Thương Thiên Phách Huyết

Chương 83: Nhị cầu



" Hải Phong, đứa cháu gái ngoan cố của ta đang ở nơi nào?" Phương Lệnh Thần dò hỏi.

Hứa Hải Phong cung kính nói: " Tam thúc, nàng vẫn ở chung một chỗ với tiểu công chúa, phỏng chừng bây giờ đang ở trong hành cung của công chúa."

" Được, chúng ta cũng nên đi xem."

Ba người đi tới trước phòng tiểu công chúa, Phương Lệnh Thần vừa mới ân cần thăm hỏi một tiếng, chợt nghe được bên trong một trận ồn ào, sau đó Lưu Đình mời bọn họ đi vào.

Đi vào cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Phương Doanh Anh cùng Đường Nhu Nhi hai vị mỹ thiếu nữ cùng lén trốn nhà đi, nhìn thấy Phương Lệnh Thần, Phương Doanh Anh lập tức nhảy đi tới, kéo cánh tay của hắn, thân thiết nói: " Tam thúc, Doanh nhi đến thăm ngài."

Phương Lệnh Thần âm trầm nghiêm mặt trách mắng: " Ngươi là đến thăm ta sao? Nếu ta không đến, ngươi liền nghĩ có thể lừa gạt qua mặt phải không?"

Phương Doanh Anh chu miệng, không thuận theo nói: " Tam thúc, Doanh nhi hảo tâm đến thăm ngài, ngài không lãnh tình coi như xong, còn nói như vậy, được, vậy cháu đi."

Phương Lệnh Thần " ngô" một tiếng, đưa tay kéo cánh tay của nàng, dùng một loại âm thanh gần như hạ giọng nói: " Tiểu tổ tông của ta, ngươi không biết nơi đây là biên thùy trọng địa sao, nguy hiểm vô cùng. Nghe lời tam thúc, không nên chạy loạn, tam thúc phái người đưa ngươi về nhà."

" Không." Phương Doanh Anh thật trực tiếp, sạch sẽ gọn gàng đáp.

Phương Lệnh Thần bị nàng ngay mặt từ chối, lại không chút nào tức giận, ngược lại càng thêm cẩn thận: " Ngươi không phải thích săn thú nhất sao? Bắc cương đại doanh ít nhất cũng có bảy tám đường huynh của ngươi, ta để cho đám tiểu tử này cùng ngươi đi săn. Chờ ngươi chơi thật tận hứng, lại trở về được không?"

Hứa Hải Phong nhìn Phương Lệnh Thần hoàn toàn thay đổi hình tượng thiết diện vô tư vừa rồi, ở chỗ này kiên nhẫn hống Phương Doanh Anh, nơi nào còn có nửa điểm giống như một vị trưởng bối nghiêm khắc. Hắn nhìn Phương Hướng Minh, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

" Không chịu." Nói xong Phương Doanh Anh tránh thoát bàn tay Phương Lệnh Thần, kiều hừ một tiếng, vén rèm chạy ra.

Phương Lệnh Thần vội vàng nói: " Hướng Minh, nhanh đuổi theo, nếu nó có tổn thương gì, ta thay cha ngươi lột da ngươi đó."

Phương Hướng Minh vẻ mặt đau khổ lên tiếng, lập tức đuổi theo.

Chứng kiến người một nhà biểu diễn tràng nháo kịch này, ba người Hứa Hải Phong đều cảm khái. Đặc biệt là tiểu công chúa Lưu Đình, vẻ mặt thật hâm mộ, nàng sinh trong nhà đế vương, tuy là không lo áo cơm, nhưng chưa từng được hưởng thụ qua niềm hạnh phúc gia đình như thế, huống chi nàng sắp bị gả đi Hung Nô, hoàn toàn trở thành một vật hi sinh cho Đại Hán triều đình.

Phương Lệnh Thần quay đầu hướng Lưu Đình nói: " Đứa cháu gái này của lão tướng thật không nhìn được chuyện đại sự, lại ngoan cố, thỉnh điện hạ tha thứ."

Lưu Đình nhẹ giọng nói: " Lão tướng quân máu mủ tình thâm, quả thật làm Lưu Đình hâm mộ, làm sao lại trách móc được gì chứ."

Phương Lệnh Thần lúc này mới nhớ tới tình cảnh của nàng, cảm thấy bất an, bất đắc dĩ thở dài nói: " Nghĩ không ra Đường điệt nữ cũng tới chỗ này, lệnh tôn có biết hay không?" Trong trí nhớ của hắn, Đường Nhu Nhi là một cô gái ôn nhu, nghĩ không ra dĩ nhiên cũng dám làm ra chuyện lớn gan như vậy.

Gương mặt Đường Nhu Nhi đỏ lên, len lén nhìn Hứa Hải Phong, mới nghiêng mình thi lễ nói: " Chất nữ bái kiến thúc thúc." Nhưng nàng không hề đề cập tới việc mình lén rời nhà trốn theo.

Phương Lệnh Thần lắc đầu nói: " Nếu chất nữ đã tới, vậy lão tướng đành an bài cho ngươi một chỗ ở, ở chung với công chúa điện hạ, dù sao cũng có thân phận của một thần tử, nếu trà trộn thế này còn ra thể thống gì."

Đường Nhu Nhi cùng Lưu Đình liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là bất đắc dĩ cũng không cam lòng, nhưng lại không cách phản bác, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Lập tức, Phương Lệnh Thần từ biệt Lưu Đình, mang theo Đường Nhu Nhi đi tới một phòng thứ ba cách vách nói: " Chất nữ tạm thời cứ ở đây đi, nếu tưởng niệm công chúa, cũng chỉ cần đi vài bước."

Thấy hắn lo lắng chu đáo, Đường Nhu Nhi cảm kích nói: " Đa tạ thúc thúc."

Phương Lệnh Thần khoát tay nói: " Không cần phải khách khí, ta cùng phụ thân ngươi là bằng hữu nhiều năm, chút việc nhỏ thôi, ngươi đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi một lát, Hải Phong theo ta đi tìm Doanh nhi."

Hứa Hải Phong vốn muốn nhân cơ hội này, cùng Đường Nhu Nhi thân thiết một phen, nhưng nghe Phương Lệnh Thần vừa nói, không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn, trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nhu Nhi, dùng khẩu ngữ nói: " Đợi lát nữa ta tới tìm nàng."

Cũng không biết Đường Nhu Nhi xem có hiểu không, tóm lại nàng chỉ đỏ bừng mặt cúi đầu, làm cho Hứa Hải Phong mừng rỡ trong lòng.

Hai người chuyển quanh một vòng, đừng nói Phương Doanh Anh, mà ngay cả bóng dáng Phương Hướng Minh cũng không thấy, Phương Lệnh Thần lại không tiện kinh động mọi người, không thể làm gì khác hơn là cùng Hứa Hải Phong chia nhau đi tìm.

Xem sắc trời, đã hoàng hôn núi tây, Hứa Hải Phong trong lòng có tật, liền muốn đi gặp Đường Nhu Nhi, Phương Lệnh Thần quan tâm sẽ bị loạn, cũng không từng ngẫm lại, nếu ở bên trong đại doanh phương bắc, Phương Doanh Anh còn có thể có gì bất trắc, vậy mười vạn Hồng Sắc Hải Dương binh đoàn cùng Hắc Kỳ quân đồng thời cắt cổ tự vận cho rồi.

Mời vừa đi ngang qua nơi ở của Lưu Đình, Hứa Hải Phong đột nhiên nghe được có người đang nhẹ giọng kêu lên: " Uy…uy…"

Quay đầu vừa nhìn, sau một gian phòng lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Phương Doanh Anh đã mất tích, nàng đang quỷ quỷ sùng sừng hướng Hứa Hải Phong ngoắc tay liên tục, ý bảo hắn đi qua.

Hứa Hải Phong chớp mắt, cái gì uy uy chứ, chẳng lẽ ta không có tên sao. Nghĩ đến Phương gia già trẻ đối với nàng vô cùng sủng ái, trong lòng kỳ thật cũng hâm mộ vạn phần.

Hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi: " Chuyện gì? Tam thúc cùng đại ca ngươi đang tìm ngươi đó." Đột nhiên nghĩ chính mình vì sao phải nói chuyện nhẹ giọng như vậy, dĩ nhiên trong lúc vô tình cũng đã bị nàng ảnh hưởng.

Phương Doanh Anh nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không ai chú ý tới nơi này, xoay người mở cửa ra, nói: " Mau vào, ta có việc nói với ngươi." Nguyên lai nàng đi ra khỏi phòng Lưu Đình, liền trực tiếp trốn vào nơi này, trách không được Phương Hướng Minh bọn họ không tìm được nàng.

" Ngươi có chuyện gì? Làm vẻ thần bí như vậy?" Hứa Hải Phong thấy nàng che che giấu giấu, sợ cũng không phải có chuyện tốt gì, nói chuyện cũng trở nên thật cẩn thận.

Con người bóng bẩy của Phương Doanh Anh chuyển quanh vài vòng, vẻ mặt tươi cười, kéo bàn tay Hứa Hải Phong, nói: " Hứa đại ca, trước kia tiểu muội bất kính với ngươi, ngươi cũng không nên để trong lòng nha."

Hứa Hải Phong nhìn gương mặt tươi cười xảo diệu của nàng, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, cả người không được tự nhiên, trong lòng biết chắc nàng ta nhất định có việc gì rất khó khăn muốn cầu mình, mới đột nhiên trở nên thân thiết như vậy. Chỉ là nghĩ không ra vì sao nàng không đi cầu Phương Lệnh Thần, cũng không đi cầu Phương Hướng Minh, vì sao lại cứ đi tới van cầu chính mình.

" Doanh muội sao nói như vậy, vi huynh đâu phải là người nhỏ mọn, việc này ngày sau đừng nhắc lại." Hứa Hải Phong không chút phản ứng, chỉ là mặt cười lòng không cười nói.

Phương Doanh Anh hai mắt sáng ngời nói: " Được a, nếu đại ca không trách ta, vậy tiểu muội cầu đại ca một việc, ngài cũng không nên chối từ."

Hứa Hải Phong thầm nghĩ chính chủ đã tới, thật muốn xem nàng muốn nói chuyện gì, cho dù chính mình làm không được, cũng có thể chuyển cáo Phương Lệnh Thần, lấy biểu hiện vừa rồi của hắn, tám chín phần mười sẽ đồng ý: " Được, Doanh muội nói nghe một chút, nếu vi huynh có khả năng làm, nhất định sẽ làm cho ngươi."

Phương Doanh Anh vui mừng, nàng kéo tay Hứa Hải Phong, có chút lắc lư nói: " Đại ca nói chuyện phải giữ lời, ta nghĩ muốn thỉnh đại ca đừng đưa Đình nhi đến Hung Nô."

" Ân…" Thần sắc Hứa Hải Phong cổ quái nhìn nàng, như thế nào yêu cầu của nàng cùng Lâm Uyển Nhàn không mưu mà hợp.

Chứng kiến bộ dáng của Hứa Hải Phong, Phương Doanh Anh nhẹ nhàng thở dài nói: " Ta biết yêu cầu này quả thật quá mức, chẳng qua Đình nhi quả thật thương cảm, đây là cuộc chiến giữa những nam nhân, vì sao lại muốn hi sinh hạnh phúc chung thân của nữ nhi chúng ta?"

Hứa Hải Phong nhìn Phương Doanh Anh, hiếm thấy nàng lộ ra một mặt mềm yếu, ở trong mắt của hắn, nàng thủy chung là anh tư khí chất, cân quắc không thua bậc mày râu, lúc này lại toát ra vẻ mặt đáng yêu như chim nhỏ, lại làm cho người ta áy náy động tâm. nguồn TruyenFull.vn

Hắn không tự chủ vươn tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, nói: " Ngươi cũng đã biết, hậu quả của yêu cầu này sao?"

Phương Doanh Anh bĩu đôi môi hồng, khinh thường nói: " Hừ, lá gan nhỏ như vậy, làm ta còn tưởng ngươi là đại anh hùng."

Kỳ thật nàng làm sao không biết hậu quả của yêu cầu này đại biểu điều gì, càng thêm biết được trong số những người nàng hiểu biết cũng không có ai có khả năng làm được, nếu có cũng chỉ có vị nghĩa huynh tiện nghi này. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không đi cầu phụ huynh thúc bá của chính mình, mà là lại đi cầu khẩn Hứa Hải Phong.

" Lá gan của ta nhỏ? Nếu lá gan của ta nhỏ, ngươi còn có thể van cầu ta sao?" Hứa Hải Phong cười nói.

Khuôn mặt Phương Doanh Anh đỏ lên, nói: " Được, coi như ta nói bậy, vậy xin hỏi đại anh hùng, ngài có thể đáp ứng lời thỉnh cầu của tiểu nữ tử không?"

Hứa Hải Phong ra vẻ khó khăn cau chặt mày, một lúc sau mới nói: " Ngươi cũng đã biết, việc này một khi bị người phát giác, chẳng những tính mạng cả nhà ta khó bảo toàn, còn khiến cho hai nước rơi vào tai ương đao binh."

Phương Doanh Anh thần sắc buồn bã, chợt nói: " Chẳng lẽ cứ để cho Đình nhi nhập vào miệng hổ, cả đời buồn bực cô đơn sao?"

Hứa Hải Phong thấy cũng trêu nàng khá lâu, đang muốn đáp ứng, đột nhiên nghĩ đến lời dạy của Tương Khổng Minh, hôm nay nàng có việc cầu người, thì phải đem thời cơ tốt nhất hóa làm ích lợi lớn nhất. Lập tức nói: " Doanh muội, nếu tiểu huynh làm thành việc này cho ngươi?"

Phương Doanh Anh đột nhiên ngẩng đầu, trong hai mắt lộ ra vẻ vừa vui vừa sợ, nàng dồn dập nói: " Đại ca, ngươi đáp ứng?"

Hứa Hải Phong nhìn thẳng hai mắt nàng, trịnh trọng nói: " Việc này nguy hiểm to lớn, tuyệt không dễ dàng, ta cũng không dám nói nắm chắc mười phần, nhưng nếu đáp ứng ngươi, vậy ta làm không thành việc này, cũng phải chôn nơi tha hương, làm một cô hồn dã quỷ."

Khóe mắt Phương Doanh Anh đỏ lên, nói: " Nếu đại ca đã nói như vậy, tiểu muội cũng đáp ứng ngươi, nếu các ngươi có gì bất trắc, ta đây cũng tuyệt không sống một mình."

Hít sâu một hơi, Hứa Hải Phong thầm nghĩ chơi lửa phát lớn, vội vàng nói: " Doanh muội, ta không phải ý tứ này…" Dừng lại một chút, hắn rốt cục nghĩ ra một lý do, nói: " Ý của ta là, vạn nhất ta thất bại, phải chết nơi tha hương. Vậy trong nhà ta còn có cha mẹ già, còn có vị huynh trưởng duy nhất lại bị tàn phế một tay, cho nên ta muốn ngươi giúp ta chiếu cố bọn họ mà thôi."

" Ta đã biết." Phương Doanh Anh nhìn hắn một thoáng, gương mặt chợt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt môi dưới, rốt cục nhướng mày, như đinh chém sắt nói: " Vô luận chuyến này đại ca có thành công hay không, tiểu muội xin hứa sẽ phụng thị hai lão nhân gia đến cả đời."

Nói xong, thân thể mềm mại của nàng vừa động, xoay người đẩy cửa phòng đi ra, đảo mắt không thấy. Chỉ để lại Hứa Hải Phong dở khóc dở cười ngây ngốc tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv