Đao của Cấm quân bức ép hết vòng này đến vòng khác, bùn đất dưới chân đều bị máu tưới ướt rồi, thổ phỉ còn chưa chết bị nhấn trên đất, tai nghe mấy tiếng kêu thảm thiết không dứt kia liền quần ướt nước tiểu. Gáy hắn bị đè dưới sống đao, máu me khắp miệng mũi, sặc khiến hắn nước mắt giàn giụa, kinh hoảng nói: “Không biết, thật sự không biết!”
Lôi Kinh Trập có tính đa nghi, lúc ở Lạc Sơn toàn hành tung bí ẩn, ngoại trừ thân tín bên người thì không ai biết chính xác nơi ẩn thân của hắn.
Đàm Đài Hổ nghiến thịt nát dưới đáy ủng, nói: “Nếu cái gì ngươi cũng không biết thì còn phí lời làm gì? Lôi qua!”
Hai tay thổ phỉ bị trói sau lưng, bị Cấm quân kéo dây thừng tha tới nơi hành quyết. Hắn đạp hai chân, thấy mấy thi thể không đầu nằm ngổn ngang hai bên mình, sống đao đè trên gáy đã lăn tới nơi, lưỡi đao sắc bén kia nện cho hắn cả người run rẩy. Mắt hắn thấy Đàm Đài Hổ nâng đao lên bỗng nhiên gào khóc lớn, la: “Lục Nhĩ! Quân gia! Ta biết Lục Nhĩ ở đâu!”
Đàm Đài Hổ hỏi: “Người này là thân tín của Lôi Kinh Trập sao?”
“Thân, thân!” Thổ phỉ phập phồng ngực, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm đao kia, nói, “Lục Nhĩ là ‘bồ câu đưa thư’ trong nhà, lệnh mà Lôi Kinh Trập ban đều do Lục Nhĩ phân đưa cho chúng ta! Ta dẫn người ẩn thân tại phía tây, cũng là Lục Nhĩ sai người truyền tin tức cho ta!”
Đàm Đài Hổ đã ở nơi này đợi được nửa đêm cuối cùng cũng moi ra chút tin tức, hắn nhấc người, hỏi: “Lục Nhĩ đang ở chỗ nào?”
“Tại Biên Thủy trấn, ” Thổ phỉ nói, “mấy ngày trước tin tức chính là từ Biên Thủy trấn đi ra, giờ quân gia đi tìm lão, nhất định tìm được!”
Biên Thủy trấn ở ngoài mấy dặm, Đàm Đài Hổ nghĩ lại nghĩ, cảm thấy không đúng, bọn họ đã sưu tra nơi đó nhiều lần rồi, chỉ sợ đã đánh rắn động cỏ. Hắn nhanh chóng buông người ra, nhanh chân đi bẩm báo Tiêu Trì Dã.
Lúc này Cấm quân liền quay hướng lại, chạy gấp đến Biên Thủy trấn. Ở ngoài bố trí trùng vây, dò tra từng nhà, bắt những người gần đây không có hộ tịch, lai lịch không rõ giam giữ lại hết. Thổ phỉ nhận dạng từng tên từng tên, lại không có thân ảnh Lục Nhĩ và Lôi Kinh Trập.
Mắt thấy trời sắp sáng, thổ phỉ e sợ Tiêu Trì Dã giận cá chém thớt lên mình thì vắt hết óc hiến kế, hắn nói: “Lục Nhĩ có đồ tử đồ tôn rất nhiều, đều là tai mắt của hắn, mỗi lần xuất hành tác chiến đều sẽ trải rộng chung quanh hắn, dễ mật báo cho Lôi Kinh Trập. Bây giờ bọn họ không ở đây, quá nửa là nghe tiếng mà chạy rồi. Quân gia đã chặn đứng phía nam, còn phía bắc thì chúng ta không dám đi, cũng chỉ có thể lùi lại hướng đông. Hiện giờ mà truy, nhất định truy được!”
Tuy rằng Đàm Đài Hổ khinh thường loại nhu nhược bán chủ cầu vinh này, lại vẫn đem tin tức thành thực báo cho Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã trên lưng ngựa suy nghĩ chốc lát rồi nói với Đàm Đài Hổ: “Ngươi mang theo một nửa người truy theo núi rừng phía đông, giờ bọn hắn như chim sợ cành cong, hơi đe dọa sẽ hốt hoảng thất thố, không có cách nào quay đầu ứng chiến như thường được. Ngươi chỉ tập trung đánh hung, hơn ngàn người đó đều là tán binh, không chống đỡ nổi đâu.”
Đàm Đài Hổ tuân lệnh, thấy Tiêu Trì Dã triệu tập nhân thủ còn lại liền hỏi: “Đã như vậy thì chủ tử ở đây chờ ta không phải tốt sao? Hà tất phải chạy một chuyến nữa.”
“Ngươi nhìn hành vi cử chỉ của Lôi Kinh Trập thì phải biết hắn không chỉ có tính cách đa nghi, còn vô cùng sợ chết. Chuyện chúng ta muốn đạt được, hắn cũng muốn đạt được, nếu hướng đông là con đường bọn hắn tất đi qua, vậy hắn nhất định sẽ không mang đại đội cùng đi, mục tiêu này quá lớn, quá lộ liễu rồi.” Tiêu Trì Dã vung roi ngựa lên, nói, “Lúc trước nếu hắn đã dám lấy Lôi Thường Minh làm bia ngắm sống, thì bây giờ liền dám dùng đám hơn ngàn người này làm bia ngắm sống. Ngươi cứ an tâm truy hướng đông, ta đi chặn hắn.”
***
Hai ngày này trời đều khô nóng, mặt trời trên cao chiếu rọi, phơi khiến bọn thổ phỉ lòng như lửa đốt càng thêm nôn nóng bất an. Bọn chúng tụ tập bè lũ ngồi xổm trong rừng, bởi vì mãi không thấy Lôi Kinh Trập lộ diện nên lớn tiếng chất vấn Lục Nhĩ đứng trên tảng đá: “Lục gia cũng là người ở trên, tin tức liên quan nhị đương gia hẳn cũng rõ hơn chúng ta, hiện giờ là tình huống gì? Nói mấy lời đi!”
Lục Nhĩ nhét thuốc lá vào tẩu thuốc phiện, lại không mò tới cục đá đánh lửa. Lão ngồi xổm trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn trời quang không mây, sáng quá, cái gì cũng nhìn một cái lộ ra hết. Lão chép miệng nói: “Ta đây không phải là đến truyền lời à? Về nhà chứ còn gì!”
“Mấy trăm huynh đệ phía dưới ta cũng bị Cấm quân tóm rồi, giờ sống hay chết còn không biết. Ta chờ nhị đại gia nghĩ kế cứu người, hắn lại bảo chúng ta đi về nhà thế à? Đây không phải là cong đuôi mặc người bắt nạt sao!” Một hán tử giọng như chuông đồng đứng lên, bất mãn nói, “Bọn lão tử tại Lạc Sơn đều là nhân vật vang dội, cùng hắn chạy đến Tì Châu là vì có ăn có uống, kết quả biến thành con rùa đen rút đầu, thật con mẹ nó khiến người tức!”
“Đây không phải là thời vận không đủ sao?” Lục Nhĩ không chỉ có hình dáng như lão hầu tinh (con khỉ thành tinh, ranh ma), xử sự cũng giống. Lão cũng oán hận mệnh lệnh lần này của Lôi Kinh Trập lắm, thế nhưng lão sẽ không nói, cho nên liền lộn xộn ba phải: “Bây giờ trở về Lạc Sơn ngươi cũng vẫn là nhân vật vang dội vậy mà, môn phái nào không phục? Thế nhưng ngựa cũng có lúc mất móng, chúng ta thi thoảng có bại một lần cũng không coi như là chuyện lớn gì. Ngươi thiếu bao nhiêu người, quay đầu lại báo cho phòng, nói nhị đương gia bù đắp cho ngươi không được sao, lại phát thêm chút bạc, nói chung sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.”
“Ta thích chút bạc kia sao?” Hán tử kia nhổ, “Ta chỉ đau lòng mấy huynh đệ này thôi! Hiện tại đâu có dễ bổ sung người? Không thấy Cấm quân dán thông cáo sao? Tì Châu muốn trùng kiến thủ bị quân, có cơm có ruộng, người ta quân chính quy tốt thì không làm, còn chạy tới vờn với chúng ta? Đầu bị lừa đá rồi hả! Còn nữa, số người của chúng ta so với Cấm quân chỉ nhiều chứ không hề ít, trước kia tại thành Tì Châu đã chạm mặt lần đầu, đánh là được rồi! Hắn sợ trước sợ sau, sợ cái ****! Giờ thì hay rồi, đến chính diện cũng chưa được gặp, chúng ta bại mà chằng hiểu vì sao rồi!”
Loading...
Hắn nói xong, bốn phía đều là tiếng phụ họa.
Lục Nhĩ nheo khóe mắt, nói: “Nhị đương gia cũng là cẩn thận thôi, Cấm quân được trang bị đầy đủ, ngươi xem mấy tấm giáp đó đi, lau đến bóng lưỡng, thật sự đánh nhau thì chưa chắc chúng ta là đối thủ.”
“Hào nhoáng bên ngoài thôi!” Hán tử dí đế giày lên đờm mới nhổ chà chà, nói, “Cấm quân là thứ binh gì? Đánh được mấy trận rồi hả? Bọn chúng có mà đánh được cái rắm! Bọn chúng chẳng phải chỉ mới đánh qua một lần với tám đại doanh tại cửa Trung Bác sao, đó cũng gọi là trận chiến à? Đó gọi là thi vung tiểu! Ai con mẹ nó đứng được lâu thì tên đó thắng!”
Xung quanh cười vang một vùng.
Hán tử kia khò khè đờm trong cổ họng, lại kéo cổ áo lộ ra lồng ngực đỏ đậm, nói: “Theo ta thấy, chúng ta cũng không vội đi, Tì Châu như tảng mỡ dày lớn như vậy, lần này mà bỏ qua, lần tới càng khó gặm! Cấm quân dán bố cáo khắp nơi, muốn bình dân bách tính mật báo, nói cho cùng vẫn là sợ sệt! Nếu không thì bọn chúng đã đến rồi chứ. Bây giờ chúng ta tụ tập cùng một chỗ, nói ra thì ít cũng có năm, sáu ngàn người, chỉ dọc theo núi du kích cũng có thể cho Cấm quân nếm vị đắng rồi!”
Lục Nhĩ không ồn ào cùng hắn, cũng không quyết định, trên tay lão xoa xoa tẩu thuốc, nói: “Nhị đương gia nói trở lại mà, ngươi còn muốn đánh nhau với hắn, vậy ngươi hãy tự liên lạc với nhị đương gia trước đi.”
“Hắn muốn làm con rùa đen rụt cổ, giấu đầu dưới đũng quần, ta đi đâu mới tìm ra hắn được?” Hán tử kia cười lạnh vài tiếng, “Hắn ngay cả mặt mũi cũng không dám ló ra, thế nào, sợ bên trong các huynh đệ có tai mắt Cấm quân à? Ta khinh!”
Thuộc hạ ngày ấy Lôi Kinh Trập dùng làm tấm khiên lúc chạy trốn không phải ai khác, chính là em rể đã định của hán tử này. Muội muội của hắn sinh ra giống hắn, rất vạm vỡ, trước đây vẫn luôn không tìm được người thích hợp để kết hôn, lần này thật vất vả mới tóm được nam nhân đối xử tốt với muội hắn, chuẩn bị cuối năm sẽ tổ chức hôn sự, nhưng không ngờ đi chuyến này để Lôi Kinh Trập dùng làm vật cản mũi tên rồi! Hắn hận Lôi Kinh Trập tâm địa sắt đá, cũng oán Lôi Kinh Trập khiến bọn họ phải chịu nỗi uất ức này.
“Nguyên lời của nhị đương gia đây, ta nói với các ngươi thêm một lần.” Lục Nhĩ đứng lên, dùng tẩu thuốc đấm eo, nói, “Chúng ta hiện giờ chính là đội tiên phong, người không nhiều, nhưng vẫn khác bọn thổ phỉ nhỏ trên đường, chỉ cần trong vòng năm ngày ra khỏi biên giới Tì Châu đến trạm dịch Đôn Châu, thì coi như là về tới địa bàn của chính mình rồi, lúc đó mặc dù Cấm quân còn muốn truy cũng không sợ.” Lão nói xong, nhìn hán tử kia lộ vẻ phẫn uất, lại nói tiếp, “Đương nhiên, giờ khắc này nhị đương gia đang trên đường chạy tới, chúng ta đi hay ở, đều có thể thương lượng.”
Bọn họ nguyên bản chính là thổ phỉ từ mỗi bang phái tụ tập lại, bình thường tuy rằng Lôi Thường Minh bảo thủ, nhưng đối xử với huynh đệ rất hào phóng, rượu thịt tiền bạc nữ nhân mọi thứ đều không thiếu, phạm sai lầm cầu xin tha là có thể qua. Thế nhưng Lôi Kinh Trập không giống thế, hắn không chỉ rất ít lộ diện mà còn đưa hình phạt nghiêm khắc, kẻ phạm sai rơi vào tay hắn, tám chín phần mười đều phải bỏ mạng. Hắn mang theo đám thổ phỉ này dựa vào uy chấn, kẻ sợ hắn nhiều hơn là nể hắn. Bây giờ mọi người cùng gặp nạn, tâm lý khó tránh nổi lên chút ý niệm khác, hoàng đế còn có thể thay phiên kế vị, thủ lĩnh thổ phỉ sao lại không được? Người tài thì đảm được!
Hán tử kia thấy Lục Nhĩ mượn gió bẻ măng, còn muốn không đắc tội hai đầu, liền nói: “Được, nhị đương gia không đến, bảo chúng ta tự chạy, ta cảm thấy hắn có thể không trượng nghĩa nhưng chúng ta không thể không trượng nghĩa! Cấm quân còn ở Biên Thuỷ trấn phải không? Lục Nhĩ, mẹ nó ngươi đừng có lưu lại dấu vết gì! Chúng ta coi nơi này làm doanh địa, một tốp nhỏ gây rối. Chúng ta leo núi quen rồi, Cấm quân chỉ cần tập hợp nhân thủ quay đầu đánh chúng ta, chúng ta liền bỏ chạy trở về. Bọn chúng không vào núi thì thôi, nếu như bọn chúng dám truy tiến vào, chúng ta liền cho bọn chúng có đi mà không có về! Hao tổn hắn mấy ngày như thế, là người thì đều không chịu được, lúc đó chúng ta lại thừa thế xông lên tiếp, đánh cho hắn tè ra quần! Chỉ cần Cấm quân sợ rồi, thành Tì Châu chẳng phải vẫn rơi vào trong tay chúng ta sao? Như thế nào, có làm hay không!”
Những người còn lại đều bị hắn nói tới nhiệt huyết sôi trào, mấy ngày nay bọn hắn như chuột chạy qua đường, không chỉ bị Cấm quân giết, còn bị bình dân bách tính tay không tấc sắt bắt nạt, ăn không đủ no ngủ không đủ ngon. Bọn hắn tại Lạc Sơn nào từng phải chịu khổ như vậy? Lúc này ăn nhịp với nhau cùng gào lên.
“Được! Đều nghe Đinh đại ca hết!”
Đinh Ngưu cao hứng lên liền cười vang, hài lòng gật đầu nói: “Chúng ta đều có huynh đệ bị Cấm quân tóm rồi, thù này nhất định phải báo! Tiêu Trì Dã dám giết một người của chúng ta, chúng ta liền giết mười người của hắn, phải giải cơn tức này! Lúc đó bắt hắn làm tù binh, rồi chiếm cứ thành Tì Châu, nói không chừng đến Tiêu Kí Minh cũng phải nghĩ biện pháp lôi kéo tình cảm của chúng ta đấy!”
Tâm tình quần phỉ tăng vọt, trong lúc nhất thời năm mồm mười miệng thảo luận, nói tới tháng ngày tươi đẹp sau khi chiếm cứ thành Tì Châu. Đinh Ngưu bị thổi phồng đến lâng lâng, càng cảm thấy chuyện này có thể thành công, đã bắt đầu cân nhắc khi gặp lại muội tử của mình phải tìm cho nàng một vị hôn phu, phải tốt hơn cái người đã chết kia! Hắn nghĩ lại nghĩ, Tiêu Trì Dã này cũng được nha! Không chỉ tướng mạo oai vệ, cái đầu còn cao hơn hắn, thể phách cực khoẻ, xuất thân cũng tốt.
Đinh Ngưu ở đây đã nghĩ tới cả chuyện con cháu đầy nhà, lại thấy đồ đệ canh gác dưới núi lăn lộn chạy tới, kinh hãi đến biến sắc nói: “Cấm quân đến rồi!”
Lục Nhĩ xẹt chui vào trong đám cỏ muốn chạy, Đinh Ngưu tóm cái đầu lão tặc này nhấc lên, trừng mắt hỏi: “Ngươi báo tin cho Cấm quân?!”
Lục Nhĩ khom thân, rũ cánh tay dài, lông mày bạc trắng cũng nhếch lên. Lão vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải ta, sao có thể là ta? Nếu là ta, ta lại không tới rồi!”
Đinh Ngưu thả Lục Nhĩ xuống đất, quyết tâm cao giọng nói: “Được! Nếu bọn chúng đã tự tìm tới cửa, vậy chúng ta liền gặp gỡ bọn hắn một lần đi!”
***
Lôi Kinh Trập giục ngựa chạy như bay trên đường, hắn đã tránh khỏi núi rừng phía đông, đang chạy trên đường về. Có đám người Đinh Ngưu Lục Nhĩ kia che lấp, hơn nửa binh lực Cấm quân chắc đều bị kéo lại, đám còn lại phải ở chếch nam Tì Châu canh giữ thôn trấn ven đường, hắn chính là cá lọt lưới.
Lôi Kinh Trập chỉ mang theo tiểu tử ngốc Lịch Hùng, những người còn lại đều không cần. Hắn chịu mang theo Lịch Hùng không phải vì tín nhiệm Lịch Hùng, mà là tiểu tử này đủ ngốc, lại là chính mình một tay nuôi nấng, ngoan ngoãn vâng lời nhất, có tâm tư gì hắn liếc mắt một cái là nhìn ra.
Lôi Kinh Trập cưỡi ngựa, Lịch Hùng dùng chân chạy. Hắn chạy với khí thế hùng hổ, theo sau ngựa của Lôi Kinh Trập không mệt mỏi chút nào. Bọn họ đã chạy một đêm rồi, Lịch Hùng còn đang hồn nhiên đợi tụ họp với mọi người.
“Uống ngụm nước, ” Lôi Kinh Trập ghìm ngựa, ném túi nước cho Lịch Hùng, “hôm nay sẽ không nghỉ trên đường đâu.”
Lịch Hùng vặn nắp, một hơi uống cái hết hơn nửa.
Lôi Kinh Trập thấy thế liền mắng: “Cái thằng nhóc ngu xuẩn này! Bây giờ uống hết thì buổi tối uống gì? Một bụng nước, sau lại nháo đòi đi tiểu!”
Lịch Hùng lau miệng cười, vỗ vỗ bụng, nói: “Ta không đi tiểu, ca, ta chạy một chuyến là hết ngay à!”
Lôi Kinh Trập treo túi nước móc lại trên lưng ngựa, hỏi: “Đói bụng không?”
Lịch Hùng lắc đầu, nói: “Tối hôm qua nhét rất nhiều thứ, bụng còn đầy đây này! Chúng ta trở về Lạc Sơn là vừa vặn ăn được thật nhiều thịt.”
Lôi Kinh Trập không nán thêm nữa, mang theo Lịch Hùng tiếp tục gấp rút lên đường. Bọn họ có giúp đỡ tại Đôn Châu, trạm dịch Đôn Châu có thể cấp tốc truyền tình báo, điều động phỉ binh còn đang trấn thủ Lạc Sơn. Lôi Kinh Trập vội vàng thế này vẫn còn có lo lắng, hắn muốn trước khi tin tức đám người Đinh Ngưu Lục Nhĩ kia bị bắt được truyền về thì kịp đuổi đến, bằng không một khi tin tức đến trước, uy tín mà hắn thành lập bao năm ở Lạc Sơn sẽ sụp xuống một nửa, sau muốn điều người sẽ không còn dễ dàng như hiện tại.
Kiểm tra trên đường dần dần lỏng lẻo, không chặt chẽ như trong phạm vi mười mấy dặm Biên Thủy trấn nữa. Đội ngũ Cấm quân càng lúc càng ít đi, đợi đến lúc Lôi Kinh Trập qua thôn Thái Điền thì chẳng còn nhìn thấy thân ảnh Cấm quân đâu rồi. Đến đêm bọn hắn mới nghỉ bên dòng suối, Lịch Hùng xiên mấy con cá, nướng cho Lôi Kinh Trập ăn. Không có gia vị, cũng không có hương thảo, con cá này ăn vừa tanh vừa đắng nhưng Lịch Hùng ăn rất ngon, ăn no xong liền gục đầu ngủ.
Lôi Kinh Trập không dám giữ lửa trại, dùng đất phủ kín hết. Hắn đã không ngủ một ngày một đêm, dần dần không chống đỡ nổi, dựa vào cây cũng ngủ thiếp đi. Không biết ngủ được bao lâu, Lôi Kinh Trập bỗng nhiên thức tỉnh, hắn trước tiên chống đất, tĩnh khí ngưng thần mà nghe động tĩnh trong rừng.
Tối nay gió hơi lớn, thổi khiến cành cây lay động, truyền đến tiếng lá rào rào từng trận như sóng lớn. Lịch Hùng còn đang ngủ, tiếng ngáy như sấm. Lôi Kinh Trập nghe hồi lâu, mặc dù không có nghe ra dị dạng, trong lòng hắn lại đã dậy hoài nghi. Hắn dùng chân đạp tỉnh Lịch Hùng, dùng tay ra hiệu Lịch Hùng đi dẫn ngựa.
Lịch Hùng đang lúc giải dây cương đột nhiên muốn đi tiểu, hắn ban ngày thì không ngừng lại, buổi tối thì trực tiếp ngủ, lúc này không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói với Lôi Kinh Trập: “Ca, ta muốn đi tiểu.”
Lôi Kinh Trập “chậc”, điệu bộ muốn đánh hắn, ra hiệu hắn nhanh chóng lên. Lịch Hùng liền chạy tới sau cây, nới lỏng đai lưng. Tiếng nước tí tách, Lôi Kinh Trập vẫn không thấy động tĩnh mới hơi yên lòng. Hắn kéo ngựa, lúc ngựa hít hà đột nhiên lại nghĩ rằng không đúng, làm sao đến tiếng chim hót côn trùng kêu vang cũng không có?
Lịch Hùng còn chưa giải quyết xong đã nghe Lôi Kinh Trập kêu nhỏ: “Đi!”
Lịch Hùng “Dạ” một tiếng, luống cuống tay chân buộc đai lưng rồi nhanh chân chạy. Lôi Kinh Trập quất mạnh roi ngựa. Bên trong bóng cây lộn xộn, cành cây bị gió thổi lắc lư như quỷ giương nanh múa vuốt, từ bốn phương tám hướng vây tới.
Lôi Kinh Trập toát mồ hôi hột. Hắn không biết vì sao mình lại túa mồ hôi, trên lưng bị gió thổi đến lạnh thấu, hắn thậm chí không thể ngoảnh đầu lại xem Lịch Hùng, chỉ muốn mau chóng rời khỏi cánh rừng này. Ngựa dưới thân chạy trốn mệt mỏi, bất luận hắn quật làm sao đều không có tốc độ như ban ngày.
Tiếng bước chân, tiếng bước chân từ bốn phía ầm ầm đạp đến, Lôi Kinh Trập như bị cái gì chấn động mặt đất truy đuổi. Hắn ngay tức khắc phá lưới cây, chạy ra khỏi cánh rừng, lại căng sức ghìm ngựa lại, thở gấp, bất động nhìn về phía trước.
Vạt áo Tiêu Trì Dã bị gió thổi về phía sau, Hải Đông Thanh đang nghiêng đầu đậu trên bả vai hắn. Bóng đêm kia tựa hồ từ sau lưng hắn trải ra, nặng trình trịch che lấp mất tay chân Lôi Kinh Trập, làm Lôi Kinh Trập không thể động đậy, cả người đều cứng còng trên lưng ngựa.
Cổ họng Lôi Kinh Trập xuất ra thanh âm khàn khàn, hắn phản ứng muốn quay đầu, nhưng xung quanh toàn bộ đều là Cấm quân. Tiêu Trì Dã có ý định giấu người ở trong rừng, khiến Lôi Kinh Trập căn bản đoán không ra hắn dẫn theo bao nhiêu người đến —— đây là đòn đánh trả lại Lôi Kinh Trập ban đầu lừa bọn họ, khiến Lôi Kinh Trập cũng nếm trải loại cảm giác bị trêu chọc hoang đường kia.
“Chạy tiếp đi a.” Tiêu Trì Dã trầm giọng nói.
Lôi Kinh Trập buông dây cương ra, giơ hai tay lên, nói: “Ngươi thắng rồi, ta bái phục chịu thua.”
Lãng Đào Tuyết Khâm hất đầu hí lên, Tiêu Trì Dã không nói gì.
Lôi Kinh Trập chậm rãi trượt xuống ngựa, vẫn luôn giơ hai tay, tỏ rằng rằng mình không có ý nghĩ cá chết lưới rách. Hắn như vô cùng thức thời, sau khi trượt xuống thì giải hết đao bên eo, nhìn Tiêu Trì Dã, cúi người chúng thả trên đất, sau đó hắn nói: “Chúng ta còn có thể đàm luận.”
Tiêu Trì Dã đầy hứng thú, nói: “Ngươi nói.”
Lôi Kinh Trập bình phục hơi thở dốc, trong vòng vây loé ánh đao lạnh, tóc mai hắn chảy mồ hôi hột. Hắn nói: “Ngươi phải về Ly Bắc, sẽ không ở Tì Châu lâu, hiện tại giết ta cũng không thể ngăn thổ phỉ Lạc Sơn quay đầu xâm lược, lại sẽ khiến hai châu Đoan, Đôn vừa mới ổn định lại rơi vào tình hình rối loạn. Không bằng ngươi tha ta một mạng, bảo trì thế cuộc yên ổn hai châu, chừa cho Tì Châu thời gian đủ để trùng kiến thủ bị quân.”
Giữa bầu trời truyền đến tiếng quạ kêu, tinh thần Mãnh phấn chấn, nó giương cánh đột tiến trong gió, nhào vào biển cây um tùm. Bầu không khí cũng theo thế căng thẳng, Lôi Kinh Trập vẫn nhìn Tiêu Trì Dã, giống như là muốn chứng minh mình đã chắc chắn, còn chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận.
Tiêu Trì Dã nhấc bàn tay, rơi vào bên eo.
Hai người bọn họ đứng đối lập, trong phút chốc Mãnh tấn công xé xác con quạ, Lôi Kinh Trập đột nhiên dùng chân hất đao lên, tháo rơi bao đao. Hắn nhào lộn về phía trước, ngay sau đó hai chân tung ra lực đạo mạnh mẽ, cả người theo đó bật lên, đao đã chém về phía ngoài Tiêu Trì Dã. Lưỡi đao hung hãn đập vào nhau, giữa khoảng cự lực chống lại cọ sát ra tia lửa.
Khô nóng mấy ngày qua đều tiêu tan trong gió, ban ngày bầu trời còn trong trẻo, giờ khắc này đã mây đen giăng kín. Vài giọt mưa lớn như hạt đậu lộp độp, cùng mưa rào đổ xuống, như là ông trời không chịu nổi nắng nóng nữa phải xối xuống cọ rửa đất trời ô tạp này.
Lịch Hùng đã mất dấu Lôi Kinh Trập, hắn đi vòng một hồi, cuối cùng nghe được tiếng đánh nhau nhỏ bé trong mưa. Hắn dùng sức đẩy cành lá ra, đạp nước bùn đuổi tới. Một khắc hắn lăn ra đây, đối diện với Cấm quân đang nhất tề cầm đao. Hắn tay không tấc sắt, mắt thấy ngoài màn mưa Lôi Kinh Trập đang rơi vào thế yếu, trong lúc cấp bách hắn hét lớn một tiếng rồi quay người ôm lấy một cành cây to bằng miệng bát, vung nó ném lên.
“Đại ca!” Lịch Hùng như con trâu dữ vô cùng thô bạo, lực lớn vô cùng, tấn công Cấm quân một bên tản tác ra.
Tiêu Trì Dã không ngờ Lịch Hùng có khí lực như vậy, khua khua cành cây mà lắc lư thân thể. Lôi Kinh Trập đã trúng đao, xem thời cơ tới liền lập tức lùi về bên người Lịch Hùng. Lịch Hùng có dị lực trời sinh, so với Tiêu Trì Dã còn càng doạ người hơn. Hắn vung càng cây, cản lại đao kiếm, hô: “Ca! Ta cõng huynh!”
Lôi Kinh Trập nhảy lên lưng Lịch Hùng, Lịch Hùng đặt cây xuống, hét lớn một tiếng, xông thẳng phá tan khe hở. Hắn căn bản không sợ đao kiếm gì hết, cũng không sợ Tiêu Trì Dã, nghé con mới sinh đều là tính nết như vậy, trong mắt hắn chỉ có đại ca Lôi Kinh Trập! Trên cánh tay đã trúng đao, Lịch Hùng cũng không cảm thấy đau, hắn đạp lăn tường người phía trước, đội mưa rào cõng lấy Lôi Kinh Trập chạy như điên.
Lôi Kinh Trập chảy máu, nhiễm đỏ lưng Lịch Hùng.
Lịch Hùng quệt mặt mũi, khóc ròng nói: “Ca! Huynh đừng chết!”
Lôi Kinh Trập không phải người cam chịu số phận, hắn ở Đoan Châu Chu thị kia sống không thoải mái, cha ruột phụ mẹ hắn, hắn liền đổi họ cho chính mình, từ đây tên là Lôi Kinh Trập. Hắn tại Lạc Sơn đã gặp nạn mấy lần, vẫn có thể đợi chờ khả năng chuyển biến. Nhưng Tiêu Trì Dã giống như là mưa đột ngột xuất hiện đêm nay, là tuyệt cảnh ngoài ý liệu của hắn. Hắn cảm thấy số mệnh của mình không nên tuyệt, nhưng không cách nào khống chế mà nhìn cục diện đang chao nghiêng.
“Mẹ kiếp…” Lôi Kinh Trập bưng vết thương, nói, “Ngươi ngậm miệng!”
Lịch Hùng nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, cắn chặt răng ngửa mặt chạy như bay. Hắn chạy trốn nhanh, tiểu tử này rất kỳ lạ, ngựa bình thường đều không đuổi kịp hắn. Nhưng mà Lãng Đào Tuyết Khâm của Tiêu Trì Dã vốn không giống bình thường, trong chớp mắt đã đuổi đến phía sau hai người.
Lịch Hùng dùng hết toàn lực, lúc đang nhảy phóng qua khe suối đột nhiên bị chuột rút. Hắn còn đang dài người ra chạy, lập tức chân không giẫm vững vàng mà ngã xuống đất, vừa đau đến hít khí, vừa kéo Lôi Kinh Trập dậy, còn muốn cõng lấy Lôi Kinh Trập tiếp tục chạy.
“Tiêu Trì Dã!” Trong lòng Lôi Kinh Trập biết chạy không thoát được rồi, hắn nói, “Nếu như ngươi chịu lưu người dưới đao, quần phỉ Lạc Sơn có thể về dưới trướng ngươi! Dư uy của ta vẫn còn tồn tại, còn có tác dụng!”
Tiêu Trì Dã gạt rơi máu trên Lang Lệ đao, Lãng Đào Tuyết Khâm đạp hai bước, mạnh mẽ phi tới.
Lôi Kinh Trập vặn mặt Lịch Hùng qua, tiếng kịch liệt thở dốc đã biến điệu, hắn không muốn chết, túm ngón tay của Lịch Hùng nắm chặt, hắn nói: “Gấu con, giết hắn, giết hắn!”
Chữ “Hùng” trong tên Lịch Hùng nghĩa là con gấu.
Lịch Hùng quẹt rơi nước mưa trên mặt, khuỵu chân, mở rộng hai cánh tay ra, vững vàng hạ bàn tay, thế mà thật sự muốn lật tung Lãng Đào Tuyết Khâm. Thân thể rắn chắc của hắn run rẩy, nhìn Tiêu Trì Dã, quát dài một tiếng, vọt tới. Hắn ôm lấy cổ Lãng Đào Tuyết Khâm làm cho Lãng Đào Tuyết Khâm hí lên, hắn không biết chiêu thức quá nhiều, dưới chân quét một cái, rõ ràng là kỹ xảo lúc Biên Sa bộ đấu vật, lật đổ Lãng Đào Tuyết Khâm trong nước bùn.
Tiêu Trì Dã nắm cổ áo của Lịch Hùng, Lịch Hùng đứng một chân, khuôn mặt còn rất ngây ngô, hắn giãy dụa, đấm nện lên cánh tay Tiêu Trì Dã, hét: “Ca, chạy mau!”
Tiêu Trì Dã kéo Lịch Hùng, nhìn Lôi Kinh Trập lăn xuống sườn núi đầy bùn. Hắn không truy theo, Lịch Hùng còn muốn dùng răng cắn, Tiêu Trì Dã vặn sau cổ hắn, trực tiếp nhấn hai gò má của hắn đập xuống mặt đất, làm cho miệng mũi hắn đều ngộp tiến vào trong vũng bùn, sặc đến cả người đều kịch liệt vùng vẫy.
“Trói hắn lại.”
Lịch Hùng nghe Tiêu Trì Dã nói với Cấm quân, tiếp đó liền bị sống đao đập cho bất tỉnh.
Mưa rào rơi không bao lâu liền ngừng, Đàm Đài Hổ từ phía sau giục ngựa đuổi đến. Tiêu Trì Dã đang lau bùn trên thân cho Lãng Đào Tuyết Khâm, đã thấy hắn đến, một tay rút vải bố trên nửa cánh tay vừa lau chùi quấn lại, vẫy tay với Đàm Đài Hổ.
“Chủ tử, ” Đàm Đài Hổ nói, “ta sẽ lập tức dẫn người từ chếch đông nam tóm về đây, hắn mới chạy không xa.”
Tiêu Trì Dã lại hỏi hắn: “Thổ phỉ trong rừng đều bắt rồi à?”
Đàm Đài Hổ cho là Tiêu Trì Dã muốn kiểm kê người, chuẩn bị quay đầu gọi thuộc hạ về lấy sổ sách, ai biết Tiêu Trì Dã lau bùn trên ngón tay, nói: “Bắt rồi là được, không cần đưa ta xem. Chuẩn bị chút đi, chúng ta quay về thành.”
Đàm Đài Hổ sững sờ, nhìn Tiêu Trì Dã nâng yên ngựa lên đeo cho Lãng Đào Tuyết Khâm, đi theo vài bước, nói: “Chủ tử, cứ như vậy thả hắn không phải là thả hổ về rừng sao?”
Tiêu Trì Dã lau bùn trên yên ngựa, nói: “Ta không chỉ muốn thả hắn, ta còn muốn gióng trống khua chiêng mà thả hắn. Ngươi sai mấy đội huynh đệ đi theo hắn, hắn bị đâm rồi, trên đường đừng để hắn chết, cứ thẳng đường đưa hắn đến cảnh nội Đôn Châu, những chuyện khác thì không cần quản.”
Đàm Đài Hổ hơi động não liền hiểu, hắn nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Vậy ta đi, chủ tử, ta mang mười mấy huynh đệ, trong vòng ba ngày nhất định hộ tống hắn về Đôn Châu.”
Tiêu Trì Dã trầm tĩnh nhìn về hướng bỏ chạy của Lôi Kinh Trập. Mãnh ướt nhẹp trở xuống bờ vai hắn, cắt rỉa lông chim dính vết máu. Hắn dùng khăn lau bùn cho Lãng Đào Tuyết Khâm, lại lau móng vuốt cho Mãnh, nói: “Nhấc lên nào, ta lau cho ngươi sạch sẽ, nếu không lúc về gặp Lan Chu ngươi giẫm y một vai bùn, áo choàng lại phải để ta giặt.”