Thưởng Thức

Chương 40: Chị có muốn không?



Rượu mạnh quá, toàn thân nóng bừng. Lúc này hai người lại ôm nhau, Khương Niệm cảm giác toàn thân như sắp bốc cháy.

"Khương Niệm..."

Diêu Nhiễm nhẹ thở dài.

"Hả?" Khương Niệm lẩm bẩm, ôm chặt eo Diêu Nhiễm, khiến hai người áp sát vào nhau với tư thế thật thoải mái. Khả năng kiềm chế của nàng trước Khương Niệm vốn đã suy giảm, giờ lại say rượu, cũng không biết phải kìm nén như thế nào.

Diêu Nhiễm cắn nhẹ môi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, lòng bàn tay chạm vào mặt Khương Niệm.

Khương Niệm ngoan ngoãn để Diêu Nhiễm ôm má mình. Không giữ yên được nửa giây, cô bắt đầu cọ gò má nóng hổi của mình vào lòng bàn tay Diêu Nhiễm, sự bình tĩnh của cô đã bị thổi bay.

Diêu Nhiễm vốn không muốn người trong ngực mình cư xử như vậy, nhưng sau khi dùng đầu ngón tay chạm vào má cô, điều đó chỉ khiến mâu thuẫn giữa hai người càng sâu sắc hơn.

Đối mặt nhau, Khương Niệm nhìn chằm chằm người đang nằm trên người mình ở cự ly gần, ánh mắt bắt đầu nóng lên.

Bị nhìn chằm chằm, Diêu Nhiễm cảm thấy một luồng nhiệt truyền thẳng vào cơ thể mình, lặng lẽ khơi dậy cảm giác khát khao.

Dù chỉ mới có hai đêm nhưng họ đã vật lộn quá lâu và cố gắng làm nhiều lần nhất có thể. Hiện tại ôm nhau như thế này, theo bản năng họ có cảm giác ngầm hiểu ý.

Khương Niệm mơ hồ nhìn vào mắt Diêu Nhiễm, khàn giọng hỏi nàng: "Chị có muốn không?"

Đêm khuya, câu hỏi thẳng thắn này càng khiến không khí giữa họ càng nóng hơn.

Diêu Nhiễm hít một hơi thật sâu, đè nén cơn nóng. Nàng có thể thấy Khương Niệm đã say. Nàng muốn kéo cánh tay đang ôm mình của Khương Niệm ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Em say rồi, đừng gây sự."

"Em không say," Khương Niệm vẫn ôm chặt không chịu buông ra, "Em biết chị là Diêu Nhiễm."

Nhìn cô say sưa chứng tỏ bản thân không say, Diêu Nhiễm đành phải cười lớn: "Buông tôi ra, tôi đi xả nước bồn tắm."

"Không. Nếu buông ra chị lại phớt lờ em."

Diêu Nhiễm bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Không có đâu."

"Em không tin, rõ ràng là chị thích ở bên em, nhưng lại muốn tránh mặt em." Khương Niệm vẫn kiên trì quấn lấy nàng, cô không nhịn được nói: "Mỗi lần xuống giường đều chạy trốn, tránh mặt em. Còn nữa, chị phớt lờ sau khi khiêu khích em. Tại sao lại như vậy?

Diêu Nhiễm: "..."

"Chị chỉ thích lên giường với em thôi à?" Giọng điệu Khương Niệm vừa say vừa nghiêm túc, cô nói nhỏ nhẹ, vẫn không ngừng nói: "Em không muốn chỉ lên giường với chị, em còn muốn làm chuyện khác..."

Nghe lời này của Khương Niệm, Diêu Nhiễm trầm mặc hồi lâu.

Khương Niệm vẫn còn đau đầu, khó chịu nên không nói nữa, cô lặng lẽ tựa trán vào vai Diêu Nhiễm, bất động.

Diêu Nhiễm không đẩy ra, chỉ để Khương Niệm ôm mình. Nếu Khương Niệm không nghiêm túc, chỉ coi mối quan hệ giữa họ như một trò đùa thì cô sẽ không thể nói ra những lời đau lòng và buồn bã như vậy. Trên thực tế, Khương Niệm nói rằng cô đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng không tin và cho rằng đó chỉ là lời nói suông.

Nàng luôn có thói quen nghĩ về mọi việc theo chiều hướng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

"Diêu Nhiễm..."

"Ừm?"

Khương Niệm nhìn nàng: "Em đau đầu quá..."

Hiện tại mới biết mình đau đầu, Diêu Nhiễm nhìn bộ dạng đáng thương của cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy."

"Ừ." Khương Niệm có chút trầm ngâm, đắm chìm trong sự dịu dàng này.

Diêu Nhiễm nhìn cô rồi đưa tay xoa thái dương cho cô, có thể làm giảm bớt cơn đau đầu một chút.

Khương Niệm không thèm để ý đến cơn đau đầu của mình, chỉ nhìn Diêu Nhiễm dịu dàng xoa bóp, ánh mắt càng thêm mê đắm, có chút yêu nghiệt.

Vốn dè dặt, Diêu Nhiễm không quen với ánh mắt nhiệt tình và rõ ràng này của Khương Niệm, nàng thản nhiên nói: "Nhắm mắt lại."

Một mệnh lệnh có phần vô lý.

Khương Niệm vẫn nhìn chằm chằm vào nàng: "Tại sao?"

"Sao em cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?" Ánh mắt Diêu Nhiễm khẽ lay động, đầu ngón tay vẫn xoa xoa thái dương Khương Niệm.

"Em thích chị, đương nhiên là thích nhìn chị." Khương Niệm trả lời một cách có trật tự.

Diêu Nhiễm: "..."

Khương Niệm lười biếng cười nói: "Chị thật xinh đẹp. Em nhìn hoài mà không thấy chán."

Diêu Nhiễm nhất thời không biết nói gì, cuối cùng không nhịn được, chán ghét nói: "Em không biết xấu hổ. Em có tay có chân thì tự mình xoa đi."

"Đau quá, xoa cho em tiếp đi mà." Khương Niệm ôm eo nàng, cô muốn sự thân mật này kéo dài thêm một lát nữa.

Diêu Nhiễm không thể thoát ra nên đành chiều theo ý cô.

Khương Niệm thành công, mỉm cười không biết xấu hổ với Diêu Nhiễm, càng nhìn nàng chăm chú hơn.

Diêu Nhiễm liếc nhìn Khương Niệm, nụ cười say xỉn của cô lại rất trong sáng.

Khương Niệm thoải mái bị đè, nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm một hồi, lông mi run run, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Động tác tay của Diêu Nhiễm chậm lại, đôi mắt nàng cụp xuống, lặng lẽ đặt trên khuôn mặt Khương Niệm. Cô có hàng lông mi dài cong cong, dù không trang điểm vẫn rất đẹp.

Khương Niệm khác với những gì nàng tưởng tượng. Bề ngoài cô là một người thích trêu đùa, hay thu hút ong bướm. Nhưng khi tiếp xúc, tính cách cô có phần trẻ con, thuần khiết và chân thành. Nàng cho rằng Khương Niệm nhất định lớn lên trong sự vô tư, được bảo vệ tốt, nên cô không quá toan tính hay cảnh giác với thế giới bên ngoài.

Nhìn thấy cô đang ngủ, Diêu Nhiễm muốn đứng dậy nhưng lại bị người bên dưới ôm chặt.

Khương Niệm thấp giọng nói: "Đừng bỏ đi."

"Tôi không đi đâu cả, chỉ muốn lấy nước thôi."

"Ừ." Khương Niệm lúc này cũng rất khát nước, mới bất đắc dĩ buông Diêu Nhiễm ra.

Lúc này Diêu Nhiễm mới đứng dậy rời khỏi ghế sofa. Nàng lấy một ly nước cho cô.

Khương Niệm uống nửa ly nước.

Diêu Nhiễm hỏi cô: "Em thấy khỏe hơn chưa?"

Khương Niệm ngẩng đầu nhìn nàng: "Không, em vẫn thấy khó chịu, ngực như thắt lại."

"Chỉ cần nghỉ ngơi và ngủ một chút."

Khương Niệm từ trên sofa đứng dậy, nhưng không thể đứng vững. Diêu Nhiễm hỏi: "Sao thế?"

"Đi tắm đi, người em nồng nặc mùi rượu."

"Nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi hãy đi tắm." Diêu Nhiễm ngăn cô đi vào phòng tắm.

Bình tĩnh lại một hồi, Khương Niệm nhịn không được nữa lại đi vào phòng tắm.

Diêu Nhiễm bất an, không muốn đi về, nàng muốn đợi Khương Niệm đi tắm xong mới rời khỏi. Nàng ngồi đợi ở phòng khách, lo lắng về tình hình trong phòng tắm.

Gần hai mươi phút trôi qua. Một giọng nói nghèn nghẹt từ trong phòng tắm truyền ra: "Diêu Nhiễm..."

Diêu Nhiễm đi tới cửa: "Sao thế?"

"Em không lấy đồ ngủ, chị có thể lấy giúp em được không? Nó ở tủ trong phòng ngủ..."

Em ấy không lấy quần áo để đi tắm, thực sự rất khó hiểu, nhưng Diêu Nhiễm vẫn phải vào phòng ngủ chính để tìm đồ ngủ.

Phòng ngủ chính, cả một bức tường là tủ đựng quần áo, sau khi tìm kiếm một lúc, Diêu Nhiễm đã tìm được ngăn đựng đồ ngủ và đồ lót.

Diêu Nhiễm cúi đầu liếc nhìn, bên trong váy ngủ và đồ lót đều có nhiều kiểu dáng khác nhau, người này thực sự là... Mặt nàng hơi nóng lên, nàng dời ánh mắt và lấy bừa ra một chiếc váy ngủ có nhiều vải nhất.

"Váy ngủ nè."

"Ừ." Khương Niệm mở cánh cửa ra.

Diêu Nhiễm nhìn thấy cánh tay trắng nõn, thon thả, mịn màng và phủ đầy những giọt nước trong suốt của Khương Niệm. Nàng nhanh chóng đưa chiếc váy ngủ cho cô.

Khương Niệm ở trong phòng tắm thêm nửa tiếng, mới mặc váy ngủ đi ra, làn da hơi hồng lên vì nóng.

Diêu Nhiễm thấy cô đi ra liền nói: "Tôi về đây."

Khương Niệm liếc nhìn thời gian, có chút không hiểu nói: "Đã muộn rồi, đừng đi, chị cũng uống rượu rồi, để chị về một mình em không yên tâm."

Diêu Nhiễm nhìn bộ dạng buồn cười của Khương Niệm. Ai đang lo lắng cho ai đây? Vừa định nói "Không sao", nàng nhìn thấy Khương Niệm vô tình vấp phải chân Tứ Mao đang bên cạnh mình.

Tứ Mao hét lên một tiếng, Khương Niệm suýt chút nữa mất thăng bằng, nếu không có Diêu Nhiễm nhanh chóng đỡ lấy, giây tiếp theo cô đã ngã xuống đất.

"Đừng rời đi."

Diêu Nhiễm nghĩ về điều gì đó và cảm thấy hơi bất an nếu để cô một mình. Dù sao cô uống nhiều như vậy là do muốn đỡ rượu thay nàng...

Trời đã dần về khuya.

Diêu Nhiễm tắm rửa đơn giản rồi đi ra, phát hiện Khương Niệm nằm ở trên ghế sofa ngủ. Nàng bước tới gần, đánh thức cô: "Đừng ngủ trên sofa."

Khương Niệm cau mày, mở mắt ra, xoa xoa trán.

Diêu Nhiễm thấy tóc cô vẫn còn ướt: "Tóc còn chưa sấy nữa."

Khương Niệm lẩm bẩm nói: "Quên rồi."

Khương Niệm ngây người cả buổi, cầm máy sấy tóc đứng trước gương trong phòng tắm, tùy tiện thổi thổi. Diêu Nhiễm không chịu nổi nữa, liền đi tới phía sau cô, cầm lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy khô tóc một cách nhanh chóng.

Từ lúc về đến đã hơn một tiếng trôi qua, Khương Niệm hiện tại đã tỉnh táo, nhưng cô để Diêu Nhiễm giúp mình sấy tóc, lặng lẽ tận hưởng sự chăm sóc của người mình thích.

Hai người im lặng, máy sấy tóc kêu vo vo, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau trong gương.

Diêu Nhiễm đặc biệt dịu dàng khi chăm sóc cô tối nay. Cô chưa bao giờ thấy Diêu Nhiễm đối xử với người khác như thế này. Khương Niệm nhìn vào gương, lại trầm ngâm suy nghĩ.

Diêu Nhiễm nhìn mái tóc dài xoăn của cô và nói: "Được rồi."

Khương Niệm lúc này xoay người, vừa vặn chạm mặt với đối phương. Cô không nói gì, ngay sau đó cô ôm lấy người trước mặt một cách thân mật.

Cả hai đều tắm cách đây không lâu, trên cơ thể đều có mùi sữa tắm giống nhau, không thể phân biệt khi ôm nhau thế này.

Một cái ôm rất nhẹ nhàng không có chút dục vọng. Diêu Nhiễm sửng sốt, thấp giọng hỏi cô: "Em còn thấy khó chịu không?"

"Ừ." Khương Niệm lợi dụng giả vờ say, ôm nàng chặt hơn.

Trên thực tế, cô đã lợi dụng Diêu Nhiễm cả đêm. Mỗi giây phút Diêu Nhiễm quan tâm đến cô, cô đều muốn nhiều hơn nữa.

Diêu Nhiễm cũng đã ở đây với cô suốt một đêm.

Trong không gian nhỏ bé, im lặng, hai người tiếp tục ôm nhau.

Diêu Nhiễm cụp mắt xuống, nhiệt độ cơ thể của hai người quấn vào nhau. Đây không phải là cái ôm chặt nhất giữa họ, nhưng lại cảm thấy thân mật nhất.

Trong lòng Khương Niệm vừa ngọt vừa chua xót. Họ luôn xa cách, có khi lại gần nhau, có khi thân thiết như người yêu, có khi lại dè dặt như không có gì. Cảm giác không thể nắm bắt được nàng khiến cô khó chịu, mặc dù Diêu Nhiễm không còn tránh mặt cô nữa, nhưng cô sợ một ngày nào đó Diêu Nhiễm sẽ chấm dứt sự mập mờ của họ bằng một lời nói "bình tĩnh".

Cô muốn chắc chắn hơn...

Khương Niệm nhẹ nhàng ôm lấy eo Diêu Nhiễm, từ khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đau lòng mà nghiêm túc hỏi: "Có thể cho em theo đuổi chị được không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv