Khổng Lĩnh không dám oán thầm, sợ để Tiêu Trì Dã nhìn ra gì đó. Hắn lau xong mồ hôi liền giấu đầu hở đuôi uống hớp trà, vừa gật đầu vừa nói: “Hầu gia về Ly Bắc phải đánh trận với Biên Sa bộ, Tì Châu cũng không thể tiếp tục làm phiền Cấm quân được. Huống hồ bây giờ có Đồng tri ở đây rồi, ta nghĩ Lôi Kinh Trập kia có quay đầu lại cũng khó chiếm được lợi gì.”
Chu Quế lúc này vẫn chưa nghe ra ý tứ, chỉ nói: “Ngàn dặm hành quân khó khăn trùng trùng, Tì Châu ở phía nam Ly Bắc chính là để Ly Bắc không có nỗi lo về sau. Sau này Hầu gia còn cần cái gì, Tì Châu sẽ tận lực lo liệu ổn thoả hết. Thế bọn thổ phỉ bị giam trong ngục kia, Hầu gia muốn xử trí thế nào?”
“Trong đám thổ phỉ này có mấy kẻ cũng từng là thủ lĩnh phỉ Lạc Sơn, giết bọn hắn không có tác dụng lớn, chi bằng phối hợp Lôi Kinh Trập, thả theo đi.” Tiêu Trì Dã đã sớm có kế hoạch, hắn nói, “Ta đã thông qua mấy tên thổ phỉ, sai bọn hắn đem tin tức Lôi Kinh Trập bị Cấm quân thả cho chạy lan truyền xung quanh rồi. Nửa tháng sau bọn hắn sẽ mang theo Đinh Ngưu cùng Lục Nhĩ trốn ngục, lúc đó Tì Châu phái người đuổi bắt, đuổi theo bọn hắn chạy về cảnh nội Đôn Châu là được. Lúc trước bọn hắn đã chết người trong tay Cấm quân, một khi nhận định vây quét phía đông là bởi Lôi Kinh Trập để lộ tin tức, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lôi Kinh Trập.”
Chu Quế và Khổng Lĩnh cùng gật đầu, Chu Quế nghĩ Tiêu Trì Dã sắp về Ly Bắc, chuyện quân lương nhất định phải nói một chút. Mấy ngày trước bọn họ cùng Thẩm Trạch Xuyên từng thương nghị sang năm trợ giúp lương thực cho Cấm quân, lúc đó bị Thẩm Trạch Xuyên cự tuyệt.
“Tì Châu vốn dự định qua xuân năm sau trợ giúp một vạn sáu ngàn thạch lương thực cho Cấm quân, ” Chu Quế chuyển mắt về phía Tiêu Trì Dã, cân nhắc nói, “Chúng ta biết lương thực ít, thế nhưng đó là chút tâm ý của Tì Châu đối Hầu gia. Ta đã nói việc này cho Đồng tri rồi, Đồng tri thông cảm Tì Châu khó xử, muốn chúng ta dùng giá cả thích hợp bán số lương thực này cho Trà Châu, dùng làm ngân lượng trù bị trùng kiến. Mấy ngày nay chúng ta suy nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy băn khoăn. Hầu gia, vị trí gần tây bắc của Tì Châu có mảnh đất trống, là địa điểm cũ của bãi săn Bắc Nguyên. Chúng ta muốn khai khẩn ruộng ở nơi đó nhưng thổ nhưỡng không ổn, lương thực không ra, chỉ có thể gieo ít hạt giống rau. Bây giờ mà tiếp tục bỏ không nó, không bằng đưa cho Hầu gia, làm cái trường ngựa, hoặc là xây doanh địa mới đều được.”
Bãi săn Bắc Nguyên xuất hiện trước bãi săn Nam Lâm, sau đó bởi vì Tiêu Phương Húc quật khởi tại phương bắc, Lý thị liền hủy bỏ nghi thức hàng năm đến bãi săn Bắc Nguyên, đổi địa điểm thành bãi săn Nam Lâm càng an tâm hơn. Mảnh đất này không nhỏ, còn rộng hơn cả thao trường Phong Sơn của Tiêu Trì Dã tại Khuất Đô, xa có thể uy hiếp Đan Thành, gần có thể trợ giúp Tì Châu, còn gác ở đường biên Ly Bắc, là vị trí có thể tiến có thể lui, có thể công có thể thủ rất tốt.
Tiêu Trì Dã quả thật nổi hứng thú rồi, hắn kiêng kỵ thủ bị quân Khải Đông phía nam, Thẩm Trạch Xuyên ở lại Trung Bác, nếu hắn không có một nơi có thể trú binh thì sẽ phải bôn ba hai đầu. Một người thì không sao, mang theo mấy vạn người như vậy chạy theo không chỉ bại lộ tung tích còn có thể dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Thế nhưng Tiêu Trì Dã không có tiền, thao trường Phong Sơn là hắn bớt ăn bớt mặc đập ra mà, không có khí thế sánh được với thao trường của tám đại doanh, nhưng cũng hao bao nhiêu vàng ròng bạc trắng cả. Bây giờ tước vị của hắn không hữu dụng, không ai phát bổng lộc cho hắn nữa, tòa trạch Khuất Đô cũng thành vật chết chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, một ít tiền lẻ cũng có thể làm khó hắn.
Tiểu ngọc châu mà Thẩm Trạch Xuyên đang mang trên tai phải đều là Tiêu Trì Dã tự mình mài. Trước đây ném đi mấy cái quạt ngà voi Tiêu Trì Dã chẳng thèm chớp mắt một cái, bây giờ quạt tre nhỏ của Lan Chu bị uế mặt quạt rồi, hắn đáp ứng đổi cho, ngoảnh đầu lại muốn tự mình làm tiếp một chiếc.
Chu Quế thấy Tiêu Trì Dã chậm chạp không hé răng, tưởng là hắn không thích mảnh đất kia liền nói: “Chỗ này rộng, mặc dù là bãi săn nhưng lâu năm thiếu tu sửa, tạp dịch cũng chạy hết rồi. Ta thấy tường vây nơi đó còn khá vững chắc, sau khi Hầu gia tiếp nhận chỉ cần hơi gia cố là có thể sử dụng liền.”
Khổng Lĩnh cũng nói: “Hầu gia giải khó cho Tì Châu, chúng ta dĩ nhiên không thể lừa gạt Hầu gia được. Chỗ này hôm qua cũng đề ra với Đồng tri rồi, Đồng tri nói hai ngày này rảnh rỗi muốn đích thân đi xem xem, nghĩ cũng vừa ý đấy.”
Đêm qua tình nhiệt, Thẩm Trạch Xuyên chưa kịp đề cập việc này, sáng sớm Tiêu Trì Dã lại đi gấp, lúc đó y còn chưa tỉnh táo.
Loading...
“Địa phương đẹp, thích hợp cho Cấm quân đặt chân, ta và Lan Chu đều vừa ý.” Sắc mặt Tiêu Trì Dã bất biến, hắn nói, “Hai vị cũng không cần khách khí như vậy, đa tạ.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên đã tỉnh dậy, y mặc một bộ thường phục trắng thuần. Vốn định đi ra ngoài nhưng vết tích sa vào hoan ái kia quá rõ ràng. Vết ở ngực, bên hông, bên chân, hõm cổ đều có thể lấy áo quần che chắn, thế nhưng da mặt y mỏng, chỉ cần buổi tối làm đủ hăng, ngày kế vệt hồng dư lại trên mắt liền không tán sạch sẽ được.
Đinh Đào đứng dưới hành lang cho cá chép đỏ ăn, hắn còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện cho Cốt Tân nghe, trong tay nắm mồi câu cá rải cả loạt xuống, rơi vào trong vại, hai con cá chép đỏ lao vào ăn như điên, chờ Cốt Tân phản ứng lại, có một con đã no đến trương cả bụng rồi.
Cốt Tân muốn đánh Đinh Đào, Đinh Đào thấy tình thế không ổn liền vội vàng nhét thức ăn còn lại cho cá vào trong túi, nhảy tung tăng tới hướng nhà chính, miệng la: “Công tử! Không hay rồi! Tân ca cho cá ăn chết rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên bưng súp ngọt trong khay, cho Đinh Đào một bát để hắn ngồi húp dưới hiên, hỏi Cốt Tân: “Hôm nay thương thế làm sao rồi?”
Cốt Tân thấy Thẩm Trạch Xuyên đi guốc mộc liền biết hôm nay y không ra ngoài, hắn hành lễ, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, đại phu đã thay thuốc đúng hạn. Nếu hôm nay công tử không ra ngoài, vậy bây giờ chúng ta sai nhà bếp chuẩn bị nhé?”
Trong đình viện rậm rạp bóng cây, hai bên phiến cửa mở in hoa ảnh. Hôm nay khí trời đẹp, còn chưa tới buổi trưa đã bắt đầu nóng rồi. Ngón tay thon dài của Thẩm Trạch Xuyên phơi trong ánh nắng như ủ trong hổ phách trong suốt. Y không chịu được lạnh, cũng sợ nóng, hôm nay nhìn trông rất mệt, cả người có chút vẻ lười biếng.
“Trời nóng, sư phụ sợ ngấy, Sách An dễ thiếu nước, bảo đầu bếp chọn món thanh đạm nấu là được. Bây giờ ngươi mang thương tổn, cứ theo dặn dò của đại phu và sư phụ, nói nhà bếp làm riêng một phần cho mình đi.” Thẩm Trạch Xuyên lui nửa bước, trở lại dưới hiên râm mát, “Đinh Đào, vào trong viện gọi sư phụ.”
* * *
Kỷ Cương không ở nơi viện riêng mà Thẩm Trạch Xuyên vốn cấp cho, mà cùng hội Kiều Thiên Nhai trú chung một gian nhà. Người có tuổi chỉ sợ cô quạnh, bây giờ không có Tề Huệ Liên cãi vã cùng, một mình ông khó tránh khỏi bi thương. Cũng may đám cận vệ này có người từ Ly Bắc, còn có xuất thân nguyên Cẩm y vệ, đều rất là sùng bái Kỷ Gia quyền, cũng hy vọng có thể được Kỷ Cương chỉ điểm, cho nên đều thích lúc không trực ban thì ở cùng Kỷ Cương, lại đều là mấy tiểu tử chưa thành gia, Kỷ Cương cảm thấy náo nhiệt, trong lòng cũng vui vẻ.
Hiện tại Kỷ Cương ngủ sớm, thức dậy cũng sớm. Hôm nay giờ mão một khắc ông đã thức dậy rồi, ở trong viện xem bọn Kiều Thiên Nhai đánh quyền, uống xong trà là tản bộ ra ngoài, phát hiện Thẩm Trạch Xuyên chưa thức dậy. Ông chắp tay sau lưng tản bộ hết một vòng, trở về phát hiện Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa tỉnh, cho nên lúc này vừa thấy người liền hỏi: “Hôm nay sao dậy muộn vậy, ngã bệnh rồi sao?”
Thẩm Trạch Xuyên sững sờ, ngưng chốc lát mới nói: “… Sáng sớm tham ngủ, lỡ canh giờ thôi.”
Kỷ Cương nhìn hôm nay tinh thần y cũng không tốt liền nói: “Bây giờ tuy nhiều việc nhưng vẫn phải chú ý thân thể. Buổi tối ta sẽ xuống bếp nấu cho con hai con cá.”
Bọn họ ở đây nói chuyện phiếm, phía kia Tiêu Trì Dã đã trở lại. Hắn tại cửa viện thấy Đinh Đào liền biết là Kỷ Cương đến rồi. Hắn cởi áo khoác ngoài, lúc rửa tay hỏi Thần Dương: “Sáng sớm sư phụ cũng tới à?”
Thần Dương thành thật nói: “Mấy ngày trước công tử mua cho sư phụ một con chim sẻ, mỗi buổi sáng sư phụ đều phải mang nó đi dạo. Hôm nay đến cửa viện chúng ta chưa thấy công tử tỉnh dậy thì có hỏi thăm vài lần.
Tiêu Trì Dã lau tay, dọc theo đường hành lang bước đến khu trước, lúc vào cửa trước tiên hành lễ đệ tử với Kỷ Cương. Khi hắn ở Mai trạch đã hành xử thập phần cung kính với Kỷ Cương và Tả Thiên Thu rồi, thế nhưng Kỷ Cương không quên được một đạp của hắn sáu năm trước kia. Bây giờ Thẩm Trạch Xuyên cùng Tiêu Trì Dã đồng sức đồng lòng, Kỷ Cương cho rằng giữa hai bọn họ chỉ là âm thầm tiêu tan hiềm khích lúc trước, là bằng hữu có chút giao tình, cho nên vì Thẩm Trạch Xuyên, ông cũng sẽ không dễ dàng thoải mái với Tiêu Trì Dã.
Kỷ Cương và Tả Thiên Thu là huynh đệ, dựa theo bối phận, Tiêu Trì Dã bái ông là lễ nghi. Ông gật đầu, nói lời ít mà ý nhiều: “Hầu gia không cần làm lễ lớn như vậy.”
Tiêu Trì Dã ngồi vào vị trí, Kỷ Cương ở trên, hắn và Thẩm Trạch Xuyên vừa vặn mặt đối mặt. Trong bữa ăn Kỷ Cương hỏi chút chuyện liên quan đến diệt cướp, cùng với chuyện Tả Thiên Thu. Tiêu Trì Dã đều đáp gọn gàng đầu đuôi, hắn không cầu đáp thật hay, chỉ cầu đáp chân thật.
Kỷ Cương là người cực trọng tình cảm. Trước đây bởi vì ông uống rượu mới sai phạm công việc, khiến dưỡng phụ Kỷ Vô Phàm thất sủng trước Quang Thành đế, cho nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Sau đó Đoan Châu thất thủ, ông liền không còn chạm vào rượu nữa. Ông không có tài danh hiển hách như Tề Huệ Liên, thế nhưng ông rất có uy tín trong Cẩm y vệ, người do Cát Thanh Thanh dẫn đầu sở dĩ bằng lòng toàn lực trợ giúp Thẩm Trạch Xuyên nơi đình trượng, chiếu ngục thậm chí thời gian sau đó, mục đích ban đầu đều là vì Kỷ Cương. Kỷ Cương khi còn trong Cẩm y vệ nhậm chức Đồng tri rất ít dựa thế ép người, cũng không ưa cùng loại với Phan Như Quý, thậm chí còn nhiều lần trợ giúp người vô tội gột rửa oan khuất, vì thế đã đắc tội không ít quyền quý.
Đối với trưởng bối như vậy, Tiêu Trì Dã sẽ không toan tính trục lợi. Hắn phải lấy ra tất cả thành ý mà mình có mới có thể làm cho Kỷ Cương chân chính nhìn hắn bằng con mắt khác.
Bữa cơm này ăn trong nửa canh giờ. Kỷ Cương nghĩ nhóm hắn còn có chuyện quan trọng cần nói với nhau nên không ngồi lâu, nhanh chóng rời đi.
* * *
Tiêu Trì Dã đang thay y phục, lúc để trần nửa người trên, hắn kéo tay Thẩm Trạch Xuyên lại sờ sờ sau lưng mình một lúc.
Thẩm Trạch Xuyên vẫn ngồi trên nệm, một tay cầm bút tính toán tiêu xài trong khoảng thời gian này. Y sờ thấy mồ hôi của Tiêu Trì Dã liền ngước mắt nói: “Căng thẳng vậy.”
“Doạ chết rồi, ” Tiêu Trì Dã nhanh chóng mặc áo vào, “lo đáp không đủ thành khẩn lại khiến sư phụ cách lòng. Đợt này bận thật, sau phải tìm ngày nói chuyện nghiêm túc với sư phụ.”
“Cha hiền thương con, không vì báo đáp. ①” Thẩm Trạch Xuyên đặt bút, “Ải sư phụ này không có lợi ích vãng lai, chỉ có tình chân ý thật. Con đường của nhị công tử dài đằng đẵng, một cước kia lại đạp ngươi càng xa hơn nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:①: Nguyên câu “Từ mẫu ái tử, phi vi báo dã.” —— Lưu An
Tiêu Trì Dã ngả vào trong ghế mây, suy nghĩ chốc lát, nói: “Nếu hôm nay là cha ta, bữa cơm này chưa chắc ăn xong được.”
Tiêu Trì Dã nghĩ vẫn còn sợ lau lồng ngực mình, lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên trầm tư trên sổ sách, bút nắm lại thả, cửa tay áo trượt lộ ra một phần trắng trẻo. Mặt nghiêng của y rất bình tĩnh, trong phòng không có người khác, bởi vì nóng cho nên hơi mở cổ áo lộ làn da trắng như tuyết, bên trên có vết hôn cắn.
Mỏng manh như vậy.
Tiêu Trì Dã vậy mà lại có phút ngây người, hắn ngẩn ngơ nhìn ngắm Thẩm Trạch Xuyên, suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ ra được gì.
“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã gọi như thần xui quỷ khiến.
Tâm tư Thẩm Trạch Xuyên không ở đây, y đang nghĩ ngợi nên bảo Cát Thanh Thanh từ Quyết Tây tìm mấy quản sự biết tính toán tới, bỗng y nghe thấy tiếng Tiêu Trì Dã, đôi mắt không rời khỏi sổ sách, mặt lại hơi nghiêng qua, miệng đáp: “Nói đi.”
Tiêu Trì Dã đột nhiên đứng dậy, hắn chuyển vài vòng, bỗng ngồi phía sau Thẩm Trạch Xuyên, ôm trọn y vào lòng. Thẩm Trạch Xuyên còn đang viết chữ, may nhờ định lực tuyệt vời mới không viết lệch nét.
Tiêu Trì Dã phía sau cọ vào má Thẩm Trạch Xuyên, cọ đến nỗi mặt Thẩm Trạch Xuyên nóng lên. Hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cũng không nói chuyện, sờ người ta toàn bộ, thuận tay kéo vào trong lòng dính kinh khủng.
Thẩm Trạch Xuyên cứ ngồi trong lồng ngực Tiêu Trì Dã như vậy tiếp tục tính sổ sách, y tính tới chỗ khó liền để Tiêu Trì Dã cầm ngón tay mình duỗi ra. Tiêu Trì Dã không chịu, hắn ôm y tính nhẩm, thế mà vẫn tính rất là nhanh.
“Nhị công tử, ” Thẩm Trạch Xuyên đẩy bàn tính ra, “có chút quy củ đi, để ta tính xong cái này đã.”
Tiêu Trì Dã liền kéo bàn tính lại, nói: “Tính lâu loạn rồi, phức tạp như thế vẫn nên giao cho người chuyên môn làm mới được. Ngươi biết trong Khuất Đô ai giỏi tính nhất không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thật sự không biết câu này.”
“Hoa Tam tiểu thư Hoa Hương Y.”
Thẩm Trạch Xuyên liền hỏi: “Vậy ngươi biết ở Trung Bác ai giỏi dụ địch nhất không?”
Tiêu Trì Dã hỏi: “… Đàm Đài long?”
“Tiêu Sách An chứ, ” Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng cũng nhìn hắn, đứng đắn nói, “cọ cho ta thay lòng đổi dạ, chẳng còn rảnh lo chính sự.”
“Hữu danh vô thực, ” Tiêu Trì Dã ghé sát vào, “ta thấy tiểu công tử mồ hôi chảy ròng ròng, y sam xốc xếch, còn cố ý qua đây nhắc nhở một, hai à.”
“Vậy ngươi là chính nhân quân tử, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên thấm nước trà, vẽ lên mu bàn tay Tiêu Trì Dã, nói, “không giống ta, suy nghĩ nhiều như vậy.”