Lịch Hùng người cũng như tên, giống như con gấu nhỏ. Hắn đợi gần nửa tháng trong ngục rồi, mỗi một ngày đều ngồi xếp bằng mặt hướng lan can, tha thiết mong chờ nhìn cửa, chờ Lôi Kinh Trập tới đón hắn. Những ngục tốt thấy hắn còn nhỏ tuổi, đều thích ghẹo hắn, hắn khoẻ mạnh kháu khỉnh, bị người đùa cợt cũng không tức giận, chỉ là lượng ăn doạ người quá, một bữa cơm có thể ăn phần của ba người.
Ngục tốt mở cửa cho Lịch Hùng, Lịch Hùng đang đeo gông xiềng, vội vàng hỏi: “Đại ca ta tới đón ta rồi sao?”
Ngục tốt vỗ lưng Lịch Hùng một phát, không nói chuyện với hắn. Kiều Thiên Nhai đã an bài xe ngựa tới đón hắn, ngục tốt sợ hắn nháo trên đường nên cố ý chụp thêm cái còng lên chân Lịch Hùng. Lịch Hùng không ngồi quen xe ngựa, lắc lư khiến hắn váng cả đầu, thật vất vả mới đến được nơi, vừa xuống xe thì nhìn thấy cửa lớn tòa trạch kia, nhất quyết không chịu dịch chân đi vào.
“Ta không vào, ” Lịch Hùng đứng nguyên tại chỗ như cây cọc, mặc cho mấy người xô đẩy đều không nhúc nhích, “viện này lớn quá, ta mà vào chắc đại ca không tìm ra ta được.”
Hôm nay oi bức, người đứng ở chỗ này nóng mà mồ hôi chảy ròng ròng. Ngục tốt sợ đắc tội người trên, gấp đến nỗi quay qua quay lại, lừa dỗ Lịch Hùng: “Ngươi đi vào trước đã, đi vào rồi chúng ta lại đón ngươi ra mà.”
Lịch Hùng cảm thấy người này lúc nói chuyện con ngươi cứ đảo vòng quanh hệt như con chồn hôi, giống như một tên lừa đảo, hắn liền buồn thiu lắc đầu, sống chết cũng không động. Ngục tốt khuyên can đủ đường đều không thuyết phục được hắn liền hạ quyết tâm, mấy người hiệp lực dồn sau lưng Lịch Hùng, muốn đẩy hắn vào trong.
Gót chân Lịch Hùng cọ sát trên mặt đất, hắn bị đẩy đến phiền, hét lớn một tiếng, chặn đứng cánh tay rồi hô: “Ta không vào, không vào!”
Mấy người sau lưng bị Lịch Hùng chấn động phải nhất tề lui bước, ngục tốt nhìn cánh tay hắn giãy dụa, lo lắng gông xiềng kia không trói được liền vội vàng nói: “Nhấn giữ hắn, đừng cho hắn nháo!”
Lịch Hùng thấy mấy người bọn họ nhào về hướng mình, không khỏi khom chân thành động tác mã bộ*, vững thân chìm như núi, trên mặt ngăm đen tràn ngập tức giận. Ngục tốt đã dùng sức của chín trâu hai hổ, nào ngờ Lịch Hùng cứ thế không dịch lấy một bước, thoáng cái mà đã nán tại cửa cả canh giờ rồi.
*mã bộ: động tác võ thuật
Đúng lúc ấy Kỷ Cương tản bộ từ bên ngoài về, Phí Thịnh đi bên cạnh. Từ rất xa hắn đã nhìn thấy trước cửa chen chúc toàn là người, xe ngựa thì nằm ngang trên đường, chắp tay sau lưng đang muốn dò hỏi thì thấy mấy ngục tốt “Ôi” một tiếng, bị Lịch Hùng lật ngửa cả loạt.
“Sức lực lớn phết!” Phí Thịnh chậc chậc khen ngợi, nhìn sắc mặt của Kỷ Cương.
Loading...
Kỷ Cương là người đánh Kỷ Gia quyền, coi trọng khí lực nhất, quả nhiên trong mắt ông lập tức sáng ngời, hỏi: “Tiểu tử này từ đâu tới thế?”
Phí Thịnh vội vàng tiến lên, không cần dò hỏi, nhìn trang phục ngục tốt là đoán được tám phần rồi. Hắn đầu tiên là nắm lấy Tú Xuân đao bên eo trước, lại ngay sau đó buông lỏng tay ra, một chân nhấc xích sắt trên đất lên, nói: “Thả cả đi, ông nội đến trói nó!”
***
Thẩm Trạch Xuyên vốn đang trong phòng chờ nhóm người Khổng Lĩnh qua đây, nghe đình viện có động tĩnh bèn vén tấm rèm trúc, thấy Kỷ Cương đi vào lại không khỏi ngẩn ra hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy?”
Kỷ Cương đưa lồng chim cho Kiều Thiên Nhai, để Kiều Thiên Nhai treo nó trên đường hành lang. Ông khom lưng vốc nước trong vại đồng lên cọ rửa tay, nói: “Trước lối vào có tóm được một tiểu tử, con xem nó có phải người con cần hay không?”
Âm thanh vừa ngưng liền thấy Phí Thịnh đang kéo xích sắt, giống như đang túm một con trâu mà kéo một tiểu tử to lớn vào. Tiểu tử này vẫn còn rất cáu kỉnh, ghìm trụ Phí Thịnh đang kéo trước người mình, Phí Thịnh dù gì cũng là Cẩm y vệ Đồng tri, thế mà chỉ trong mấy bước lôi kéo này mồ hôi ướt đầm y phục.
“A, ” Đinh Đào từ trong nhà ló đầu ra, reo to lên, “chính là hắn, Lịch Hùng!”
Thẩm Trạch Xuyên hỏi: “Chuyện gì đây?”
Phí Thịnh đang muốn đáp lời, ai ngờ xích sắt kia bỗng nhiên đứt toác, cả người hắn đều bị cuốn về phía sau, ngay sau đó bị kéo đi cấp tốc.
Lịch Hùng lôi kéo xích sắt, vậy mà có thể làm khoá gông gỗ rạn nứt ra, hắn kéo Phí Thịnh từ trong đình viện lên. Lưng Phí Thịnh cọ vào bụi hoa, bùn đã bắn lên hết cả cổ, hắn vốn tính thể hiện một phen nhưng phát hiện mình căn bản còn chẳng cố định thân nổi.
Trong nháy mắt Kiều Thiên Nhai muốn động thủ, Kỷ Cương lại một tay ngăn cản, hô lên: “Đào Tử!”
Đinh Đào đáp lời, nhét sổ nhỏ vào trong ngực áo, nhẹ nhàng nhảy tới đây. Hắn nhảy qua lan can đường hành lang, Phí Thịnh còn đang bị kéo đi, Đinh Đào đuổi theo vài bước, biết mình không kéo nổi người bèn duỗi chân ra đột nhiên đạp lên xích sắt, nói: “Lịch Hùng —— “
Ai biết được dưới chân cứ thế trượt một cái, chân sa vào mắt trước xích sắt rồi. Lịch Hùng vừa kéo xích sắt, Đinh Đào liền bị sượt cho ngã ngửa người ra sau. Hắn lại rất lanh lợi, dùng hai tay bảo vệ đầu, cánh tay chặn bên hai má, ngã “bịch” trên bùn đất xốp, lăn lấy mấy vòng, nhành hoa cũng đâm vào phía ngoài cánh tay rồi, nhờ giáp tay da chó mới quấn đỡ cho hết.
Một chân Phí Thịnh móc lấy rìa cục đá, bị xích sắt quấn trên cánh tay ghìm cho đâm nhói. Hắn cắn răng tung thân dậy, cơ hồ là ngồi nghiêng xổm thân kéo về phía sau, gân xanh cuộn lên, không nhịn được mắng: “Lực lớn ra phết!”
Đinh Đào như con cá chép vọt thẳng tới, chân chạy vài bước rồi bất ngờ nhảy lên, đạp lên lan can nháy mắt rơi trên lưng Lịch Hùng. Một tay hắn kéo sau cổ Lịch Hùng, hai chân kẹp lấy sau gáy Lịch Hùng, nhấc nắm đấm lên nhưng mà không đánh xuống, chỉ hét: “Buông tay!”
Vai Lịch Hùng chìm xuống, bị lực đạo Đinh Đào nhào lên đụng làm tay chân không vững, hắn hơi cúi người ổn định thân hình trước, ngay sau đó thả lỏng xích sắt ra, một tay mò về phía sau, muốn kéo Đinh Đào xuống. Bàn tay vừa giơ một nửa lại bị gông xiềng kìm lại thì không khỏi giận dữ, ngay sau đó hắn vung vẩy nửa người muốn hất Đinh Đào xuống. Đinh Đào giống như con khỉ, thân thể không trượt, sổ trong ngực lại rơi mất ra ngoài.
Đinh Đào giỏi khinh công nhất, đây không phải là người ngoài dạy mà là cha hắn dạy cho. Nhà bọn họ làm cận vệ tại Ly Bắc, lúc đi theo người đều mang theo sổ nhỏ, mọi việc lớn bé đều phải ghi chép lại. Cuốn sổ này còn quan trọng hơn cả tính mạng bọn họ, vì để sổ không rơi trên chiến trường, cha của Đinh Đào đã luyện thành một thân khinh công tuyệt vời đặc biệt dùng để thoát thân, nhưng đáng tiếc cha hắn cuối cùng chết cũng là chết khi truy theo cuốn sổ, bị giặc cắt đứt yết hầu sống.
Đinh Đào thấy sổ kia lướt xuống thì nhất thời cuống lên, dò cánh tay muốn bắt lấy, bị Lịch Hùng tóm lại vững vàng. Lịch Hùng chụp cánh tay Đinh Đào, bắt Đinh Đào như bắt cá từ trong suối nước, nghiêng người qua vai lật xuống đất.
Một tiếng đập nặng nề vang lên, toàn bộ phần lưng Đinh Đào nện xuống mặt đất, hắn đau đến thất thanh, hai chân lại thật nhanh kẹp lấy sổ. Lịch Hùng nắm chặt cổ áo của Đinh Đào, lại một lần nữa xách Đinh Đào từ mặt đất lên giữa không trung, trên đùi Đinh Đào gắng sức, mặc kệ chịu đòn, một tay phải tiếp nhận sổ đã, sau một khắc lại bị nện ngã trên đất lần thứ hai.
Lần này Đinh Đào không nhịn được nữa, ho sặc sụa mấy lần, cảm thấy nước chua trong dạ dày sắp trào ra ngoài rồi. Hắn nhấc chân níu vai và cánh tay Lịch Hùng, vươn mình mượn lực, lật Lịch Hùng trên đất. Gông xiềng của Lịch Hùng bị nứt toác, hắn lăn thân đứng dậy, trừng mắt giơ quyền, xông thẳng tới Đinh Đào. Giữa chừng bỗng nhiên hắn cảm giác cánh tay bị chìm nặng xuống, trong chớp mắt như thể đụng phải một tấm thép, khí lực kinh thiên kia ấy thế mà không xông ra nổi một chút nào.
Một tay Kỷ Cương cầm nắm đấm của Lịch Hùng, trách mắng: “Lui về phía sau!”
Lịch Hùng không muốn, nhưng mà chân hắn như không nghe theo sai khiến, lại bị ông lão đầu bạc trắng tóc này đẩy lùi vài bước, thân thể mới đứng lên vốn không trụ vững được, mông phịch cái bệt trên đất rồi.
Kỷ Cương phất tay áo, kéo Đinh Đào trên đất dậy.
Đinh Đào nhét sổ về trong ngực, nói: “Ông ơi! Hắn đánh con đau quá!”
Kỷ Cương phủi đất trên lưng Đinh Đào trước rồi nói: “Ta đã sớm nói con rồi, chỉ dùng mánh lới trộm học kia thì sớm muộn cũng ăn thiệt thôi! Vừa nãy đã leo lên thân rồi thì nên cho hắn một chiêu ‘Xích xung đấu ngưu*’ ngay chứ, sao con còn do dự?”
*xích xung đấu ngưu: giữ vững xông lênĐinh Đào oan ức, hắn quệt mồ hôi trên mặt, nói: “Hắn ăn kẹo của con, ngày hôm qua còn xưng huynh đệ với con đó.”
Lúc này Kiều Thiên Nhai mới ôm cánh tay, dựa vào cây cột nhìn Phí Thịnh huýt huýt sáo, nói: “Lão Phí, ngươi kém quá.”
Phí Thịnh dứt khoát cởi cái áo khoác bẩn ra, cười mắng: “Nhát ranh đến thử xem? Tiểu tử này khí lực đỉnh thiên đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi cảm thấy kinh ngạc, người có khí lực to lớn nhất mà y từng gặp chính là Tiêu Trì Dã, không cần có trợ lực, chỉ dựa vào lực cánh tay có thể mở ra Bá Vương cung nặng đến trăm cân, một tay vác y lên ngựa xuống sông cũng không thành vấn đề. Nhưng mà dù là Tiêu Trì Dã, khi ở tuổi này của Lịch Hùng cũng không khủng bố như vậy đâu.
“Cha mẹ của ngươi, ai là người Biên Sa?” Kỷ Cương kéo Đinh Đào về sau lưng, tiến lên vài bước hỏi Lịch Hùng.
Cái mông Lịch Hùng bị ngã đau, gông xiềng thì đứt rồi nhưng còng trên chân vẫn còn đó. Hắn vốn đã không tình nguyện đi vào đây, lại bị Phí Thịnh làm cho tức giận, vừa mới rồi còn bị Kỷ Cương đánh lui, nhìn thấy Đinh Đào vừa về dưới hiên là có người dỗ dành, liền bĩu môi một cái, ngửa đầu khóc lớn lên, giậm chân nói: “Sao các ngươi lại bắt nạt người ta!”
Thẩm Trạch Xuyên rủ ống tay áo, nói với Kỷ Cương: “Đây vẫn là trẻ con thôi.”
Kỷ Cương quan sát vai Lịch Hùng, nói: “Vừa nãy nhìn nó đánh nhau không có chương pháp gì, toàn chỉ dựa vào một thân man lực này… lại có chút phong cách của đấu vật. Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta nghe, cha mẹ ngươi có phải là có một người là người Biên Sa không?”
Lịch Hùng không để ý tới Kỷ Cương, cái gì hắn cũng không nghe lọt, khóc lóc đặc biệt khổ sở. Từ nhỏ hắn đã chạy theo Lôi Kinh Trập, bây giờ không có Lôi Kinh Trập, hắn giống như là thằng nhóc bị vứt trên phố xá, hoang mang lo sợ, không nơi nương tựa.
Thẩm Trạch Xuyên bị tiếng khóc ồn ào này làm đau đầu. Đêm qua y đã ngủ không ngon rồi, đứng lâu chỗ nào cũng mỏi, bèn nói với Đinh Đào: “Lấy kẹo của ngươi đưa thêm cho hắn.”
Đinh Đào càng ủy khuất hơn, hắn chậm rì rì mò trong tay áo, cuối cùng bóc giấy dầu ra, nói: “… Tan rồi.”
Kiều Thiên Nhai nhặt hoa trên cành rơi xuống, cắn giữa môi cứ nhìn Lịch Hùng cười suốt, hắn bước qua lan can, ngồi xổm trước mặt Lịch Hùng, khua khua tay, nói: “Ca ca tháo còng cho ngươi, bảo người lấy đồ cho ngươi ăn. Ngươi muốn ăn cơm, hay là muốn ăn mì?”
Lịch Hùng nấc lên, nước mũi trên mặt lóng lánh, thút thít nói: “Ta ăn thịt.”
***
Rèm trúc treo hờ, trong phòng mát mẻ.
Lịch Hùng ngồi xếp bằng trước cái bàn con, tay cầm thịt ăn ngấu ăn nghiến. Đinh Đào lén lút đếm số đĩa, cảm thấy mình đếm thôi cũng no rồi.
“Mẹ hắn chắc là nữ tử bị kỵ binh Biên Sa bắt đi, ven bờ sông Trà Thạch loạn lắm, mấy năm trước chuyện như thế là thường, thủ bị quân Đoan Châu cũng không muốn quá cảnh truy theo.” Kỷ Cương hơi nghiêng thân, ung dung nhìn Lịch Hùng, nói, “Thế nhưng thể phách cường tráng thế này, chỉ e cha hắn cũng không phải người bình thường, không hiểu sao lại rơi vào trong tay thổ phỉ được.”
“Nếu quả thật có huyết thống Biên Sa, bị vứt bỏ trái lại không kỳ quái.” Thẩm Trạch Xuyên hồi tưởng khí lực vừa nãy của Lịch Hùng, nói, “Trong các văn kiện án Khuất Đô có trình tên của những người hàng năm bị bắt đi quá cảnh, Đoan Châu là nhiều nhất, nếu như những nữ tử bị bắt đi đó mang bầu rồi, Biên Sa bộ cũng không muốn nuôi, sẽ vứt người về ven bờ Trà Thạch, mà người nhà trước kia lại cũng không chịu thu nhận họ nữa.”
Phí Thịnh mới thay đổi áo choàng sạch sẽ, thấy Kiều Thiên Nhai không hé răng liền nói: “Nếu hắn vừa vặn lưu lạc vào tay thổ phỉ thì cũng không sao, chỉ sợ là được thổ phỉ đặc biệt nuôi lớn.”
“Vậy cũng không đâu, ” Kỷ Cương khẽ lắc đầu, “ngươi chưa từng thấy người Biên Sa, bọn họ cùng dạng với chúng ta, không phải người nào cũng vạm vỡ như thế. Ngươi xem thiết kỵ Ly Bắc kia, nhập ngũ ngoại trừ yêu cầu hộ tịch còn yêu cầu thể trạng, mà cũng đều không cường tráng giống như Ly Bắc vương được. Ta cảm thấy cha của tiểu tử này không giống người bình thường, có điều phần khí lực này ở trong kỵ binh Biên Sa cũng có thể mưu một cái chức vụ, nhưng tướng lĩnh Biên sa ở gần Trung Bác mà ta biết không có người như vậy.”
“Tiểu tử, ” Kiều Thiên Nhai uống canh nguội, nói, “thịt cũng ăn rồi, nên đáp lời đi.”
Trong miệng Lịch Hùng còn có thịt, không rảnh nói chuyện. Hắn đảo đôi mắt nhìn một vòng người, cuối cùng rơi trên người Thẩm Trạch Xuyên, hàm hồ nói câu gì đó.
Đinh Đào nhoài nửa thân, lắng nghe một lát, quay đầu nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Công tử, hắn hỏi huynh làm sao lại đeo khuyên tai… Công tử muốn đeo thì đeo nha, sao cái này mà ngươi cũng muốn hỏi… Ủa, trước đây ngươi từng gặp giống… không giống? Rốt cuộc là giống hay không giống hả… Ừ… Ngọc châu này của công tử không phải mua về đâu… Ngươi từng thấy rồi à?”
Lịch Hùng nuốt thịt xuống, không để ý đến chùi miệng, nhìn Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta từng thấy người rồi, tại ‘Cách Đạt Lặc’ của sông Trà Thạch!”