vương vào tháng Hai, chốc nữa còn phải đến thư phòng bàn chuyện dụng binh. Hắn vắt khăn sang bên cạnh, đảo mình lùi vào đệm ấm chăn êm.
Không biết có phải là cố tình hay chăng.
Thẩm Trạch Xuyên đêm qua tỉnh giấc không để thị nữ dọn giường, gối của Tiêu Trì Dã còn phảng phất mùi của Thẩm Trạch Xuyên, khiến hắn vô thức thả lỏng, tâm tình bộn bề từ chiến trường xa xôi dần bị xua tan.
Tiêu Trì Dã nhắm mắt, tóc còn chưa khô, đã chìm vào giấc nồng.
Giờ Dậu, Phí Thịnh đến gọi Thẩm Trạch Xuyên, lúc bấy giờ y mới ngẩng đầu từ đống án vụ, bảo: “Mở cửa sổ đi, ngộp quá.” Y đứng dậy, nghĩ nghĩ cái gì, lại bảo: “Thôi, ngươi đứng ở cửa chờ ta.”
Phí Thịnh cúi đầu lui ra.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi bên bàn quá lâu, gáy đã mỏi nhừ. Y đẩy mành phòng trong, vừa tiến vào đã nghe tiếng hít thở đều đều của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã nằm nghiêng, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, ngủ rất say, chắc hẳn đã mệt lắm rồi. Vết thương sau bả vai chưa lành hẳn, lúc này dù đè lên cũng không có cảm giác đau. Thẩm Trạch Xuyên cúi người, kéo nhẹ cổ áo xem thử, sợ hắn như thế sẽ không tốt, bèn trực tiếp đẩy người Tiêu Trì Dã nằm sấp xuống.
Tiêu Trì Dã bị ụp vào đệm chăn, vẫn không thèm tỉnh, cứ như vậy sấp xuống mà mớ: “Trình báo quân tình…”
Thẩm Trạch Xuyên cong người, ghé vào tai Tiêu Trì Dã, đáp: “Không có quân tình, ngủ đi.”
Tiêu Trì Dã nghiêng mặt sang một bên để thở, không mở mắt. Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống, đưa ngón tay tỉ mỉ lau mồ hôi cho hắn, lau đến nỗi cả người đều toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy. Tiêu Trì Dã bắt được tay y, giữ chặt trong lòng bàn tay, không chịu trả.
Thẩm Trạch Xuyên dặn dò, nhưng lại giống đang dỗ ngọt hắn: “Ta đi một chút rồi về.”
Trước đây còn ở Khuất Đô y cũng thường nói như vậy, tám chín phần là mang giọng điệu cả giận với hắn, song bây giờ lời nói lại dịu dàng đến thế, tựa lông mềm, tựa vuốt ve an ủi, dẫu có mấy trăm Nhan Hà Như cũng không thể sánh bằng.
Nhưng Tiêu Trì Dã kiên quyết không thả ra.
Phí Thịnh đợi ngoài cửa nửa ngày, nhìn trời chuyển dần sang sắc tối, e rằng trì hoãn thêm thì gió tuyết càng dữ dội khiến Thẩm Trạch Xuyên trở bệnh, hắn nhanh chóng bước vào, cách lớp màn cửa nhỏ giọng nói: “Chủ tử, đã đến lúc rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên ngừng một chút, đáp: “Ngươi sang chỗ Nguyên Trác ngăn y lại, không cần đi Chu phủ nữa, trực tiếp sang chỗ ta, rồi cho người thỉnh Chu Quế và Thành Phong lại đây.”
Phí Thịnh nghe ý thì hiểu rằng đêm nay sẽ nghị sự tại đây, hắn hỏi: “Vậy ta thỉnh chư vị tiên sinh đến sảnh phụ?”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở mạn giường, không đốt đèn, bảo: “Ở phòng ngoài này đi, nhỏ giọng một chút là được.”
Phí Thịnh gật đầu, bước đi, biết rằng mấu chốt chính là đoạn “nhỏ giọng một chút”, vì vậy lúc nhóm tiên sinh vào phòng liền gọi thuộc hạ khẽ khàng đặt một bức bình phong trong sảnh, làm thành một góc để nghị sự.
Chu Quế và Khổng Lĩnh tiến vào chẳng thấy Thẩm Trạch Xuyên đâu, hai người ngơ ngác nhìn nhau, lúc này Phí Thịnh mới vội mời đến phía bên kia tấm bình phong, thấp giọng nói: “Chủ tử đang ở phòng trong.”
Khổng Lĩnh cũng thều thào đáp lại: “Nhị gia cũng ở đây?”
Phí Thịnh khẽ gật đầu, lại không yên lòng, đế thêm một câu: “Đang ngủ.”
Bọn họ đang pha trà thì Kiều Thiên Nhai đẩy Diêu Ôn Ngọc đến. Phí Thịnh đã sớm trải thảm len trong phòng để lúc bốn bánh xe chuyển động sẽ không phát ra tiếng. Khổng Lĩnh quan sát, không khỏi bật cười, chợt nghĩ Phí Thịnh thật sự là nhân tài.
Diêu Ôn Ngọc sau khi vào chỗ cũng không hỏi xem Thẩm Trạch Xuyên ở đâu, cầm chung trà lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, nói: “Hịch văn của Thần Uy sẽ gởi đi, đến khi Phàn Châu có động tĩnh, còn phải làm phiền đại nhân dốc lòng để ý.”
Ba người bọn họ cũng không phải kiểu người giọng oang oang, vì thế hội đàm cũng thoải mái. Chu Quế gật đầu đáp: “Phàn Châu hiện đã bị bao vây, Dực Vương và Lạc Sơn không đạt thành thỏa thuẩn, binh lính dưới trướng cũng vô lực chống đối. Ta đoán hắn sẽ không liều mạng phản kháng, mà sẽ nhân cơ hội mặc cả với chúng ta.”
“Có thể không dụng binh là tốt nhất,” Khổng Lĩnh từng chịu qua nạn lửa binh tai ương, vì vậy vạn sự đều nghiêng về nói lý, “Dực Vương lúc xưng vương khoác lác với bách tính Phàn Châu, giờ một chuyện cũng chưa hoàn thành, hắn cũng nên biết bản thân mình không có sức chống cự.”
“Chỉ sợ Dực Vương chịu hàng, nhưng thủ hạ người khác lại không.” Diêu Ôn Ngọc suy nghĩ một lúc, nói tiếp, “Hai châu Phàn, Đăng của Dực Vương có nạn trộm cướp nghiêm trọng, so với Trà Châu chỉ có hơn chứ không kém, trong đó Thúy Tình mua bán con cái nhà lành vào kỹ viện, việc này còn đang tiến hành điều tra, những người này đều biết đầu hàng là chỉ có nước chết.”
Thẩm Trạch Xuyên giơ tay che tai của Tiêu Trì Dã, ở trong bóng tối nghe họ nói chuyện.
Diêu Ôn Ngọc nói không sai, Thẩm Trạch Xuyên về công lẫn tư đều sẽ không bỏ qua chuyện thổ phỉ và kỹ viện, nguyên nhân khiến Phàn, Đăng Châu đồi bại đều do những người này mà ra, nếu giữ lại chính là gieo vạ cho hai châu này, Thẩm Trạch Xuyên tuyệt không nương tay.
“Lúc nguy cấp chúng ta sẽ vờ ân xá cho chúng,” Chu Quế nói, “Nhưng sau khi mở cổng thành thì phải làm sao?”
Khổng Lĩnh lắc đầu, bưng trà ra, nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ dựa vào đó mà kích động bách tính hai châu, tổn hại thanh danh Phủ quân hay chăng.”
Thẩm Trạch Xuyên đến ngày nay phải vô cùng thận trọng, bọn họ tranh giành bốn phương đều phải cân nhắc đến thanh danh của y, vì xuất thân liên quan đến ác danh Thẩm Vệ, từ lúc bắt đầu hành động ở Trà Châu đã phải gắn liền với hai từ nhân nghĩa, cho nên nhất định phải có tiếng tốt như thế, tuyệt đối không được dính dáng đến bọn trộm cướp, bằng không thì sau này có lấy được Trung Bác thì Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể nào vực dậy hiền danh.
Thẩm Trạch Xuyên đang nghe, ngoài hiên bỗng vang lên tiếng bước chân. Phí Thịnh đến nhà bếp sai người nấu thuốc, Cao Trọng Hùng nào biết tình huống bên trong phòng, vừa phủi phủi vụn tuyết trên người vừa giơ chân bước vào, nói: “Thỉnh an Phủ quân, hịch văn kia——”
Một góc ba người ngồi chỉnh tề đồng loạt xoay về phía hắn, tất cả đều im lặng.
Cao Trọng Hùng cóng đến nỗi hai má đỏ bừng, lập tức im miệng, chột dạ rụt cổ. Chu Quế vẫy hắn lại, lúc hắn cất bước trong lòng vẫn còn sợ hãi, sao mà các tiên sinh chẳng ai hó hé gì, liền rón rén lại gần, cúi người dùng âm thanh cực kỳ nhỏ mà nói: “Ta đến trình báo Phủ quân mà.”
Khổng Lĩnh cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói: “Đợi chút nữa đi, trước tiên ngồi xuống uống miếng trà đã.”