Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 37: Tống Uy



" Tên kia, anh có thả tôi ra không thì bảo. Tôi không có tội, tên khốn nhà anh, bắt người vô tội. Cảnh sát phục vụ nhân dân mà làm việc thế này à, thế thì hằng năm không biết có bao nhiêu án oan! Công lí ở đâu???"

Tiểu Hoa Hoa ngồi trong phòng gào ầm ĩ, cái còng tay được ghim vào ghế, cứa vào cổ tay đau đớn. Vì bị trầy xước mà hơi rỉ máu. Thật điên mà. Bị xích cổ cũng không khó chịu như vậy. Điên hơn là không hiểu tại sao cứ ở gần tên cảnh sát đó là phép thuật đều không dùng được.

Tên đó có phải khắc tinh của cậu hay không hả trời? Phép thuật của cậu tại sao cứ không cánh mà bay như vậy?

Căn phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn điện nhỏ nhỏ chiếu trên đỉnh đầu. Phòng không rộng lắm nhưng không có đồ đạc gì ngoài mấy cái máy quay nên khá thoáng đãng. Thoáng đãng thì sao chứ, bị giam chẳng ai tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, ngứa ngáy cả.

Rõ ràng là phòng thẩm vấn tội phạm. Hắn không có tội, cũng không biết gì, thẩm vấn cái gì. Thượng tiên thì đuổi tên áo đen, giờ không biết ra sao. Ngài ấy tức giận như vậy, chỉ sợ hại mình hại người. Hơn nữa, hắn để lạc mất Thượng tiên, chắc chắn Điện Hạ sẽ rất tức giận.

" Thả tôi ra! Tôi không có tội, có muốn tôi kiện hết tất cả các người không? Mấy người có biết tôi là ai không hả? Dám càn quấy, ra khỏi đây rồi tôi sẽ không để yên đâu"

" Cmn, có thả ra không thì bảo! Lão tử thật muốn đập nát cái Cục cảnh sát bé như cái mắt muỗi này không? Chỉ bằng 1 cái gảy tay của ta, chỗ này liền biến luôn thành cát bụi. Có tin không hả???"

"....."

Tống Uy từ bên ngoài đi vào, cầm một tập giấy A4, bên trên viết gì đó nhưng cậu xem không hiểu. Mặt vẫn lạnh băng, trên người đã được thay quân phục mới, phẳng phiu.

" Chửi từ tối hôm qua đến giờ mà vẫn còn sung sức nhỉ?"

" Tên kia, mau thả lão tử ra"

Hắn vừa nhắc mới thấy cổ họng khô khốc, nóng bỏng rát, thấy cốc nước mát lạnh Tống Uy đem vào vội uống ừng ực mấy hớp.

Tống Uy nhìn cậu đầy chán ghét, hỏi theo quy tắc.

" Bao nhiêu tuổi? Tên gì, ở đâu?"

" 3 vạn tuổi. Tiểu Hoa Hoa, canh gác cầu Nại Hà của Âm giới"

Cậu lặp lại câu trả lời đã mấy chục lần từ hôm qua tới giờ. Mấy người này hỏi đi hỏi lại không chán sao?

Họ không thấy mệt nhưng cậu thấy mệt!

" Ăn nói hàm hồ! Tôi hỏi cậu bao nhiêu tuổi? Cậu không khai thật thì chúng ta chỉ mất thời gian thôi. Yêu cầu trả lời đúng sự thật"

" Tôi không nói dối. Tuổi thọ của tôi hơn hẳn cả trăm ngàn lần anh"

Tống Uy nắm chặt tay, nổi lên gân xanh, giọng mất kiên nhẫn.

" Cậu đem đống thuốc phiện đó đi đâu? Hừ, 300g, cậu có biết đem tần đó thuốc phiện đi thì sẽ đồng nghĩa với việc tìm chết không? Khai mau, sẽ được khoan hồng"

" Thuốc phiện? Thuốc phiện là gì?"

" Đừng giả ngây!"

" Quả thật tôi không biết anh là ai, anh nói gì cả. Tối hôm qua tôi đi cùng chị của tôi dạo phố. Pháo hoa mừng tết thiếu nhi còn được bắn chính xác vào 10h30. Chị ấy còn tham gia cuộc thi " Thẩm rượu", đạt giải nhất, anh có thể cho người đi điều tra. Suốt thời gian đó tôi đi cùng chị ấy. Nếu anh muốn hỏi tại sao không thấy chị ấy đi cùng tôi thì xin phép trả lời là: Chị ấy đi bắt cướp giúp mấy người.

Giờ tôi rất lo lắng cho an nguy của chị ấy nên phiền anh phái người đi điều tra. Càng nhanh càng tốt!"

Tôi cung cấp hết những gì tôi biết rồi nhé, thả tôi ra đi!

Tống Uy nghe vậy, quay đầu vào tấm gương gật đầu một cái. Làm sao cậu không biết đằng sau đó có người đang ngồi quan sát chứ.

" Vậy cậu chỉ có thể đợi. Bọn tôi sẽ giam cậu ở đây trong 24 giờ thôi"

Tống Uy xoay người, bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt.

" Này, tôi muốn ăn cơm. Tôi đói rồi!"

Hắn làm như không nghe thấy gì mất hút sau cánh cửa, Tiểu Hoa Hoa tức giận đến tái mặt, còn lao ra cửa đập đập. Đập đến bất lực, cái cửa này nếu là hình dạng cũ cậu đã cho nó đi bay từ đời nào rồi!

Cái ghế bị móc với tay trái còn lê theo cậu đầy thảm thương.

" Thả tôi ra!"

Tiểu Hoa Hoa nằm bò lên mặt bàn sáng bóng như gương. Trong đó hiện lên hình ảnh cậu. Áo phông đen làm nổi bật làn da trắng, không quá thư sinh nhưng da đẹp tới nỗi nhiều cô gái phải ghen tị. Đôi mắt có phần long lanh, mái tóc ngắn rối bời, cậu bĩu môi một cái, hai má liền phúng phính rất muốn gặm một cái. Có phải bộ dạng bây giờ trông rất yếu đuối và dễ bắt nạt nên bọn họ mới ăn hiếp cậu không?

Bụng réo ầm ĩ, cậu lấy tay xoa xoa bụng, đói quá. Ra được khỏi đây nhất định phải san bằng chỗ này!

Tiểu Hoa Hoa vì cả đêm cứ thỉnh thoảng lại bị đổi người thẩm vấn, vài tiếng 1 người nên mệt rã rời. Lần nào cũng hỏi mấy câu chán chết. Cậu đã nói là không biết 300g thuốc phiện mà họ nói ở đâu rồi mà. Có khi tên áo đen đó chính là người buôn thuốc phiện. Nhưng ai quan tâm nhiều được thế, hắn chạy mất rồi, còn giờ thì đành ngủ một giấc cho khỏi đói.

Đang ngủ an lành, cậu lại mơ thấy một khúc xương rất lớn đặt trên cầu Nại Hà. Đang lao đến thì lại bị cướp mất! Mùi thơm này... ư... thật thơm~

" Dậy đi!"

Tống Uy cầm hai hộp cơm, một đặt trước mặt hắn, một đẩy trước mặt cậu. Hắn tự nhiên mà mở hộp. Tiểu Hoa Hoa nhìn hộp cơm mà mắt phát sáng, đang đói mà!

" Ăn đi"

Thấy cậu chỉ ăn thịt, Tống Uy gắp thịt sang hộp cơm của cậu.

" Tôi không ăn thịt, cậu ăn giúp tôi"

" Anh làm việc vất vả vậy mà không ăn thịt sao? Tốn sức đó"

Tiểu Hoa Hoa vốn không thèm quan tâm nhiều như vậy, chỉ thấy... có thêm thịt ăn thì thật là hạnh phúc. Bây giờ mới hiểu tâm trạng của Thượng tiên Cẩn Thần Hi, bụng đang réo ầm ĩ mà được ăn cơm, hơn nữa cơm còn có thịt. Quả thật, hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi.

Ăn no xong, Tiểu Hoa Hoa xoa bụng, có người vào báo cho Tống Uy cái gì đó, mặt hắn có vẻ nghiêm trọng. Đi ra khỏi phòng.

Vẫn phải ở đây sao?

Căng da bụng chùng da mắt. Tiểu Hoa Hoa nằm ngủ trong phòng. Chẳng biết là bao lâu, cửa phòng lại bật mở, Tống Uy vào thả còng tay cho cậu.

" Cậu được thả"

Cậu xoa xoa cổ tay đau nhức, vận động xương cốt một hồi. Đến lượt lão tử trả đũa rồi. Tiểu Hoa Hoa tung cho hắn một nắm đấm nhưng Tống Uy nhẹ nhàng né được. Né được à, cũng giỏi đấy, xem anh làm sao né được liên hoàn cước của ta!

Nhưng không hiểu sao hắn vẫn né như không. Có vẻ như đấu với người ở Cục cảnh sát trong khi không có pháp thuật, đúng là một quyết định cực kì tệ!

Tống Uy dồn cậu vào chân tường.

" Tiểu Hoa Hoa? Tên cũng thật hay đi"

" Hay cái mụ nội nhà anh!"

Cậu định đá một cước vào chỗ hiểm của hắn, ai dè hắn lại bắt được chân cậu, vì mất thăng bằng lại không có chỗ bám nên cậu ngã thẳng xuống đất. Tống Uy có vẻ hơi bất ngờ vì cậu ngã xuống, không kịp phản ứng cũng ngã theo.

Vì tay hắn có chống lên sàn nhà nên không đập đầu vào cậu làm cả hai bị thương.

Nhưng... nhưng mà, tư thế kì cục này là thế nào?

Môi hai người dính chặt vào nhau. Tiểu Hoa Hoa trừng mắt nhìn hắn.

Đúng lúc này có người mở cửa vào, là cậu thanh niên dắt chó đặc vụ đi phía sau Tống Uy hôm qua.

" Hai người... A, xin lỗi đã làm phiền. Hai người cứ tiếp tục, xin cứ tự nhiên. Ha ha...."

Hóa ra lâu nay đội trưởng Tống không có bạn gái là vì khẩu vị nặng như vậy a~

Này, quay lại đây. Hiểu lầm cái gì rồi hả????

P/s: Ai hóng ngoại truyện cặp này thì giơ tay nhé. Khi nào hoàn sẽ có ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv