Thương tiến tửu, Chương 189: Binh tuyết
Triêu Huy cứ tưởng Thích Trúc Âm mang viện binh Khải Đông đến, nhưng hắn chỉ thấy sau lưng Thích Trúc Âm có mười mấy thân binh bèn không khỏi nghi hoặc: “Đại soái đây là…”
“Ta không đến đánh trận thay các ngươi đâu, ” Thích Trúc Âm bắt đầu quấn vải lên bàn tay phải để tránh việc lát nữa máu ngấm chuôi đao dễ trượt tay, “mà là đến để dùng các ngươi đánh trận. Bắt đầu từ giờ, ngươi và vị huynh đệ này xuống chức ngay đây, chủ tướng Nhất doanh do ta tạm thời đảm nhiệm.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Triêu Huy giật mình, ngay cả Quách Vi Lễ cũng sững ra chốc lát xong lập tức phản bác: “Không được!”
Tuy Khải Đông luôn qua lại tốt đẹp với Ly Bắc, năm Hàm Đức thứ tư còn hợp lực chặn cuộc đột tiến của kỵ binh Biên Sa, thu lại sáu châu Trung Bác, nhưng giữa đôi bên phân biệt rõ ràng, chưa từng đi quá giới hạn trong việc quản lý binh. Bọn họ có thể gọi Thích Trúc Âm là đại soái, nhưng đó không có nghĩa bọn họ chịu nghe lệnh của Thích Trúc Âm.
Thích Vĩ nghe vậy thì rút yêu bài từ túi vải bên hông ném cho Quách Vi Lễ. Quách Vi Lễ tiếp lấy, lật nó qua định thần nhìn kỹ, thế mà lại là yêu bài của Tiêu Kí Minh.
Giờ khắc này tường chắn mái hướng đông nam đều bị đập phá rồi, chỗ trống dư ra đã được bổ khuyết pháo đơn sào*. Thứ này tuy rằng gọi là pháo, trên thực tế cũng là máy bắn đá, có túi da chứa đựng hòn đá, chống bằng cái cọc dài, dựa vào sức người để bắn ra, trọng lực nhỏ hơn máy bắn đá mà Cáp Sâm mang đến rất nhiều. Bộ binh mà Cáp Sâm bố trí phía trước nâng khiên sắt, phải hứng mối nguy do đá rơi loạn xuống để mà dịch lên phía trước, không thể nào không hoãn tốc độ.
Minh hoạ “pháo đơn sào”
Triêu Huy thấy Thích Trúc Âm đã rút đao đầu quỷ liền bước nhanh theo Thích Trúc Âm, nói: “Nhất doanh chỉ còn tám ngàn người thôi, nhìn Cáp Sâm còn có một vạn kỵ binh đấy, đại soái muốn mang chúng ta phòng thủ tới khi viện binh đến à? Nhưng Nhị doanh thất thủ rồi, muộn nhất cũng phải chờ tới mai mới có viện binh được, trong thời gian này…”
“Lo lắng như bà già, tường doanh này dày đến bốn trượng, dù tường chắn mái có bị phá sạch cũng khó mà tấn công được. Các ngươi có dầu hoả rồi, còn có hai chiếc…” Thích Trúc Âm nhìn thấy bàn máy nỏ kia liền hứng khởi nói, “bàn máy nỏ do Khải Đông chúng ta rèn đúc nữa.”
“Không đủ mũi tên, ” Triêu Huy thấy Thích Trúc Âm có ý muốn lên ngựa ra khỏi thành thì vội la lên, “mũi tên bắn ra rồi không lấy lại được đâu, dự trữ trong doanh trại không chống đỡ tới ngày mai được. Đại soái, ngài cầm Tru Cưu làm gì! Lên tường thành hô một tiếng, chúng ta có thể đánh.”
Loading...
Đao của Thích Trúc Âm tên là Tru Cưu, nàng bị Triêu Huy cản bèn nói: “Bộ đội vạn người của Cáp Sâm phải gánh theo một loại khí giới chưa từng gặp trước đây, để duy trì tốc độ hành quân nên hắn tất sẽ cắt giảm lương thực mang theo, cho nên giờ hắn không đánh lâu dài được, chỉ cần ngươi nhẫn nại ở trong thành là có thể đợi đến khi hắn lui binh.”
Thích Trúc Âm nói xong hơi lui vài bước, cất giọng: “Thế nhưng bỏ lỡ tối nay, các ngươi sẽ không bao giờ còn tìm được cơ hội thế này nữa. Cáp Sâm đã coi các ngươi như đá mài đao, đạp lên uy danh của tường sắt để tôi rèn cho lính mới của mình, đừng ngốc nữa các vị, cái gọi là tường sắt cũng chỉ là tầng che đậy thôi, cứ cong mông chịu đòn thế này không xưng nổi thiết kỵ đâu.”
Quách Vi Lễ siết chặt yêu bài, Triêu Huy ngửi thấy bầu không khí không ổn.
Thích Trúc Âm nhấc ngón tay chỉ cửa doanh hướng đông nam, trong đôi mắt chứa đầy điên cuồng, nàng chuyển mắt nhìn thẳng Quách Vi Lễ, hỏi: “Không muốn theo ta ra ngoài chơi sao?”
***
Người mà Cáp Sâm đánh cùng tại chiến trường phía nam chính là Lục Quảng Bạch, thủ bị quân Biên quận giống như một khối đá cứng, kẹt ở khe hở kia, mặc cho kỵ binh Biên Sa tiến công như mưa trút gió táp đều chẳng nhích nổi một phân. Nhưng mà Cáp Sâm còn hiểu về cái tên Thích Trúc Âm này hơn, từ trong tận tập kích “Phong dẫn liệt dã” kia hắn đã giao thủ cùng Thích Trúc Âm rồi.
Cáp Sâm cho rằng Thích Trúc Âm là hai người.
Thích Trúc Âm khi tọa trấn trong lều và nàng khi phi ngựa cầm đao vốn mang hai phong cách khác nhau, nàng biến đổi trơn tru giữa “thống soái” và “chủ tướng”. Nàng khác với Lục Quảng Bạch trầm tĩnh vững vàng, nàng có thể tùy cơ ứng biến, có thể mượn tất cả trợ lực bên ngoài để đánh đổ đối thủ, bằng không sao có thành tựu đốt rụi mười ba doanh Biên Sa.
Nàng thuộc về loại hình “giỏi biến”.
Cửa thành đang đóng chặt, khiên sắt của Biên Sa thừa lúc lượng đá giảm bớt bức tiến gần lại tầm năm trăm bước. Khiên sắt của bọn chúng không chỉ bảo vệ cho thân, còn bảo vệ xe đụng. Loại xe này bố trí tấm gỗ lớn, kéo nó theo, các binh sĩ có thể hợp lực dùng nó húc mở cửa doanh, nó là lợi khí để công thành.
Kỵ binh của Cáp Sâm thủ thế chờ đợi, bọn chúng chia thành bọ cạp chuỳ sắt và tinh nhuệ loan đao, lúc cần thiết thì bọ cạp cũng có thể thay thành loan đao. Cáp Sâm rất có kiên nhẫn, hắn sẽ không cho Nhất doanh thời gian trì hoãn thêm, hắn muốn phá cửa doanh, sau đó dùng những kỵ binh này tàn sát số binh còn lại đang ở đây của Ly Bắc.
Khiên sắt rất tiện dụng, bộ binh Biên Sa gánh chúng dần dần tiến lên nhanh hơn. Xe đụng giúp che chắn hoàn hảo không chút tổn hại, đến được trước cửa doanh rồi, mấy chục tên hiệp lực gắng sức, dựa vào tấm gỗ lớn húc cửa không ngừng làm vụn bụi rơi rớt.
Cáp Sâm giơ tay lên, hắn đã chuẩn bị xong xung phong rồi.
Cửa doanh phát ra tiếng nặng nề, nơi bị xe đụng húc đã có vết nứt. Để cho binh lính ở trung tâm dễ dùng lực hơn, bộ binh hai bên dời khiên sắt xuống. Bọn chúng hò hét lùi về sau, rồi lại nhất tề húc vào. Cuối cùng cửa doanh “rầm” tung nứt toác, nhìn trông lung lay sắp đổ.
Triêu Huy giẫm lên đống nát, đón gió ló đầu nhìn xuống, hô: “Thả!”
Đầu tường chợt đẩy một cái vại sành ra, trong tiếng đập phá nháo loạn kia, dầu hỏa trút xuống dưới, dọc theo vách tường, tưới từ đầu đến chân bọn kỵ binh Biên Sa. Ngọn lửa “vù” đốt lên như hàng đàn rắn độc, xì xèo bò trên thân bộ binh Biên Sa. Khiên sắt cũng không ngăn được lửa, chỉ trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết rống lên tứ phía, mùi da thịt bị đốt cháy cũng bốc lên.
Cửa doanh bỗng nhiên động đậy, nó được kéo lên một cách nặng nề, hiện ra chiến mã đang chờ phía sau cánh cửa, còn có thiết kỵ Ky Bắc được tròng giáp sắt. Thích Trúc Âm mặc trang phục nhẹ ra trận, nàng nhấc theo Tru Cưu, trong khí nóng từ hơi thở hổn hển của chiến mã, xông thẳng ra như ngôi sao băng.
Chỉ nháy mắt móng ngựa như sấm rền của thiết kỵ chấn vang trong tuyết, bọn họ đi theo Thích Trúc Âm, đạp tung khiên sắt trước cửa doanh, giống như sinh ra nhờ tắm trong biển lửa, đánh thẳng vào kỵ binh Biên Sa đứng sau bộ binh như trận gió cuồng.
Tinh nhuệ loan đao lùi lại, nhóm bọ cạp ngồi chắc trên chiến mã, xoay vai cánh tay trong tiếng huýt của Cáp Sâm, nhấc chuỳ sắt nghênh đón. Bọn chúng dựa vào chuỳ sắt cho thiết kỵ Ly Bắc nếm mùi giáo huấn ác nhất, trong tối nay, bọn chúng vẫn có thể đập nát mũ sắt của thiết kỵ.
Triêu Huy đứng ở đầu tường, quan sát chiến trường, ngực phập phồng gấp gáp, cả thở cũng loạn ngầu.
Bọ cạp giơ chuỳ sắt lên, ở trong gió hướng thẳng đầu thiết kỵ định vung —— nhưng lưỡi đao xọc gọn vào từ mặt bên, hai tay Thích Trúc Âm nắm chuôi đao, dựa vào lực vọt tiến của chiến mã, lướt Tru Cưu chém tách chuỳ sắt, húc thẳng bọ cạp rớt khỏi ngựa.
Cùng lúc bọ cạp này lăn khỏi lưng ngựa, thiết kỵ mặc trọng giáp cũng ghìm ngựa lùi về sau. Bọn họ rút lui dứt khoát, đồng thời phân tán có thứ tự. Cáp Sâm nghe thấy phía sau đội trọng giáp còn có tiếng vó ngựa, tiếp đó nhìn thấy kỵ binh nhẹ vung đao lao vào khoảng trống giữa phân tán kia —— đây không phải kỵ binh nhẹ, đó là thiết kỵ Ly Bắc đã cởi bỏ trọng giáp.
Quách Vi Lễ chưa từng mặc nhẹ như vậy, hắn dồn hết uất nhục mấy ngày qua vào hai tay, dọc theo con đường mở kia dùng hết sức mình khản giọng gào to một tiếng, trường đao giương tới chém bay bọ cạp. Máu phun tung toé, hắn đã vọt lên hàng đầu tiên, độ ấm nóng quen thuộc này thấm vào bàn tay, Quách Vi Lễ kích động đến nỗi cả tay run rẩy.
“Mẹ kiếp…” Quách Vi Lễ thở hổn hển, cơ hồ sắp khóc đến nơi, hắn gào lên, “Đại soái —— SƯỚNG!”
Một tiếng gào này làm Triêu Huy cũng suýt rơi nước mắt.
Thích Trúc Âm cười lớn, chiến mã giương móng nàng cũng giơ cao Tru Cưu, dựa vào chiến mã hạ xuống đột ngột đâm vào thân bọ cạp.
Thiết kỵ Ly Bắc bỏ trọng giáp đi thì không phải là thiết kỵ Ly Bắc sao? Có lẽ là vậy, nhưng đó là thiết kỵ Ly Bắc của Tiêu gia, không phải thiết kỵ Ly Bắc của Thích Trúc Âm. Thiết kỵ Ly Bắc trên đồng tuyết phía bắc liên tục bại lui, không đuổi kịp ngựa lùn là một nguyên nhân, nhưng mà bây giờ, kỵ binh của Cáp Sâm muốn công thành, bọn chúng nhất định phải tự mình đón lưỡi đao của thiết kỵ Ly Bắc rồi mới tiến lên được.
Quách Vi Lễ đâm xuyên qua bọ cạp, hắn không còn sợ chuỳ sắt nữa. Hắn cởi trọng giáp rồi, ở đây, động tác bọ cạp vung chùy có vẻ đặc biệt chậm chạp, đồng thời bọ cạp còn có một nhược điểm, chính là bọn chúng muốn bảo trì tốc độ nên không có giáp, chỉ cần mất đi ưu thế của chuỳ sắt, chúng lập tức phải đón trường đao tưới máu trên chiến trường.
Thích Trúc Âm thở ra khí nóng, nhìn vào Cáp Sâm. Nàng ở khoảng cách xa như vậy, trên chiến trường máu văng tứ toé, ánh mắt nhìn chằm chằm Cáp Sâm toát lên tàn nhẫn dị thường.
Bọ cạp quan trọng, Cáp Sâm nhất định phải có hành động khác, hắn muốn bọ cạp lùi về sau, thế nhưng chỉ cần hắn hạ lệnh, Thích Trúc Âm liền cho Quách Vi Lễ lui về, mặc trọng giáp lên. Nàng trông như bị động nhưng kỳ thực là chủ động, tối nay vững vàng chiếm thế thượng phong, không cần truy kích, chỉ cần đứng trên mỗi một ranh giới chiến trường này và chờ đợi. Cáp Sâm muốn tiếp tục thì phải dâng đầu người lên, gì mà đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đều hoá vô hình trước Thích Trúc Âm.
Đến coi.
Ánh mắt Thích Trúc Âm là sự khiêu khích như vậy, nàng thậm chí còn tặng Cáp Sâm một nụ cười trào phúng, tiện tay vuốt sạch máu nóng trên lưỡi đao.
“Lui lại.” Cáp Sâm quyết định thật nhanh, tuyệt đối không ham chiến.
Thế nhưng Cáp Sâm mang theo khí giới, đây đều là thứ vất vả lắm mới lấy được từ Trung Bác, nếu mà phải để lại đây thì đúng là tổn thất đối với hắn. Hắn phân nhóm binh lực dời khí giới đi, có một nhóm kỵ binh phải hoãn tốc độ lại, bị đồ quân nhu liên lụy.
Thích Trúc Âm giương đao thúc ngựa, dẫn Quách Vi Lễ đạp tuyết truy ra. Nàng biết tinh nhuệ của Cáp Sâm nhất định sẽ phân tán trước tiên, hành động này chỉ giống như đang chọc trẻ con, nàng dẫn theo thiết kỵ Ly Bắc suốt ngày bị kỵ binh Biên Sa truy đuổi bám riết sau mông kỵ binh Biên Sa, thi thoảng còn hù đối phương một cái.
Cuối cùng Quách Vi Lễ cũng trút được giận rồi, hắn hung hăng muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị Thích Trúc Âm kéo cổ lại.
“Về nhà, ” Thích Trúc Âm nhìn đồng tuyết kia, nàng thu vẻ cười, “rời khỏi doanh địa sẽ lại rơi vào cảnh khốn trước đó, Cáp Sâm không phải người sẽ cong đuôi bỏ chạy, đừng cho hắn cơ hội khôi phục.”
Quách Vi Lễ chịu phục, đương nhiên nghe lời Thích Trúc Âm. Hắn quay đầu ngựa, hưng phấn nói: “Đại soái, sau này đi ra đồng tuyết rồi, cũng cứ thế mà đánh, Cáp Sâm chẳng thể làm cái đếch gì!”
“Dã chiến thì Cáp Sâm không cần công thành, hắn sẽ không vọt lên trước, mà là vây lại rồi đánh các ngươi.” Thích Trúc Âm suy tư, “… Nhưng mà tối nay xem ra, cải biến của hắn cũng cần cọ xát để thích ứng.”
Cáp Sâm tăng lợi thế cho kỵ binh Biên Sa, thế nhưng hắn quá tham, khiên sắt tối nay chính là minh chứng, đám bộ binh này không mang đến ưu thế cho kỵ binh Biên Sa, trái lại còn là trói buộc, bọn hắn vốn không thể cưỡi chiến mã trên đồng tuyết, một khi rớt xuống là chết chắc, chỉ có thể dùng để công thành.
Quách Vi Lễ còn định nói gì đó, nhưng Thích Vĩ bỗng nhiên huýt còi, trinh sát phía kia giục ngựa tới, đến bên Thích Trúc Âm nói: “Đại soái, còn có binh đang đến gần!”
Tuyết bị gió thổi mạnh, vù vù sượt qua cổ áo, bộ binh đi bộ bước nông bước sâu giẫm trên đống tuyết. Họ đều bị gió tuyết thổi trắng tóc tai, cúi đầu đi không biết bao lâu rồi. Họ như đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại rất có lực tập trung, chỉ cần nghe thấy tiếng vó ngựa là có thể cấp tốc nằm rạp xuống. Họ là bộ binh am hiểu đánh phục kích nhất thế gian này. Trước khi đi xuyên vào đại mạc, họ tên là thủ bị quân Biên quận.
Thích Trúc Âm xuống ngựa, thấu qua màn tuyết lớn, đối diện với nam nhân dẫn đầu. Nàng đã quá quen thuộc nhánh quân đội này, cho nên chỉ cần nghe Thích Vĩ trình báo tường tận liền nhận ra được hắn là ai.
Nam nhân vuốt tấm vải che mặt xuống, cằm có râu, đứng ở đó thở hổn hển. Hắn đã rời đi quá lâu rồi, như thể cách cả một đời. Hắn hơi cười, mỏi mệt nói: “… Đại soái, ta là viện binh.”
Chính là Lục Quảng Bạch phản trốn.