Thương Thiên Phách Huyết

Chương 385: Câu tâm đấu giác



Trong thành Thái Nguyên, khua chiêng gõ trống, nhà nhà hộ hộ chuẩn bị hương án, vui tiễn tân đế Lưu Chính Đình trở về kinh sư.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt hưng phấn cực độ của bọn họ, có thể nhìn ra sự kích động trong lòng bọn họ lúc này.

Lưu Chính Đình buông rèm xe ngựa, lần đầu tiên hắn có chút cảm động.

" Đợi trở lại kinh sư, trẫm nhất định phải hạ chỉ, miễn mười năm phú thuế của dân chúng Thái Nguyên."

Lưu Tuấn Thư đứng bên cạnh ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: " Hoàng thượng, vì sao lại làm như vậy?"

" Bọn họ lo lắng cho trẫm như thế, trẫm tự nhiên cũng không thể bạc đãi bọn họ." Lưu Chính Đình nghiêm mặt nói.

" Dạ…" Lưu Tuấn Thư có chút vái chào, không nói gì nữa.

Chỉ là ở trong tim của hắn, đã có một tia tiếc nuối cùng sự khinh thường phát ra từ trong nội tâm.

Nghĩ muốn làm ra việc miễn thuế, hừ hừ…Chỉ bằng hắn, cũng phải có đủ thực lực mới được.

Khi một vạn chiến sĩ khoác áo Hoàng Long quân đoàn rời xa Thái Nguyên thành, trong thành đột nhiên bộc phát ra một trận hoan hô giống như long trời lở đất.

Thân thể Lưu Chính Đình có chút phát run, mắt của hắn ẩn chứa nước mắt, người nơi này đối với hắn thật sự là quá tốt, tuyệt đối là thật tâm ủng hộ…

" Cha của hài tử, đám vương bát đản kia đi rồi sao?"

" Đi, ta đã từng nhìn thấy người cuối cùng của bọn họ đi ra ngoài."

" Hắn ****, đám hỗn trướng này rốt cục đi…"

" Đúng rồi, bên tai quả thật thanh tịnh hơn nhiều…"

Dân chúng trong thành nghiêng đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ, rốt cục bọn họ đã tiễn bước được đám ôn thần kia.

Từ sau khi một vạn đại quân của Lưu Tuấn Thu tiến trú vào thành, cả Thái Nguyên thành liền trở nên khói đen chướng khí, không còn thấy ngày an tĩnh.

Lưu Tuấn Thư mang theo là đội ngũ gì chứ, có chỗ nào giống một trong năm đại quân đoàn của Hán triều, những người đó vốn chỉ là một đám vô lại. Bọn họ ở trong thành chọc phá sinh sự, động chút là động thủ đánh người, nếu bị người đánh, lập tức giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, từ mấy trăm đến hơn một ngàn người đồng loạt xông lên, dù là giao thông trong thành đều bị bọn họ hoàn toàn ngăn trở.

Không chỉ như thế, ăn uống đổ bạc, bọn quân sĩ kia đều có, nhưng càng làm cho người căm tức chính là mỗi một lần bọn họ đi ra, đều sẽ lưu lại một câu nói, đây là Trình gia mời khách, đi tìm Trình gia đòi tiền đi.

Bọn họ ở trong thành mấy ngày, ngoại trừ không nháo ra mạng người, không câu dẫn con gái nhà lành, phỏng chừng còn không có sự tình gì không dám làm.

Dù là kẻ mưu quyền như Trình gia, đều kiến thức qua rất nhiều quân đội không kỷ luật, gặp qua vô số binh sĩ vô lại, nhưng chưa thấy qua quân đội cường đạo như vậy.

Nếu không phải trên người bọn họ còn mặc quân phục của quân đội người Hán, chỉ sợ cũng sẽ bị người hoài nghi là Hung Nô nhân quay lại.

Tại hôm nay, biết được tin tức đám vô lại này rốt cục rời đi, cả Thái Nguyên thành đều sôi trào.

&&&& nguồn TruyenFull.vn

Trong thành chủ phủ.

Trình Gia Sanh từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng nói: " Đám vô lại này rốt cục lăn."

" Đúng vậy, đi thật tốt." Trong lòng Đổng Trình Vĩnh còn sợ hãi, nếu tiếp tục cho đám người này ở lại, chỉ sợ dân chúng cùng quân đội trong thành đều muốn tạo phản.

" Cũng là Hào nhi có kiến thức, ha ha…Mặc cho bọn hắn giảo hoạt như hồ ly, cũng phải uống nước rửa chân của lão phu." Trình Gia Sanh đột nhiên cất tiếng cười to nói.

" Đúng vậy, đại ca nối nghiệp có người." Đổng Trình Vĩnh cười đáp.

Đám người Lưu Tuấn Thư ở lại trong thành Thái Nguyên, mặc cho đông đảo quan viên trong Trình gia không ngừng thúc giục, nhưng vẫn cứ dày mặt, từ đầu tới cuối không chịu xuất phát.

Không chỉ như thế, mỗi ngày hắn còn khiến cho Lưu Chính Đình hướng Trình gia đòi một vật.

Truyền quốc ngọc tỷ.

Bảo vật này Trình Huyền Phong trong lúc vô tình lấy được từ tay Lưu Chính Khải, giá trị to lớn, tuyệt đối không có vật thứ hai có thể so sánh.

Cho nên vô luận Lưu Chính Đình giận tím mặt hay nhuyễn giọng nhờ vả, bọn họ vẫn một mực không để ý tới.

Mắt thấy ngọc tỷ vô vọng, cũng không biết có phải nhận được ý của Lưu Chính Đình đồng ý hay không, tóm lại, một vạn tinh nhuệ của Hoàng Long quân đoàn ở trong thành, đột nhiên biến thành tán mạn không cố kỵ, cả ngày vô lý gây nháo, làm cho người ta không thể nhịn được, không thể nhường thêm.

Thẳng đến khi Trình Anh Hào ra mặt, lấy ra truyền quốc ngọc tỷ giả do Trình gia cố ý chế tạo giống như đúc, mới có thể lừa gạt được, khiến cho đám người Lưu Tuấn Thư thu liễm lại.

Sau khi lấy được ngọc tỷ truyền quốc, đã hơn một tháng sau, tuy lúc này đã là mùa đông, nhưng mục đích đám người Lưu Chính Đình đã đạt tới, tự nhiên là thu liễm, vội vã ra đi.

Đối với sự từ biệt của bọn hắn, lấy Trình Minh làm đại biểu, các quan viên cầu còn không được, nhưng trong miệng vẫn giả vờ giữ lại vài câu.

Lưu Tuấn Thư ra vẻ bị sự ân cần của họ làm dao động, có vài phần do dự, làm Trình Minh hoảng sợ đến gắt gao ngậm miệng lại, cũng không còn dám mở miệng nói lung tung.

Sau khi biết đám vô lại này bỏ đi, bọn họ mới xem như thở dài một hơi.

Ngay khi mấy người còn đang chậm rãi nói chuyện, Trình Anh Hào đi nhanh vào, hướng phụ thân thi lễ, nói: " Phụ thân, thái tử điện hạ tới."

Trình Gia Sanh thầm hừ một tiếng, nói: " Ta không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào của Lưu gia, giao hết cho ngươi." Dứt lời hắn cùng Đổng Trình Vĩnh đi ra.

Trình Anh Hào nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, xoay người phân phó: " Thỉnh."

" Dạ."

Trình Minh cung kính lên tiếng, đi ra ngoài, chỉ chốc lát nghênh đón ba người.

Người đi đầu chính là Đại Hán thái tử từng kinh nghiệm kiếp nạn, Lưu Chính Khải.

Ở phía sau hắn, là một trong tứ đại phụng cung của hoàng thất Cao Thừa Vĩ cùng một vị tướng lãnh trẻ tuổi vóc người khôi ngô.

" Thần bái kiến thái tử điện hạ." Trình Anh Hào cung kính nói.

Trong mắt Lưu Chính Khải cực kỳ lạnh lẽo, nhưng chỉ chớp mắt liền lộ ra vẻ tươi cười hòa thuận, nói: " Trình huynh quá khách khí."

Trình Anh Hào mỉm cười, quay lại nói với người tuổi trẻ kia: " Đàm huynh, đã lâu không gặp."

Người tuổi trẻ kia không nóng không lạnh nói: " Cùng Trình huynh tương giao nhiều năm như vậy, hôm nay mới xem như là quen biết."

Những lời này của hắn đúng là một lời hai nghĩa, đang trào phúng Trình Anh Hào cấu kết ngoại địch, phản bội Đại Hán.

Chẳng qua Trình Anh Hào làm như không nghe, lạnh nhạt nói: " Người đều có chí thôi."

" Hay cho câu người đều có chí, chỉ mong ngày sau Trình huynh có thể vĩnh viễn ghi nhớ lời nói hôm nay."

Nhìn hắn một cái thật sâu, Trình Anh Hào nhẹ giọng nói: " Lời Trình mỗ nói qua, cho tới bây giờ chưa từng hối hận."

Thanh niên kia cười lạnh, cũng không trả lời.

" Đàm tướng quân, thống lĩnh đại nhân vẫn khỏe?" Trình Minh vừa thấy hào khí cứng ngắc, vội vàng tiến lên nói chen vào.

" Đa tạ quan tâm, tuy gia phụ vạn phần tức giận, nhưng đã lập chí, nếu không thể sớm tiêu diệt gian tặc, lập lại lãng đãng càn khôn, thì thề không bỏ qua."

" Điển Đồ." Lưu Chính Khải khẽ quát một tiếng.

" Dạ…" Đàm Điển Đồ đối với lời của vị thái tử này, không dám có chút cãi lại, nghe vậy lập tức câm miệng.

Ngày trước Lưu Chính Khải trải qua thiên tân vạn khổ, mới chạy tới đại doanh đông phương, cùng Kỳ Lân quân đoàn đại thống lĩnh Đàm Hoành Đạt gặp gỡ.

Chẳng qua khi đó Trình gia đang toàn lực chuẩn bị cùng Hung Nô tranh bá cuộc chiến Thái Nguyên, cho nên bọn họ quy súc tại chỗ, không có cử động gì ngoài ý muốn. Ở trong tâm nguyện của bọn họ, hai nhà này có thể đánh nhau đến lưỡng bại câu thương thì là tốt nhất.

Không ngờ, kết quả cuối cùng, cùng sở liệu của bọn họ lại kém khá xa, hai nhà này đúng là lưỡng bại câu thương, không còn lực tái chiến. Nhưng đạt được lợi ích lớn nhất, lại không phải bọn họ, mà chính là Hứa Hải Phong đã sớm lập thành vua tại phương tây.

Loại kết cục này khiến cho bọn họ không ứng phó kịp, theo sau, tin tức Hứa Hải Phong đánh bại Khải Tát nhân lại tiếp tục truyền đến.

Tuy thám tử cũng nói ra có vẻ kỳ diệu, không biết đạo lý bên trong. Nhưng việc Khải Tát nhân rút quân cũng là việc chính xác, danh vọng Hứa Hải Phong lên cao, cũng là từ cổ chí kim, tuyệt đối không ai bằng.

Khi thấy được thế lực lớn nhất hôm nay, có hi vọng đạt được bá chủ Trung Nguyên không ngờ lại là Hứa Hải Phong, Đàm Hoành Đạt đã xuống lệnh âm thầm cùng Trình gia liên lạc.

Đạo chính trị chẳng có đạo lý gì đáng nói, cho dù là cừu nhân giết cha của ngươi, nhưng lúc cần thiết, còn có thể trở thành đồng bọn hợp tác thân mật nhất.

Đã có chính bài thái tử như Lưu Chính Khải, vậy sự tồn tại của Lưu Chính Đình cũng không còn cần thiết.

Đem việc này đẩy sang cho người khác, nhưng cũng phải tốn chút công sức.

Trình Anh Hào có chút khom người, noi: " Lễ quân thần không thể phế, thỉnh điện hạ ngồi trên."

Trong lòng Lưu Chính Khải cười lạnh, lễ quân thần, ngươi còn biết quân thần phân biệt sao? Chẳng qua, trên mặt hắn vẫn hiện vẻ tươi cười: " Trình huynh, lần này Lưu mỗ đến, là muốn hỏi xem gia huynh đã đi chưa?"

" Đúng vậy, đại vương tử điện hạ đã đi."

" Khi nào hắn có thể tới kinh sư."

" Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng." Trình Anh Hào chi tiết trả lời, chỉ là trên mặt của hắn lại đột nhiên hiện ra một tia mỉm cười: " Chỉ sợ đại điện hạ thật khó bình an trở về kinh sư."

Tựa hồ lơ đãng nhìn hăn, Lưu Chính Khải nói: " Trình huynh, lần này chọn người xuất thủ đã xong rồi chứ."

" Điện hạ yên tâm, vì việc này, xá đệ Anh Đào đã quyết ý tự mình ra tay."

" Trình Anh Đào?"

" Đúng vậy."

Rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Trình Anh Đào tốt xấu cũng là cao thủ cấp tông sư, tuy hắn mới đi vào cảnh giới này chỉ mới hai tháng, nhưng tông sư chính là tông sư, nếu hắn chịu ra tay, việc này tuyệt đối là thành công tám chín.

" Ngoài ra…" Trình Anh Hào trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói: " Ở bên người đại vương tử Lưu Chính Đình, còn có hai đại trưởng lão bổn môn thủ hộ, có bọn họ, nghĩ muốn không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ cũng là việc không khả năng."

Lưu Chính Khải hài lòng gật đầu, nói: " Đã như vậy, Lưu mỗ liền cung kính chờ đợi tin tức."

Trình Anh Hào đột nhiên buồn bã thở dài, nói: " Đáng tiếc, truyền quốc ngọc tỷ đã bị Lưu Tuấn Thư đòi đi, nếu như không, có thể dâng cho điện hạ, lấy tỏ trung tâm."

Trong lòng Lưu Chính Khải lại cười lạnh, truyền quốc ngọc tỷ? Cho dù bảo vật này không giao cho Lưu Chính Đình, hắn cũng vạn phần khó khăn khi muốn nhúng chàm. Đứng lên, hắn chắp tay, cùng Trình Anh Hào nói chuyện vài câu, vội vã mà đi.

Trình Anh Hào đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn biến mất, khóe miệng đột nhiên xẹt qua một tia cười khinh thường.

Muốn tranh đấu âm mưu, để xem ai là người sẽ cười được cuối cùng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv