Thương tiến tửu, Chương 192: Tuyết hối
Ải cuối năm vừa qua thì Trung Bác gặp phải trận bão tuyết. Tuyết đến đột ngột, nhà cửa các châu lâm vào cảnh đổ sụp, cũng may năm nay đường ngựa đã được tu bổ trước, mà hai châu Đôn, Đoan cũng chưa cắt đứt liên hệ với Từ Châu. La Mục và Đàm Đài Hổ tổng hợp trình báo thương vong, nỗ lực khống chế tình hình tai nạn trong phạm vi nhất định.
Phụ tá bận rộn ngày đêm trong thư phòng, Thẩm Trạch Xuyên cũng vì vậy mà chưa được ngơi nghỉ.
“Năm trước tuyết lớn, Từ Châu chúng ta gặp tai họa, bởi vậy trước khi tuyết rơi, nha môn đã kiểm kê lại hiện trạng kho lúa tận ba lần,” Chu Quế đến gần bàn, xoay sách lại, “Việc gia cố nhà cửa là vấn đề lớn, chúng ta không thể năm nào cũng ngồi chờ tuyết rơi mới nghĩ biện pháp.”
“Nhưng,” Khổng Lĩnh ngồi ở đối diện lên tiếng, “Khoản chi ngoài ngạch này là từ đâu ra? Năm nay vì chiến sự mà ảnh hưởng không ít, chẳng còn đồng nào.”
Thẩm Trạch Xuyên day day ấn đường hơi ửng hồng, y ngồi ghế chủ vị có chút hoa mắt váng đầu. Tiếng “lách cách” gảy bàn tính ở phòng bên vang lên không ngừng, đấy là các tiểu nhị chuyên giải quyết sổ sách từ cửa hàng ở Quyết Tây và Trà Châu phái đến. Mấy ngày này trời trở lạnh, trong thư phòng đặt bao nhiêu chậu than đều đã cháy sạch cả, người thì đông đúc, ngồi liên tục ở đây mấy canh giờ quả thực muốn đòi mạng.
“Chiến sự quan trọng,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Quân phí các châu không cần cắt giảm, lấy tiền thuế của nhóm hành thương năm ngoái bù vào.”
“Khoảng đầu xuân thì hơi khó khăn một chút, chỉ cần chịu đựng qua ba tháng này, tuyết tan, tự nhiên sẽ có biến chuyển tốt.” Diêu Ôn Ngọc mở lời khích lệ, “Trà khô cung cấp từ chợ chung của nhóm hành thương đến cảng Vĩnh Nghi cũng khá, năm nay có thể cân nhắc tăng thương thuế tương ứng.”
“Mỏ đồng Quyết Tây phải tiếp tục khai thác, giao thiệp với đám quan Bố chính Quyết Tây cho khéo một chút,” chiết phiến của Thẩm Trạch Xuyên khẽ động, đẩy chén trà đã nguội ngắt trong tay ra, “Sau mùa xuân này còn thuận lợi như vậy hay không, phải xem phía Khuất Đô có động tĩnh gì.”
Giang Thanh Sơn tọa trấn Quyết Tây, việc kinh doanh trong lãnh thổ dĩ nhiên hắn rõ hơn ai hết. Nếu Khuất Đô cưỡng chế hắn cắt đứt đường buôn trà qua Tây Bắc này, chính là muốn đả kích Từ Châu.
“Nghĩ kỹ thì,” Khổng Lĩnh xoa đầu gối, “Cũng coi là thụy tuyết triệu phong niên [1].”
[1] thụy tuyết triệu phong niên (瑞雪兆丰年): tuyết báo được mùa
“Với ba châu chúng ta thì đúng, nhưng bá tánh châu Phàn, Đăng thì là gặp họa,” Thẩm Trạch Xuyên gần đây không ngớt phiền não về Phàn Châu, “Năm trước Dực Vương chiếm kho lúa hai châu thành của riêng, không cần đợi tuyết rơi cũng đã chết đói không ít người, ta vì việc này mà trăn trở.”
“Tháng Hai chúng ta sẽ dùng binh với Đoan Châu,” Chu Quế nói, “Hai châu Phàn, Đăng tốt nhất là giải quyết ngay bây giờ.”
Loading...
Quân phòng vệ Từ Châu vỏn vẹn hai vạn người, hợp với Đôn Châu cũng chỉ ba vạn, bọn họ muốn đối mặt với kỵ binh Biên Sa Đoan Châu vào tháng Hai, lại phải phân tinh lực đối phó với Dực Vương, vậy thì phòng ngự của Từ Châu sẽ trống rỗng, đến lúc đó, nếu tám đại doanh từ Đan Thành vươn tay, ngoài phân thân ra cũng không cách nào giải quyết.
“Trước mắt là thời cơ để giành lấy Phàn Châu,” Diêu Ôn Ngọc gạt bọt trà, “Dực Vương lòng tham không đáy, bách tính cảnh nội từ lâu đã oán than rầm trời, hắn không thể trụ được lâu, vậy chi bằng chúng ta phát hịch văn trước.”
“Từ Châu giờ đã đạt thành thỏa thuận với chiến trường Nam Bắc, khác tình cảnh ‘diệt cướp’ năm trước. Lần này chúng ta phát hịch văn, Dực Vương nếu không chịu hàng, một mực muốn đánh, vậy đã cho Khuất Đô một lý do để xuất binh rồi.” Khổng Lĩnh không quá tán thành, hắn luôn lấy “ổn định” làm đầu.
“Thành Phong tiên sinh có lý, nhưng năm trước Phủ quân đã tự chủ, giờ duy trì bề ngoài hòa thuận với Khuất Đô cũng đâu ích gì.” Diêu Ôn Ngọc mãi không nhấp trà, y nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Theo ta, Khuất Đô dù có lý do cũng không dám xuất binh.”
Khổng Lĩnh vẫn không thấy thích hợp, hắn nói: “Nếu vào lúc này ngồi vững tội danh mưu phản, sinh ý của Quyết Tây năm nay chắc chắn sẽ vạ lây. Cái khác không bàn đén, nhưng nếu Giang Thanh Sơn dựa vào đó mà cưỡng ép điều tra mỏ đồng Hề gia, đây chẳng phải là cái được không bù nổi cái mất sao? Phủ quân, thứ cho ta kiến giải vụng về, nhưng âm thầm xuất binh đến Phàn Châu mới chính là thượng sách.”
Diêu Ôn Ngọc lại đáp: “Phủ quân chiếm Trung Bác đã là điều không thể vãn hồi, nếu không có hịch văn, Giang Thanh Sơn cũng sẽ nghĩ biện pháp khác để điều tra mỏ đồng Hề gia.”
Bọn họ không đồng ý kiến, bên nào cũng cho mình là đúng.
Thẩm Trạch Xuyên gõ chiết phiến lên đầu ngón tay, lát sau mới nói: “Thần Uy, bắt đầu soạn hịch văn.”
Đàm luận trong thư phòng suốt một đêm, đến lúc này mọi việc cũng xem như ổn thỏa, Phí Thịnh mau mắn gọi người dâng điểm tâm. Mọi người cứ vậy mà dùng qua loa, vội vàng về nghỉ, buổi tối còn phải tiếp tục bàn chuyện xuất binh.
Khổng Lĩnh đứng dậy, thấy Diêu Ôn Ngọc ra ngoài thì giúp y xốc mành. Diêu Ôn Ngọc cúi người hành lễ, kế đó, Kiều Thiên Nhai tiến đến đẩy xe cho y. Đợi mọi người tan hết, chợt nghe tiếng Chu Quế chạy hồng hộc dọc hành lang đuổi theo Khổng Lĩnh.
“Ui!” Chu Quế một tay vỗ vỗ ngực, tay kia đưa ra phẩy phẩy, gọi, “Thành Phong, Thành Phong!”
Khổng Lĩnh dừng bước chờ hắn, bảo: “Ngươi có việc thì sớm dặn ta là được, hành lang trơn trượt lắm, không lưu ý mà té thì thương gân động cốt mấy tháng mới lành!”
Chu Quế dần khôi phục nhịp thở, xua tay, cảm khái nói: “Năm ngoái ta còn chạy mấy dặm dọc thửa ruộng, năm nay quả thật không ổn, đúng là gió tuyết làm lão hóa rồi.”
“Đuổi gấp như vậy,” Khổng Lĩnh siết chặt cổ áo chống làn gió rét run, “Là vì chuyện vừa rồi à?”
“Ta với ngươi đã nhiều ngày không thưởng tuyết,” Chu Quế giấu đầu hở đuôi, “Gần đây phu nhân quản nghiêm lắm, suốt ngày ở phủ trông cháu thôi, hôm nay vừa khéo.”
Khổng Lĩnh khẽ than, buồn bã nói: “Ngươi không cần phải học người khác giấu giấu giếm giếm như thế.” Hắn rụt tay, tránh gió lùa, nói tiếp, “Không cần khuyên ta, ý của ta vẫn không đổi.”
Chu Quế biết không thể lay chuyển, bèn nói: “Nhưng đừng vì thế mà để lại khúc mắc với Nguyên Trác.”
“Ngươi cho rằng Khổng Thành Phong ta tuổi nào rồi?” Khổng Lĩnh sóng bước cùng Chu Quế, “Nguyên Trác có thể nói thẳng không kiêng kỵ, chính là vì lòng y không thẹn. Chính kiến không gặp nhau là điều khó tránh, hùa theo phụ họa mới là tối kỵ. Ta hiểu rõ, Nguyên Trác hiểu rõ, Phủ quân nếu đã không tìm chúng ta đàm luận, thì chính là đang tỏ thái độ.”
Chu Quế vì chuyện của Cao Trọng Hùng mà hà khắc tự trách, bây giờ làm việc gì cũng phải hỏi qua Thẩm Trạch Xuyên, không dám tự quyết định nữa. Gần đây trong lúc bàn công vụ càng chú ý không cho đám phụ tá dương dương tự đắc, lo lắng bọn họ sẽ tranh cãi với Diêu Ôn Ngọc.
Chu Quế nhìn mấy cành khô khẳng khiu trong sân bị gió thổi nghiêng ngả trong tuyết, đập soàn soạt vào góc tường. Hắn hít một hơi dài, chán nản nói: “Ta sợ trở mặt…”
“Nước trong thì không có cá,” Khổng Lĩnh giơ tay phủi hạt tuyết đọng trên thái dương, trấn định một chút, nghiêm túc nói, “Nha môn các nơi sao có thể thực sự trong như nước? Ngươi làm châu phủ Từ Châu vài năm, biết rõ rằng phía trên phức tạp, phía dưới cũng phức tạp, mấy chuyện tham ô nhận hối lộ, giết hoài giết mãi, không thể dứt điểm. Mấy năm trước ngươi quản tốt hay không, Phủ quân lẽ nào không hiểu? Từ đầu đến cuối Phủ quân chưa từng giận chó đánh mèo với ngươi, giết hai kẻ phụ tá nọ cũng hàm ý nhắc nhở ngươi một chút, không phải cảnh cáo ngươi. Giờ ngươi cẩn trọng như vậy, ngược lại càng khiến Phủ quân bận tâm.”
Bề trên khó xử, bề tôi càng khó xử.
(御下难, 奉上也难. Câu này mình không chắc về nghĩa lắm, tra cũng không ra. Ai biết thì chỉ mình với nhé ;;v;;)
Chu Quế tiến vài bước, rầu rĩ đáp: “…Nhạc phụ ta lúc trước không chịu tiến cử ta vào đô, cũng vì nghĩ ta không phải hiền tài. Có một số việc ta không so đo, nhưng một mình mò mẫm làm mọi thứ, khó lắm.”
“Nếu ngươi không làm chuyện trái lương tâm, việc gì phải sợ?” Khổng Lĩnh khẽ lắc đầu, “Cũng không cần phải cố gắng nhường nhịn Nguyên Trác, thất xảo linh lung tâm [2], chút tâm tư của người sao có thể qua mắt y. Dần dà như vậy thì mới thực sự trở thành người xa lạ.”
[2] thất xảo linh lung tâm (七窍玲珑心): chỉ người thông minh, có lương tâm
* * *
Thẩm Trạch Xuyên về nhà nhằm lúc gió đang rít mạnh, Phí Thịnh đưa ngang tay che ô cho y, thế mà ngoại bào vẫn bị thổi phần phật.
Phí Thịnh xoay lưng chắn gió, mở lời: “Chủ tử, chúng ta đổi sang kiệu nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi mù mịt chẳng mở mắt nổi, cái rét khiến vành tai đỏ ửng. Y đáp: “Đi mấy bước, cần gì phải ngồi kiệu.”
Nhưng lạnh lắm!
Phí Thịnh lo rằng chỉ mấy bước như thế cũng đủ để Thẩm Trạch Xuyên trở sốt. Mấy ngày nay ra ngoài đều cẩn thận, trong viện thì treo rèm vừa nặng vừa dày trên hành lang, người hầu kẻ hạ ra sức chèn chặt mành, trong phòng thì đốt địa long nghi ngút, vô cùng tỉ mỉ.
Vất vả lắm mới tiến vào được cửa chính, Đinh Đào đang chờ trong phòng thấy thế thì nhảy xổ ra ngoài, cùng Lịch Hùng như tạo thành một bức tường chặn ngang Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi lách người vào trong, đau đầu nói: “Cản cái gì, đi nhanh chút, ở đây toàn là gió lùa, tí nữa lại ngã kềnh ra đó.”
Đinh Đào dạo gần đây nhổ giò cao lớn hơn nhiều, hắn nói: “Chủ tử dặn là phải che chắn cẩn thận, lọt miếng gió nào quất ta miếng ấy.” Hắn vỗ vỗ Lịch Hùng, ngược hướng gió mà kêu, “Gấu bự, đi nhanh lên!”
Chờ Thẩm Trạch Xuyên đến được góc cuối hành lang, áo khoác ngoài đã bị tuyết thấm ướt, dính nhẹp vào cổ khó chịu cực kỳ, y bèn cởi ra. Phí Thịnh hoảng loạn nhận lấy ngoại bào, gọi thị nữ cầm đi phơi, định bụng khoác thêm cho y một tầng ngoại bào nữa, ấy thế mà Thẩm Trạch Xuyên không hề quay lại, tiếp tục hướng về phía trước.
Ở Đôn Châu, Phí Thịnh đảm nhiệm việc chiêu mộ người mới cũng không tồi, trong lòng vui đến độ muốn nở hoa, trở về gặp Kiều Thiên Nhai cũng xem như thuận mắt. Thẩm Trạch Xuyên ở lại Ly Bắc một thời gian, hắn cũng ở nhà cùng Kỷ Cương, vừa chuyên chú nghiền ngẫm Kỷ gia quyền vừa nghe lời ông. Đợi đến lúc Thẩm Trạch Xuyên trở về, hắn đã giống như bà mụ, chăm sóc cho Thẩm Trạch Xuyên không thể chu đáo hơn.
Hầu gia bây giờ còn đang chạy ngoài chiến trường đó!
Phí Thịnh vừa nghĩ vừa lẽo đẽo theo sau Thẩm Trạch Xuyên.
Phủ quân không sinh bệnh, Hầu gia cũng vui vẻ, khi trở về sẽ không coi thường hắn nữa. Mọi người về sau đều là người một nhà, hắn cũng không thể không lọt vào mắt Tiêu Trì Dã.
Thẩm Trạch Xuyên bước vào sảnh chính, hà hơi vào tay, vừa ngồi xuống Phí Thịnh đã lải nhải: “Chủ tử, gọi nhà bếp mang thuốc lên nhé?”
Thẩm Trạch Xuyên không muốn uống, mấy ngày gần đây y có bệnh đâu, bồi bổ mãi e rằng sẽ chảy máu mũi, huống hồ trong nhà trừ Đinh Đào cũng không ai có kẹo cả. Y giả điếc, lật án vụ ra đọc.
Phí Thịnh thấy Thẩm Trạch Xuyên làm ngơ, bèn chờ bên cạnh, sau một lúc, hắn nhắc: “Chủ tử, thuốc——”
Thẩm Trạch Xuyên nhẫn nhịn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Phí Thịnh làm bộ không hiểu ánh mắt y, đằng sau việc uống thuốc cỏn con này ngoài Tiêu Trì Dã còn có Kỷ Cương âm thầm giám sát, mà cả hai người này Thẩm Trạch Xuyên đều không đắc tội nổi.
Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể nói: “Lấy đi.”
Phí Thịnh cong đuôi chạy đi, sau một chốc, Kiều Thiên Nhai lại vén rèm bước vào.
“Nhan Hà Như đến,” Kiều Thiên Nhai không buông mành, quay đầu lại liếc, “Tiểu tử này gào thét om sòm chạy sang phía Nguyên Trác, ta đành phải xách sang đây.”
Thẩm Trạch Xuyên chấm mực, bảo: “Đưa bạc tới, tiếp đãi khách khí chút.”
Lời chưa dứt, một người thò đầu chui vào phòng. Nhan Hà Như mặc một bộ bào gấm mới tinh, đỏ hồng đan xen, thêu thỏi vàng. Trên cổ hắn tòng teng một sợi dây gắn vào cái bàn tính mới cóng, tạo vết hằn tím tái lên gáy mà vẫn không thèm gỡ xuống.
Hai mắt cười híp tịt trên khuôn mặt trắng phấn của tiểu tử, hắn vui sướng bảo: “Chúc tết Phủ quân nha! Năm mới vui vẻ! Lúc trước muốn bái kiến Phủ quân, ai ngờ ngài lại đến Ly Bắc mất tiêu! Lần này thì không, ngài vừa về, ta liền tới. Lúc này ta không chỉ vì Hầu gia mà chuẩn bị châu ngọc phỉ thúy, còn chọn cho Phủ quân rất nhiều cái xinh đẹp ——”
Phí Thịnh vừa bưng thuốc vào, đánh mắt với Kiều Thiên Nhai, Kiều Thiên Nhai liền giơ tay nhấn đè Nhan Hà Như xuống.
Ly Bắc vừa có tang, Từ Châu năm nay không treo đèn kết hoa, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã chỉ mặc áo tang tơ trắng, ngay cả ngọc châu y cũng tháo xuống, Nhan Hà Như dám mở miệng nói lời như vậy, khác gì thiếu đánh.
Thẩm Trạch Xuyên viết hai chữ “Đuổi về” lên giấy, chẳng hề liếc mắt nhìn Nhan Hà Như lấy một cái.