Thượng thư đại nhân, biết!
Sau khi chuyển giao cái trâm đồng kia đi, Phương Uyển Chi rốt cục cũng không còn rối rắm chuyện tư thế nào mới được nữa.
Mặc dù một khuê nữ đưa trâm cài cho nam tử có thể khiến bao nhiêu người sinh ra ý nghĩ sâu xa, nhưng đối tượng này là Lan công tử, Phương Uyển Chi có thể cực kì xác định, dù có đưa cho hắn cái yếm thêu vàng, hắn cũng chỉ tháo sợi chỉ vàng trên mặt xuống, chứ hoàn toàn không hề có xuyến xao.
Nhưng cái nàng để ý lại là…
“Nếu ngài lấy trâm thì cũng nên nói cho ta thêm tin tức của vị gia kia chứ?”
Lan Khanh trầm mặc một hồi rồi dõng dạc nói:
“Đây là cô tặng cho ta, không phải mua bán, đương nhiên ta cũng không cần trả thù lao.”
“… ”
Cuối cùng chuỗi động tác của Phương đại cô nương cũng dừng lại, một tay cầm cây quạt tròn, tay kia nắm lại, vẻ mặt nhẫn nhịn như sắp nổi đóa.
Đó là phản ứng của nàng khi nghe được câu nói không biết xấu hổ kia của Lan Khanh.
Lan Khanh nói, bộ dạng này của nàng nhìn qua rất có sức sống, lên tranh thì sẽ đẹp.
Lúc hắn nói câu này, giọng nói không có gì đặc biệt. Nhưng Phương Uyển Chi lại giật mình về nhãn lực của hắn, hầu như hắn không hề nhìn nàng mà. Tâm tình bị hắn lừa cây trâm rất nhanh đã biến mất.
Thậm chí nàng không dám tưởng tượng, chung một mái hiên với một tên họa sĩ không thích mở miệng đến nửa năm, thật là thảm họa.
Hôm đó sau giờ ngọ, mây đen chằng chịt nặng nề rốt cục cũng không giữ nổi, mưa ào ào như trút nước.
Phương Uyển Chi nhìn từng hạt mưa lớn rơi trên ngói thạch, cảm thấy đầu mình cũng đầy nước không kém trận mưa này bao nhiêu, nếu không thời tiết kiểu này sao lại quên mang ô được chứ, đúng là đầu ứ nước mới làm ra chuyện ngu xuẩn kiểu này.
Lan Khanh nói: “Trời mưa rồi.”
Giọng điệu vô cùng thoải mái.
Phương Uyển Chi đưa vạt áo lên che mặt, hùng hổ trưng ra một ánh mắt đầy khinh bỉ.
Nàng là cô nương trong sạch, đoan trang có, thùy mị cũng có đó.
Lan Khanh hiếm khi hảo tâm nói Bì Bì đưa cho nàng một cái ô.
Lại là một cái ô sắp hỏng.
Trên đó có viết tên Lan Khanh, rồng bay phượng múa, đường đường hoàng hoàng.
Với cốt khí của Phương đại cô nương, nàng cự tuyệt.
Ai mà ngờ mưa bên ngoài lại quá lớn, càng lúc càng to hơn.
“Không muốn bị ướt thì ngoài viện ta có một chiếc xe ngựa có thể đưa cô về, ba mươi lượng”.
Phương Uyển Chi bực bội kéo Thanh Liễu và cái ô sắp hỏng kia đi.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, lúc nàng bấu víu lấy cái ô bị gió thổi xiêu trái vẹo phải trên đường lớn, thế mà có hơn mười người đuổi theo đòi mua lấy cái ô này.
Nàng thấy đây mới đúng là chuyện hoang đường nhất. Cái ô Lan Khanh đưa cho nàng, dù có cũ một chút, nhưng ít nhất cũng che được khỏi mưa, không bán.
Nhưng mà người đuổi theo kia vừa thấy nàng khoát tay đã vội vàng moi tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc trong ngực ra nhét vào tay nàng.
“Năm trăm lượng đúng không? Tại hạ nguyện mua.”
“Tại hạ cũng nguyện mua.”
Một người khác cũng vội vàng moi bạc.
“Ngươi không hiểu thứ tự trước sau à, tại hạ nguyện ý bỏ hơn một trăm lượng nữa!!”
Phương Uyển Chi ngơ ngẩn cả người.
Một cái ô cũ nhiều lỗ thủng, cuối cùng cũng được người ra giá cao nhất bảy trăm lượng lấy đi.
Hắn run run đống thịt béo trên mặt, vô cùng hưng phấn nói với Phương Uyển Chi, chữ của Lan công tử còn khó xin hơn cả tranh, hắn phải về lót thêm vài tờ giấy cho cái ô này cứng cáp thêm.
Đến lúc đó Phương Uyển Chi mới ý thức được, Lan Khanh còn nổi danh hơn so với nàng tưởng tượng.
Trong kinh này muốn có tranh của hắn, ngoại trừ bạc, còn phải xem tâm tình của hắn.
Đệ nhất công tử Đại Yển.
Nàng khẽ nhắc lại sáu chữ này, yên lặng suy nghĩ, không biết nếu người ngoài nhìn thấy đống hành trên xe với hai mươi lượng một tấm ván gỗ nhỏ thì sẽ có tâm tình gì nhỉ.
Cũng đúng lúc đó, nàng nhìn thấy đầu phố đồ cổ, bên cạnh xe hành, vẻ mặt Bì Bì không chút thay đổi.
Có lẽ là đã quen mất mặt, hắn cũng không thèm để ý đến lời chỉ trỏ “mày là đồ ngốc” của các tiểu thương khác. Bình tĩnh tự nhiên bày ra tấm bảng với nét chữ của Lan Khanh: Mua hành, tặng ván gỗ. Một câu kinh động là thế.
Năm lượng bạc một cây, hóa ra là bán như vậy à! Năm lượng bạc, một cây!!!
Đó là cả một xe đó!!!
Bì Bì đếm hành xong, ước lượng ngân phiếu rồi đi qua người Phương Uyển Chi một lúc, nàng vẫn cứng ngắc ôm tấm ván gỗ kia, vừa đi cạnh xe hành lá vừa ngây ngốc hỏi: “Công tử nhà ngươi không phải tùy tâm tình mới bán chữ sao?”
Bì Bì nhướng mày kì quái: ” Cô thấy công tử chúng ta là người tao nhã vậy sao?”
Chỉ cần có bạc, đều bán.
“Vậy thì tại sao…? ”
Người ngoài kia đều nói tranh hắn khó cầu? Bán chữ không phải là nhanh hơn sao? Tuy là một bức mỹ nhân đồ cũng kiếm được rất nhiều, nhưng cũng phí tâm tư quá.
Bì Bì nhìn nàng như thể, cô thế mà cũng không hiểu à.
“Như vậy mới có phong cách a, vật hiếm mới quý, bán nhiều thì không đáng giá nữa.”
Đầy đường cái chỗ nào cũng có, ai còn muốn mua tranh giá cao nữa chứ?
Thế thì đứng trên đường bán hành tây. Là có phong cách à?
Quả nhiên truyền thuyết đều là gạt người cả.
Phương Uyển Chi ngạc nhiên.
Nhưng mà nói đi nói lại, Lan Khanh keo kiệt thì keo kiệt, nhưng cũng không hề chiếm một chút tiện nghi nào của nàng. Lấy cây trâm kia, cũng đưa lại cho nàng một cái ô quý giá, vẫn còn chút phong độ, đang định đứng lên thì Bì Bì gọi lại: “Phương cô nương”.
“Vừa rồi cô bán được bảy trăm lượng đúng không? Công tử chúng ta bảo phải đi theo sát cô, ba mươi lượng bạc là công cô bán, còn lại lần sau nhớ trả lại cho công tử”.
Cả người Phương Uyển Chi đều cảm giác không khá nổi.
Nàng trừng lớn nhìn tên kia: “Hắn, đưa, ô, cho, ta, là, để bán, chữ?!!! Vậy trâm của ta…”
“Cây trâm là cô đưa, đương nhiên không thể tính tiền.”
“!!!!”
*
Lần tiếp theo đi vào Ngọc Trần Phụng Uyển, đã là ba ngày sau.
Bên ngoài túp lều tranh, Bì Bì đã thu hoạch xong hành lá, toàn bộ ruộng rau trống trơn, chỉ còn một đống đất bùn nhùn.
Nàng thấy hắn đang dùng xẻng xúc đất lên xe, sau đó nhét thêm tấm bảng: “Bên trong có giấu bản vẽ của Lan Khanh công tử, ba mươi lượng một lần đào, tới trước đào trước, dựa vào vận khí hoàn toàn”, sau đó tung tăng ra khỏi cửa.
Bì Bì chôn sáu cái túi nhỏ, bốn cái trống, chỉ có hai cái là có chữ viết của Lan Khanh.
Hai túi có chữ, một túi chôn trên cùng, vận khí tốt thì có thể tìm thấy rất nhanh. Một túi khác bị chôn ở dưới cùng. Như thế cứ tiếp tục đào cả đống lớn đất cũng không mò ra vạn tám ngàn lượng bạc. Sao có thể tính kế như thế chứ!!!
Phương Uyển Chi nuốt một ngụm nước miếng, xoay mặt sải bước vào trong phòng, vừa vào thì đưa ngân phiếu ra, nói: “Lan gia, lần trước bán cái ô của ngài được bảy trăm lượng, theo ý của ngài, ta giữ lại ba mươi lượng, còn lại ở đây, không thiếu một văn, ngài muốn đếm lại không?”
Nếu trước kia Phương Uyển Chi chưa thấy chết chưa sợ chôn, còn ôm ấp tâm tư không trả bạc lại cho Lan Khanh, thì tâm tư đó cũng bị chiếc xe chở đất kia chôn vùi rồi.
Thật khiến nàng kinh sợ, tính toán người khác quá cao siêu.
Nàng nghĩ, nếu như hôm nay nàng không chịu giao bạc cho hắn, sau này sẽ bị hắn ép càng nhiều.
Lan Khanh công tử hình như đang ngủ trên giường trong phòng, vừa nghe nói có bạc thì lập tức có tinh thần.
Góc bình phong có xé một góc, lộ một khe hở nhỏ, ngón tay thon dài như lần gặp trước duỗi thẳng, lòng bàn tay ngửa ra: “Đặt vào đây”.
Rốt cục trong phòng này có bao nhiêu đường giao thiệp thế!! Cái tấm bình phong động bát tiên này đã bị hắn chọc bao nhiêu lỗ rồi!!
Phương đại cô nương đối với người có hành vi khác hẳn những người bình thường như hắn, tuy là không nói gì, nhưng vẫn vô cùng bất đắc dĩ, đầu đầy hắc tuyến để ngân phiếu vào tay người kia.
Miệng không nhịn được giễu cợt một câu:
“Mặt ngài không thể gặp người được à?”
Cả ngày trốn sau tấm bình phong dưỡng trắng chắc?
Cũng không phải quái vật rừng sâu gì, không để cho người ta xem mặt, chẳng lẽ là sát thủ sao?
Nàng vốn nghĩ hắn sẽ châm chọc lại nàng, hoặc là dứt khoát không để ý tới.
Không ngờ lần này trái với dự liệu của Phương Uyển Chi, Lan Khanh lại trả lời.
Hắn nói: “Cô muốn xem sao?”
Giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như đó cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng.
Có thể nhìn?
Phương đại cô nương có phần kinh ngạc vì sự sảng khoái của người kia hôm nay, trong thâm tâm vẫn còn suy tính, chẳng lẽ hắn cầm bạc rồi tâm tình tốt quá mức, đầu óc còn chưa kịp phản ứng sao, sau đó hắn rất sung sướng thêm tiếp một câu: “Gò má năm trăm, chính mặt một ngàn, toàn thân một vạn, cô muốn xem cái nào?”
Nói vậy xong, sau bình phong vang lên tiếng bước chân thật, sợ quá Phương Uyển Chi vội vàng lấy khăn che mặt.
“Lan gia, ngài giơ cao đánh khẽ đi.”
Phía sau bình phong, Lan Khanh khẽ cười, giọng trầm thấp dễ nghe:
“Ảo tưởng. Vẽ tranh thôi.”