Thương Thiên Phách Huyết

Chương 300: Tù binh (2)



Lộ Thông Châu ở một bên nhìn thấy, tự nhiên có thể nhìn ra bộ dáng giống như trút được gánh nặng của Chương Kiệt, trong lòng hắn kinh ngạc.

Chẳng lẽ chính mình phỏng chừng có sai lầm, Chương Kiệt này chẳng lẽ phạm vào chuyện gì lớn lắm hay sao. Trong tim của hắn đem những đại sự mới phát sinh gần nhất của gia tộc nhất nhất loại bỏ một lần, nhưng vẫn hoàn toàn không đạt được, không có chuyện gì lại có liên quan gì tới vị hán tử bình thường đứng trước mắt này.

Hứa Hải Phong đưa tay nâng Chương Kiệt lên, quay đầu nhìn Lộ Thông Châu nói: " Lộ huynh, nếu ngươi đã tha thứ hắn, vậy xin mời ngươi sau khi trở về, đem lệnh truy sát hắn rút lại đi."

Lộ Thông Châu ngây ra, trầm ngâm chốc lát, nói: " Hứa huynh, thực không dám giấu diếm, lệnh truy sát của hàn xá cho tới nay đều do đích thân tại hạ tự mình ban ra, nhưng cho tới bây giờ cũng không có vị nhân huynh trước mắt này."

Tương Khổng Minh ha ha cười, hỏi: " Lộ tướng quân, xin hỏi ngươi chấp chưởng lệnh truy sát bao nhiêu năm rồi?"

Lộ Thông Châu cũng không giấu diếm, lời thật nói thật: " Đã suốt mười năm."

Tương Khổng Minh dùng một ngón tay chỉ Chương Kiệt, nói: " Nhưng lệnh truy sát người này đã ban ra mười tám năm."

Trong lòng Lộ Thông Châu cả kinh, kinh ngạc hỏi: " Mười tám năm?"

Địa vị của Lộ gia tại tây bắc cũng sợ là không hề dưới hoàng thất, một khi phát ra lệnh truy sát, đã nói rõ không chết không ngớt. Người trước mắt không ngờ còn có thể chạy thoát được mười tám năm, lúc này hắn đang khiếp sợ nhưng cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Hứa Hải Phong mỉm cười nói: " Mười tám năm trước, trong lúc vô tình Chương Kiệt đã nhìn thấy quý phủ lấy danh nghĩa Thiên Ưng quân đoàn buôn lậu, hắn cũng xui xẻo, bị người nhà của quý phủ nhìn thấy, vì vậy ban ra lệnh truy sát. Cũng may hắn coi như cơ trí, thấy tình thế không ổn, lập tức rời nhà bỏ trốn, lúc này mới tránh thoát một kiếp."

" A…chỉ là việc nhỏ thế thôi?" Lộ Thông Châu không khỏi dở khóc dở cười, chút chuyện nhỏ xíu như vậy, không ngờ Hứa Hải Phong lại cho người mời hắn qua phủ gặp mặt, thật đúng là có điểm làm lớn chuyện.

Lấy danh nghĩa quân đội buôn lậu, lấy quyền mưu tư, ở trong mắt bọn họ xem ra, đó chẳng qua là một việc rất bình thường. Việc này cho tới nay, đều do lão đại nhân trong nhà xử lý, vô luận là Lộ Đỉnh Thịnh của ngày trước, hay là Lộ Thông Châu của hiện tại, bọn họ quan tâm chỉ là tiền lãi mỗi tháng nhiều hay ít, còn về phần cấp dưới làm việc như thế nào, bọn họ cũng chưa từng nhúng tay.

Bởi vì loại chuyện này, ở trong mắt bọn họ quả thật chẳng phải là việc trọng yếu gì.

Chương Kiệt sở dĩ lâm vào sự đuổi giết, đó là bởi vì tư cách hắn không đủ, nếu hắn cũng có được địa vị ngạo nhân như Hứa Hải Phong, vậy nhiều nhất chính là cười trừ, cũng không chọc vào một thân phiền toái.

Hứa Hải Phong giải thích xong, nói: " Chương Kiệt, ngươi yên tâm rồi đó."

Chương Kiệt cung kính nói: " Dạ…có được Lộ gia chủ chính miệng hứa lời, Chương Kiệt nếu còn không tin được, đó chính là không hiểu biết."

Hứa Hải Phong mỉm cười gật đầu, nhìn Chương Kiệt, cũng không thúc giục.

Người này cũng là một người thông minh, vừa thấy sắc mặt Hứa Hải Phong lập tức liền hiểu được, cung kính nói: " Các vị đại nhân, tiểu nhân trong lúc vô tình đi tới Khải Tát đế quốc, đã ở lại nơi đó gần hai mươi năm, chuyện khác không dám nói, nhưng đối với văn vật phong tình thì hiểu rất rõ."

" A…" Lộ Thông Châu chợt kinh hô một tiếng. Hắn lập tức hiểu được, trách không được Hứa Hải Phong lại trịnh trọng chuyện lạ như thế, nguyên lai người này chạy tới Khải Tát, ở nơi đó gần hai mươi năm, vậy giá trị của người này cũng không phải tầm thường.

Từ trước khi Chương Kiệt đến đây, đã chuẩn bị những lời cần nói, lúc này không chút giấu diếm, lập tức tuôn ra.

" Lúc tiểu nhân vừa tới Khải Tát, đúng là lúc Khải Tát đại đế viễn chinh phương tây, vừa khải hoàn trở về. Vị Khải Tát đại đế này, phảng phất như trời sinh là một chiến tranh cuồng nhân, cả một đời của hắn, đông chinh tây phạt, kinh nghiệm chiến dịch hằng hà sa số. Tại vị mấy chục năm, bản đồ Khải Tát đế quốc phải tăng gấp hai lần có thừa."

Lộ Thông Châu là lần đầu tiên được nghe có người đánh giá Khải Tát đại đế như thế, hắn cũng là một quân nhân, nghe được phong công vĩ tích như vậy, không khỏi hướng tới.

" Trước kia tiểu nhân hay đi buôn bán hướng Khải Tát cùng Đại Hán, đi qua nhiều năm, tiếng Khải Tát cũng hiểu được một chút, khi đó đúng là không đường lui, đúng lúc bọn họ đang chiêu thu hỏa đầu công, vì vậy sửa tên họ, đầu thân vào, nguyên lai muốn tìm bữa cơm no, không ngờ một lần như thế, cũng đã trải qua suốt mười tám năm."

Hắn nuốt nước bọt, nói: " Khải Tát nhân tác chiến, kỷ luật nghiêm minh, bọn họ chú ý nhất chính là các loại binh chủng phối hợp tác chiến, đêm hôm đó…"

Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, cẩn thận liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong nhìn hắn hòa ái cười nói: " Có chuyện cứ nói thẳng, không ai trách ngươi đâu."

Chương Kiệt nhẹ giọng đáp, rốt cục nói: " Nếu Ban Khắc La Phu Đặc không khinh suất mà đi đánh lén, nếu ở ngày thứ hai quang minh chính đại bày trận, các loại binh chủng hiệp đồng tác chiến, quý quân cũng chưa chắc dễ dàng lấy được đại thắng."

Trong lòng Hứa Hải Phong thay đổi thật nhanh, đột nhiên hỏi: " Ngươi làm sao biết được?"

Chương Kiệt bàng hoàng ngừng lại, thấp giọng nói: " Đêm đó tiểu nhân đã từng thấy qua quý quân cùng Khải Tát nhân giao phong, chẳng qua đây chỉ là do tiểu nhân nói bậy thôi, xin mấy vị đừng để trong lòng."

" Thành vệ quân." Tương Khổng Minh bật cười nói.

Lộ Thông Châu cũng không nhịn được bật cười, khu khu thành vệ quân làm sao có thể so sánh được với Hắc Kỳ quân.

Chẳng qua đạo lý này không ai hướng hắn giải thích. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chương Kiệt tuy không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nghe lên tựa hồ bọn họ cũng không có ý trách móc, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng âm thầm kiểm điểm, không dám nói thêm lời khó nghe.

Lời nói của hắn xoay chuyển, nói: " Kỳ thật, đối với sự giàu có của đông phương, Khải Tát đã sớm thèm thuồng ba thước, từ sau khi A Nhĩ Kiệt Nông tam vương tử binh bại Lâm An…không, Ngọa Long thành, Khải Tát đại đế liền bắt tay chuẩn bị đại kế đông chinh. Chỉ là lúc này lại xảy ra một việc, khiến cho kế hoạch đông chinh cứ kéo dài kéo dài, không cách nào làm ra hành động thực tế."

Đôi mắt Hứa Hải Phong sáng lên, đây chính là tình báo mà bọn họ muốn biết nhất, Khải Tát nhân từ lúc cùng Hung Nô nhân cấu kết, liền lập ra quyết tâm tấn công Đại Hán, nhưng cho tới nay đều án binh bất động. Nhiều nhất cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi. Chuyện như thế khiến cho Hứa Hải Phong bọn họ không hiểu lý do, mấy lần bọn họ hỏi Khải Tát Lâm, nhưng kết quả có được cũng là hàm hồ, không làm sao đoán được.

" Tại phương bắc Khải Tát đế quốc, có một đám dân bản xứ thân cao ngựa lớn, bọn họ hung ác tàn bạo, lực chiến đấu rất mạnh. Khải Tát đại đế từng thân chinh mấy lần, nhưng bởi vì phương bắc thật sự quá lạnh, mà dân bản xứ lại dũng mãnh vô song, bưu hãn không sợ chết, cho nên mỗi lần đều vô ích mà về."

" Chính lúc này, bọn họ đột nhiên rối rắm lên, đem người xâm lấn cảnh nội Khải Tát. Khắp nơi cướp bóc, phương bắc hỗn loạn một mảnh, đám lão già của nguyên lão viện phải thất sắc. Lập tức đi tới khu trục đám ôn thần này, nhất là những đại quý tộc ở gần phương bắc, lại càng triệu tập một đám quý tộc khác, tự mình hướng giáo hoàng cầu viện, khiến cho Khải Tát đại đế cực kỳ bị động."

" Dân bản xứ phương bắc." Hứa Hải Phong lẩm bẩm.

" Hắc hắc…" Một trận cười lạnh truyền đến, mọi người nhìn qua thấy vẻ bên ngoài của Tương Khổng Minh lộ ra khinh thường, cười lạnh không thôi.

" Quân sư đại nhân cười cái gì?" Lộ Thông Châu hỏi.

" Năm nay khí trời rét lạnh, dân bản xứ phỏng chừng là không tìm được thực vật. Cho nên không thể làm gì khác hơn là kết bạn xuôi nam đánh cướp, bọn họ là vì sinh kế, không ngờ cũng là trong lúc vô ý giúp chúng một đại ân…" Tương Khổng Minh nhướng mày nói: " Nếu ta là Khải Tát đại đế, nhất định sẽ phân biệt nên làm thế nào, nhiều nhất cho bọn hắn một chút lương thực, trấn an xuống tới. Sau đó triệu tập đại quân, giáp công Đại Hán. Phải biết rằng, hiện tại là lúc Đại Hán hỗn loạn vô cùng. Nếu muốn có mưu đồ, đúng là lúc này, thời cơ không thể mất, mất sẽ không đến nữa. Về phần dân bản xứ sao, chỉ cần có thể lấy được lãnh thổ của đông phương, tùy thời đều có thể cho bọn họ một sự giáo huấn trí mạng."

" A…" Đột nhiên Chương Kiệt đầy mặt khiếp sợ, sắc mặt nhìn Tương Khổng Minh đã có sự sợ hãi nồng đậm.

" Làm sao vậy?"

Chương Kiệt cúi đầu, nói: " Vị đại nhân này nói đúng, Khải Tát đại đế ở trước mặt nguyên lão viện đã bài bác nghị luận của mọi người, chủ trương đi trước trấn an dân bản xứ phương bắc, sau đó toàn lực mưu đồ Đại Hán."

" Nga?" Tương Khổng Minh cảm giác ngoài ý muốn, chậm rãi nói: " Lão gia hỏa này, thật đúng là có vài phần bản lãnh. Sau đó như thế nào?"

" Lúc bắt đầu, những đại quý tộc phương bắc hoàn toàn phản đối. Khải Tát đại đế ở một bên kéo nguyên lão viện, một bên chủ động sai người đi tặng lương thảo, tùy ý cho người bản xứ được tấc lấn thước, đều lần nữa thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Ngay lúc những người bản xứ hài lòng mang theo đại lượng vật chất, vô cùng hài lòng rời đi, quân đội Khải Tát đột nhiên đánh bất ngờ bọn họ. Đột ngột không kịp đề phòng, dân bản xứ phương bắc chạy trở về không đủ ba thành."

" Hay cho một Khải Tát đại đế, quả nhiên có chút bản lãnh." Tương Khổng Minh hai mắt sáng ngời, đột nhiên cười nói: " Học sinh thật ra có chút chờ mong hắn đến."

" Xảy ra nhiều biến cố, Khải Tát nhân cũng đã chậm trễ thì hiểu được, vậy hiện tại thế nào?" Hứa Hải Phong gật đầu, hỏi ra vấn đề trọng yếu nhất.

Chương Kiệt không dám chậm trễ, lập tức nói: " Khải Tát đại đế tự mình suất lĩnh, bát đại quân đoàn trong quốc nội xuất động sáu, lại mang theo một chút quân đội thủ bị, tụ hợp không dưới bốn mươi vạn quân đội khổng lồ, còn có…còn có thần điện kỵ sĩ đoàn thanh danh hiển hách trong Khải Tát. Bọn họ cơ hồ đã động viên gần như toàn nước, trận đánh này, bọn họ nhất quyết phải lấy được thắng lợi."

" Bốn mươi vạn sao, số lượng này có chút khoa trương, ân…nếu muốn thủ được, sự trả giá không khỏi quá lớn một chút." Tương Khổng Minh thì thào vừa nói vừa cười.

Lộ Thông Châu tuy không nói chuyện, nhưng sắc mặt của hắn trầm trọng vô cùng, bốn mươi vạn đại quân, tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, chỉ bằng vào chút nhân mã của Ngọa Long thành, chỉ sợ còn chưa đủ tắc hàm răng cho đối phương.

Nếu tây bắc thất thủ, tổn thất lớn nhất chính là Lộ gia hắn. Chân mày hắn gắt gao nhíu lại, đây không phải là một tin tức tốt.

Đưa tiễn Lộ Thông Châu, an trí Chương Kiệt xong, Hứa Hải Phong vui mừng nói: " Lúc này có Chương Kiệt, cũng là mệnh số, nếu như không chúng ta vẫn còn mơ hồ không biết."

Dáng vóc hình dạng của Khải Tát nhân cùng người Hán chênh lệch quá lớn, nghĩ muốn phái thám tử, đó là chuyện muôn vàn khó khăn, Hứa Hải Phong chấp chưởng ngôi cao cũng bất quá mấy năm, cánh tay hắn còn chưa dài đến như vậy.

" Hừ, bốn mươi vạn sao, vậy thì thế nào, chiến tranh, cũng không phải nhiều người là có thể thủ thắng." Tương Khổng Minh chuyển đề tài, nói: " Chủ công, rời khỏi nghị chính thính, ngươi nói muốn làm thí nghiệm gì a?"

Hứa Hải Phong tươi cười nói, lúc này đây đến phiên Tương đại quân sư Tương Khổng Minh chắt lưỡi không thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv