Thương Thiên Phách Huyết

Chương 257: Thu tâm (1)



Ngọa Long thành, tuy mỗi người đều biết đại chiến sắp buông xuống, nhưng bên trong thành cũng không hề có hào khí khẩn trương như mưa gió nổi lên, cỏ cây cũng thành binh.

Vô luận là Phương Hướng Minh hay Lộ Đỉnh Thịnh, ở phương diện làm yên ổn lòng người đều làm rất tốt.

Ngoài thành bên trái là hai vạn tiền quân Thiên Ưng quân đoàn của Lộ Đỉnh Thịnh, bên phải là ba vạn tinh kỵ từ đại doanh phương bắc rút lui trở về.

Đại doanh phương bắc sau khi gặp kiếp nạn vừa rồi, trong mười vạn quân có thể an toàn trở lại tây tuyến, chỉ có hơn hai vạn người. Sau khi đến Ngọa Long thành, không ngoài Tương Khổng Minh sở liệu, Phương Hướng Minh tự nhiên đã tiếp chưởng quyền chỉ huy của chi bộ đội này. Tính luôn năm ngàn kỵ hắn mang đến trước, gầy dựng một đội quân Hồng Sắc Hải Dương mới tinh có nhân số gần ba vạn người.

Một trận đánh bắc cương, đại doanh phương bắc tuy thất thủ, nhưng người chạy thoát cũng không ít. Bởi vì muốn che giấu cho đoàn người Lưu Chính Khải, đại đa số các chiến sĩ phân tán mà đi. Bên trong có một bộ phận sau khi thoát ly chiến trường, né qua từng trạm canh gác, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục lại đến tây tuyến. Cho nên, nhân số của Hồng Sắc Hải Dương đang không ngừng tăng nhiều, hôm nay đã vượt qua ba vạn.

Hai luồng lực lượng quân sự này không phải chuyện đùa, đều là bộ đội tinh nhuệ của Đại Hán đế quốc, dù là tiến hành chống lại chính diện với bát đại quân đoàn của Khải Tát nhân, cũng tuyệt đối không hề thua kém.

Ngoài ra, trong Ngọa Long thành, còn có ba vạn tân binh sung nhậm thành vệ quân.

Tuy bọn họ chưa từng ra chiến trường, nhưng những trung cấp quan quân đều từ quân giáo tốt nghiệp đi ra, đã được huấn luyện hơn một năm ròng. Theo thành tích huấn luyện mà xem, bọn họ đã không kém hơn quân tinh nhuệ của năm đại quân đoàn. Đương nhiên, lực chiến đấu thực tế như thế nào, cũng không phải nhìn vào biểu hiện bên ngoài, mà là chỉ có trải qua khảo nghiệm thực chiến của máu cùng lửa, mới có thể cho ra đáp án chân chính.

Bọn họ, chỉ thiếu sót chính là một hồi chiến tranh.

Hơn vạn người này đại khái được chiêu mộ từ dân chúng bản địa, bọn họ vốn là con dân của nguyên Thổ Phiên quốc, được Lâm Uyển Nhàn ra mặt hiệu triệu, đều gia nhập quân đội.

Nếu nói bọn họ trung tâm với Đại Hán, trung tâm đối với Hứa Hải Phong, còn không bằng nói, đối tượng mà bọn họ thuần phục, chính là vị công chúa vương quốc Lâm Uyển Nhàn.

Đối với ba vạn người này, thái độ của Phương Hướng Minh là không nghe không hỏi, mà Tương Khổng Minh lại vô cùng thủ hộ, bổng lộc hết thảy, trang bị cùng ăn uống, đều sánh bằng quân đội nhất đẳng. Đãi ngộ cao, tuyệt đối không dưới hai đại quân đoàn kia.

Đối với việc này, đám người Tô Xuân Vĩ rất có lời thắc mắc, nhưng dưới sự kiên trì mãnh liệt của Hứa Hải Phong, bọn họ hoàn toàn không muốn xé rách da mặt, cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

Nếu nói, thực lực này còn chưa đủ để yên ổn lòng người, vậy Hắc Kỳ quân đang ẩn giấu bên trong Thái Hành sơn mạch, liền tuyệt đối là một viên định tâm hoàn hiệu quả phi phàm.

Tuy nói từ đầu tới cuối, cũng không có kẻ nào nhìn thấy được đội quân tràn ngập màu sắc truyền kỳ kia, nhưng chỉ cần Hứa Hải Phong còn có mặt, chỉ cần đại tướng quân này vẫn ở lại Ngọa Long thành, sẽ không có người nào hoài nghi hướng đi của đội quân này.

Vì thế, khi biết Khải Tát nhân chỉ có năm vạn quân, cho dù là người có bi quan cỡ nào cũng sẽ không tin tưởng, bọn họ có thể công phá Ngọa Long thành. Nửa tháng trước, A Bố Tác Luân hạ lệnh toàn quân lui về Minh Đặng thành. Tin tức truyền đến, toàn thành chúc mừng, phảng phất như bọn họ vừa thắng một hồi chiến tranh đủ để quyết định sự thắng bại của cả chiến cuộc.

Sâu trong đình viện, một thanh âm chậm rãi mang theo vẻ lo lắng vang lên trong hoa viên.

" Chủ công đã tỉnh dậy chưa?"

" Quân sư đại nhân, cô gia chưa tỉnh lại." Một tiểu tỳ mỉm cười hồi đáp.

Cẩn thận đánh giá vị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, Tương Khổng Minh cau chặt mày, nữ hài này hắn cũng không xa lạ, chính là một trong hai thiếp thân tỳ nữ Uyển Linh bên cạnh Lâm Uyển Nhàn.

Tiểu cô nương tuy đang mỉm cười, nhưng cũng không chịu lui nhường nửa bước. Tương Khổng Minh là người nào, hắn tự nhiên biết, tiểu cô nương này cũng là cố ý làm thế.

Nghĩ muốn tranh phách thiên hạ, cũng không phải nhờ vào cái miệng nói ra vài câu là có thể làm được. Những người có tâm tư này, đều phải là những người cả đời vất vả.

Tuy Hứa Hải Phong có vị quân sư vạn năng như Tương Khổng Minh phụ trợ, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn tách ra khỏi sự vụ bận rộn. Dù sao, có rất nhiều sự tình dù là Tương Khổng Minh cũng không cách nào thay thế được.

Ngày hôm qua, Hứa Hải Phong trộm nhàn rỗi nửa ngày, cùng Lâm Uyển Nhàn chúng nữ triền miên suốt đêm, nên ngủ thật trễ. Tiểu cô nương hiểu được, tự nhiên có thể kéo dài được bao lâu thì phải kéo.

Tương Khổng Minh mỉm cười nói: " Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là những cao thủ võ lâm phương bắc do Hồ Tự Trung suất lĩnh đã đi tới Ngọa Long thành, bọn họ nghĩ muốn gặp chủ công thôi."

Uyển Linh nhíu đôi mày thanh tú, khinh thường nói: " Ai biết Hồ Tự Trung kia là ai chứ? Cô gia chúng ta là thành chủ Ngọa Long thành, lại làm sao thèm để ý tới nhân vật võ lâm, không bằng quân sư đại nhân đuổi họ đi đi."

Tiểu cô nương nói tới đây, đột nhiên chứng kiến trong ánh mắt Tương Khổng Minh lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng kỳ lạ, đang muốn đặt câu hỏi, lại nghe sau lưng có một thanh âm quen thuộc truyền đến: " Uyển Linh, không nên lắm miệng, đi chiếu cố cho tiểu thư đi."

Uyển Linh kinh ngạc quay đầu lại, Hứa Hải Phong vừa rồi vốn còn đang ngủ say lúc này tinh thần lại chấn hưng tỉnh táo đang đứng ngay sau lưng của nàng, tiểu cô nương hoàn toàn không phát hiện được hắn đã tới từ khi nào. Nàng không dám phản bác, ủy khuất lên tiếng, vén áo thi lễ, chạy vào phía trong.

Trong tai nghe được tiếng cười của Tương Khổng Minh: " Nghe Uyển Linh cô nương nói, chủ công không phải đang ở trong mộng đẹp sao? Như thế nào lại đi ra."

Hứa Hải Phong tức giận đáp: " Tương đại quân sư dùng thanh âm lớn như vậy, Hứa mỗ có muốn ngủ thêm, cũng quyết không thể nào."

Bước chân Uyển Linh càng chậm, nàng hung hăng dậm chân, phẫn phẫn rời đi.

Tới lúc này, nàng mới rõ ràng, nguyên lai vừa rồi lúc Tương Khổng Minh nói chuyện, thanh âm từ từ lớn lên, chỉ là cũng không phô trương, nên dù nàng đứng gần trong gang tấc, cũng không hề lưu ý. Nhưng Hứa Hải Phong thân là tông sư cũng không phải đùa chơi, tai thính mắt sáng, viễn siêu tưởng tượng, đã bị bừng tỉnh. Hắn không cần rửa mặt, cứ như vậy vội vàng chạy ra.

Chút tâm tư ấy của tiểu cô nương, vẫn không nằm trong lòng hai vị đại nam nhân ở đây. Bọn họ áp thấp thanh âm, thuận miệng thương thảo đại sự quốc gia liên quan đến mấy vạn tính mạng con người.

" Quân sư đại nhân có ý định lợi dụng những hán tử giang hồ này như thế nào?"

" Khái…nói cái gì mà lợi dụng…quá khó nghe đi, ta là chỉ ban cơ hội cho bọn họ vì nước hiến lực mà thôi." Tương Khổng Minh dõng dạc. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Hứa Hải Phong bật cười, nói: " Làm được rồi, chớ có vòng vo. Có tính toán gì thì nói nghe một chút."

Tương Khổng Minh thu liễm nụ cười trên mặt, đột nhiên thay đổi vẻ nghiêm túc: " Chủ công, những hán tử giang hồ này, tuy võ công cao cường, nhưng bọn họ tâm cao khí ngạo, không phục điều lệnh. Nếu để cho bọn họ trà trộn trong quân đội, học sinh có thể vỗ ngực đảm bảo, lực chiến đấu của bộ đội chỉ hạ chứ không tăng."

Hứa Hải Phong gật đầu, đạo lý này chẳng những hắn biết, mà dù là những lão tướng môn chinh chiến sa trường nhiều năm cũng đều rõ ràng.

Trong lịch sử những khi Hung Nô nhân xâm lấn, trên giang hồ cũng tự chủ phát khởi, triệu tập môn sinh đệ tử, tiến lên phía bắc hiệp trợ kháng chiến cũng đâu phải số ít. Chỉ là những hán tử nhiệt huyết này, một khi lên chiến trường, tác dụng lại trở nên kém hơn rất nhiều. Bọn họ tu tập võ công, ở trên chiến trường có thể phát huy ra, thậm chí còn không bằng ba thành trong ngày thường.

Trong thiên quân vạn mã, không có đồng bạn che chở cùng trợ giúp, ngoại trừ sự tồn tại siêu cấp như tông sư, nếu không một khi bị vây chặt, liền chỉ còn đường chết.

Đối với việc làm sao sử dụng đội quân này, các cấp tướng lãnh của Đại Hán luôn phải đau đầu không thôi.

" Ai..thật sự là khó a." Hứa Hải Phong thở dài nói.

Dùng thì vô vị, bỏ thì đáng tiếc. Đây là đánh giá chân chính của Hứa Hải Phong dành cho bọn họ.

Nếu những võ lâm cao thủ này có thể có được kỷ luật sắt như trong quân đội thì quá tốt. Ở trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ tới huyết tửu, nếu đem bọn họ đều tạo thành huyết tửu chiến sĩ, vậy tự nhiên không còn nhiều lo lắng về sau.

Chỉ là, điều này quyết không có thể.

" Kỳ thật, nếu vận dụng thích đáng, những giang hồ cao thủ này là một cỗ lực lượng cường đại khó có thể tưởng tượng." Nhìn thấu tâm tư của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh móc ra quạt lông, nhẹ nhàng phe phẩy, nói.

Hứa Hải Phong hai mắt sáng ngời, đột nhiên vỗ tay nói: " Ta nghĩ tới một biện pháp tốt."

" Cái gì?" Cây quạt của Tương Khổng Minh dừng lại giữa không trung, hồ nghi đánh giá Hứa Hải Phong.

" Đã có ngài ở đây, ta còn cần động đầu óc làm gì nữa chứ? Cứ giao cho ngài toàn quyền xử lý là được." Hứa Hải Phong như trút được gánh nặng thở hổn hển một hơi.

" Chủ công? Sao ngài luôn dùng chiêu thức ấy…" Tương Khổng Minh than khóc.

Một khi Hứa Hải Phong phát giác có việc khó giải quyết, luôn thích đẩy qua trên người hắn, thói quen như vậy thật không biết là tốt hay xấu. Chẳng qua rất hiển nhiên, nếu đổi lại là đám người Tô Xuân Vĩ, chỉ cần trong phạm vi bọn họ có khả năng làm được, bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

Chậm rãi uống trà thơm, Hứa Hải Phong nói: " Lấy cách làm người của Tương đại quân sư, nếu hỏi như thế, liền nhất định có cách giải quyết, đúng không?"

Tương Khổng Minh ngẩn ra, lập tức cười nói: " Chủ công chính là chủ công, học sinh thật sự có một ý nghĩ, chỉ là còn chưa thực hành, nên khó có thể khẳng định thôi."

Có chút quái dị nhìn hắn, Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: " Tương đại quân sư làm việc có khi nào sai lầm, mau nói nhanh, Hứa mỗ rửa tai lắng nghe."

Đắc ý cười, Tương Khổng Minh nói: " Chủ công, Hồ Tự Trung suất lĩnh nhân vật giang hồ đều là người tập võ nhiều năm, nếu lấy tố chất mà nói, bọn họ tuyệt đối là thiên hạ vô song. Nhưng nguyên nhân chính vì bọn họ kỹ cao nhất đẳng, nên xem thường những binh sĩ bình thường, nghĩ muốn huấn luyện bọn họ trở thành một thiết quân nhưng năm đại quân đoàn chỉ biết tuân lệnh, đó là việc cực kỳ khó khăn."

" Cực kỳ khó khăn? Không phải quyết không được sao?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.

Vấn đề này đã sớm bị những tướng lãnh cao cấp của Đại Hán nhất trí thừa nhận là chuyện không thể nào, như thế nào tới trong miệng Tương Khổng Minh lại thay đổi lời, chẳng lẽ hắn thật sự có khả năng nghịch thiên hay sao.

" Đổi lại là những người khác, tự nhiên quyết không thể, nhưng là chủ công, thì có hi vọng làm được." Tương Khổng Minh trịnh trọng nói.

Sắc mặt Hứa Hải Phong trở nên kỳ dị, hắn nhẹ nhàng hỏi: " Huyết tửu?"

Tương Khổng Minh trợn mắt, nói: " Nếu việc này cũng phải dùng huyết tửu mới có thể thành công, vậy học sinh làm gì còn mặt mũi gặp chủ công."

Hứa Hải Phong vui mừng, hứng thú hỏi: " Quân sư đại nhân mau nói đi."

Tương Khổng Minh cũng biết nơi này không có người ngoài, nhưng vẫn dùng quạt che miệng, thấp giọng nói một phen.

Hứa Hải Phong nghe xong, suy nghĩ chốc lát, rốt cục nói: " Làm như vậy đối với việc phát triển ngày sau của bọn họ chưa hẳn là có lợi."

" Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, còn hơn là để bọn họ chết nơi chiến trường, không có hữu dụng gì." Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói.

Thở dài, Hứa Hải Phong nói: " Đã như vậy, liền theo ý quân sư đại nhân mà làm."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv