Thương Thiên Phách Huyết

Chương 253: Trừng giới (2)



Hứa, Tương hai người liếc mắt nhìn nhau, cười khổ không thôi.

Cát Hào Kiếm bình sinh chính là ghét nhất hành vi như vậy.

Đó là bởi vì gia đình của hắn bị thế gia đệ tử tham lam vẻ xinh đẹp của người em dâu mà gặp thảm diệt môn, vì muốn báo thù cho người nhà, Cát Hào Kiếm không tiếc ẩn núp ba tháng, mới ám sát thành công.

Đối với hắn mà nói, đây chính là nghịch lân của hắn, là nghịch lân không thể đụng chạm.

Sai cũng không phải do Hứa Hải Đường, nếu đổi lại là người có thân phận kém hơn, đã sớm bị hắn đánh cho da tróc thịt bong.

Chỉ là bắt Hứa Hải Đường, chẳng khác nào là đắc tội Hứa thị gia tộc, đối với Cát Hào Kiếm mà nói, là phúc hay họa, vậy thật sự khó có thể dự liệu.

" Được rồi, chúng ta không nói chuyện này, việc của Hứa Hải Đường, tự có chủ công tự mình vất vả, chúng ta không cần đi làm ác nhân. Học sinh tìm ngươi, là có việc khác."

" Thỉnh quân sư đại nhân phân phó." Cát Hào Kiếm cung kính nói.

" Nghe nói có một tên ngốc từ phương nam…Không, có một thế gia đệ tử chỉ nhận Cát đại nhân là một hung thủ giết người đang lẩn trốn, có việc này không?" Tương Khổng Minh hỏi.

Cát Hào Kiếm đầu tiên là sửng sốt, theo sau trong lòng chợt căng thẳng, cúi đầu đáp: " Thật có việc này."

" Người kia đâu?"

" Ở khách sạn bên trong thành."

" Hừ." Tương Khổng Minh nặng nề hừ một tiếng, trái tim Cát Hào Kiếm treo cao lên.

" Cát đại nhân, ngươi là giám sát sử của Ngọa Long thành, đã có người tạo lời đồn sinh sự, vì sao ngươi lại làm như không nhìn thấy?" Giọng nói Tương Khổng Minh từ từ nghiêm khắc, tới cuối cùng, lại càng mang theo mùi vị trách giận.

Chỉ là nghe được những lời này, trái tim Cát Hào Kiếm ngược lại trở nên bình tĩnh. Chỉ nhìn Tương Khổng Minh không thèm hỏi có việc đó hay không, mà đã một ngụm liền khẳng định người nọ bịa đặt vu cáo, nói bậy nói bạ, chẳng phải minh xác làm chủ cho mình hay sao.

Nếu ngay cả chút thông minh như vậy mà cũng không có, hắn cũng sẽ không được Hứa, Tương hai người coi trọng như thế.

Cát Hào Kiếm an lòng, chỉ là cười khổ nói: " Quân sư đại nhân, không phải hạ quan không hề để ý, chỉ là khách sạn kia là sản nghiệp của Đường gia, hạ quan có phái một nhóm bộ khoái, lại bị bọn họ cự tuyệt ngoài cửa. Hạ quan cũng là bất đắc dĩ, cũng không thể chỉ vì danh dự của hạ quan mà khiến cho chủ công cùng Đường gia bất hòa."

Sắc mặt Tương Khổng Minh hòa hoãn xuống, nói: " Nguyên lai là có người từ giữa cản trở, đây cũng không thể trách ngươi. Hừ, Đường gia sao, thật sự là uy phong. Cát đại nhân, vậy mời ngươi chọn một đội thành vệ quân, tự mình đi bắt người."

Hắn nhìn Cát Hào Kiếm đang cung kính đứng ngay trước mặt mình, thầm nghĩ, người này thật biết nói chuyện, cái gì mà không muốn cho chủ công cùng Đường gia bất hòa, sợ là ngươi không có lá gan đắc tội Đường gia thôi.

Trong lòng Cát Hào Kiếm mừng thầm, vội vàng nói: " Dạ, hạ quan tuân mệnh."

Khách sạn Phi Lai, là một lữ điếm lớn mới khai trương không lâu trong Ngọa Long thành. Từ ngày khai trương, người đến người đi, xuyên lưu không ngừng. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã đứng vững vàng bên trong thành.

Người mở lữ điếm, hiển nhiên có bối cảnh lớn, dù là bộ khoái trong thành, cũng không dám bắt người trong điếm. Chuyện Cát Hào Kiếm đụng tường, đã sớm lưu truyền ồn ào huyên náo trong thành, mà dù là vị giám sát sử đại nhân của Ngọa Long thành cũng không làm gì được nơi này, vì lão bản hậu thai của nơi này thật sự làm người khác không dám gây phiền phức.

Đang lúc buổi trưa, bên trong khách sạn tiếng người ồn ào. Điếm tiểu nhị không ngừng xuyên toa trong đám người chật chội ngồi đầy trong quán. Sinh ý thịnh vượng như thế, sắc mặt chưởng quỹ lại càng một mảnh vui mừng hớn hở. Hắn phảng phất nhìn thấy từng dòng sông tiền bạc không ngừng chảy vào túi mình, đôi mắt nhỏ cười đến nỗi chỉ còn là khe hở.

Đột nhiên, đầu của hắn lơ đãng nhìn về phía sau, lập tức, vẻ tươi cười trên mặt hắn rất nhanh bị đọng lại, cũng không còn cười ra tiếng.

Chỉ thấy một nhóm nhân mã đang phóng tới rất nhanh, người cầm đầu, hắn vẫn còn nhớ rõ, chính là tân nhậm giám sát sử Cát Hào Kiếm từng bị hắn cự tuyệt ngoài cửa.

Trong mắt của hắn hiện ra tia giận dữ, đối với vị quan mới của Ngọa Long thành này, hắn cũng không để vào trong lòng, đối với hắn mà nói, vị giám sát sử này còn không tôn quý bằng một vị khách nhân trong điếm.

Dù sao, khách nhân tới nơi này là đưa lên ngân lượng, mà vị giám sát đại nhân này cũng là muốn tới gây chuyện mà thôi.

Quét mắt nhìn đại sảnh không còn chỗ ngồi, đôi mày hắn nhíu lại, vội vã chạy xuống dưới lầu.

Vừa mới đi tới cửa, vừa lúc đón nhận đám người Cát Hào Kiếm.

" Ai yêu, Cát đại nhân, ngài tới thật sự là không khéo, hôm nay tiểu điếm đầy ngập khách, mời ngày mai tới sớm." Vẻ mặt hắn cười đẩy đưa, chỉ là trong mắt lại không hề có nửa phần ý cười.

" Hừ, hôm nay chúng ta tới bắt người, không phải đến dùng bữa." Cát Hào Kiếm lạnh lùng nói.

Sắc mặt chưởng quỹ trầm xuống, nói: " Cát đại nhân, trong điếm đều là lương dân an phận thủ thường, không có phạm nhân mà ngài muốn bắt, sợ là ngài đã tìm lầm địa phương."

" Có lương dân hay không, đợi bắt về nha môn rồi hãy định luận, còn thỉnh các hạ tránh ra." Khóe mắt Cát Hào Kiếm nhảy lên, nếu nơi này không phải có Đường gia ở sau lưng làm chỗ dựa, khu khu một tên chưởng quỹ sao lại dám ngăn trở chính mình.

" Cát đại nhân, chúng ta nói thẳng, nơi này là sản nghiệp Đường gia, không có mệnh lệnh của gia chủ, bất cứ kẻ nào cũng không thể ở bên trong làm càn."

Trong lòng Cát Hào Kiếm cười lạnh, nhưng trên mặt lại bất động thần sắc: " Nói như vậy, chúng ta không thể bắt người."

" Không sai, nếu muốn tiến vào, còn thỉnh đưa ra thủ lệnh của gia chủ." Chưởng quỹ kia trào phúng khinh thường.

" Nếu như không có thủ lệnh?"

" Vậy đừng mơ tưởng tiến đến." Chưởng quỹ đáp theo bản năng.

Cát Hào Kiếm nổi giận hừ một tiếng, ra lệnh, dẫn theo người định đi vào.

Chỉ là hắn mới đi được mấy bước, liền ngừng lại, bởi vì tại trước mặt của hắn, một đại hán vóc người khôi ngô đang ngăn lại đường đi của bọn họ.

" Tại hạ Trịnh Minh Nhiễm, phụng mệnh gia chủ, thủ hộ nơi đây, các vị không được làm càn." Thanh âm của hắn vang xa, trong khoảnh khắc, cả tòa tửu lâu yên tĩnh trở lại.

Không ít người ló đầu ra cửa sổ, chú ý biến hóa nơi này. Đợi khi bọn họ nhìn thấy rõ thế cục bên dưới, lập tức tiếng xì xầm vang lên.

" Bổn quan là giám sát sử của Ngọa Long thành, hôm nay ở đây phá án. Nếu ngươi còn dám gây nhiễu, sẽ bắt luôn cả ngươi." Hai mắt Cát Hào Kiếm trở nên âm trầm, đối với chuyện bọn hắn cố tình ngăn trở, đã sinh ra một cỗ lửa giận mãnh liệt.

" Cáp…" Trịnh Minh Nhiễm cười: " Chỉ bằng các ngươi sao? Ta xem Cát đại nhân mang thêm người đến đây đi."

Một trận hống cười từ sau lưng hắn truyền đến, hơn mười đại hán vạm vỡ lục tục từ trong điếm ào ra, đứng hàng ngang ngay trước mặt Cát Hào Kiếm.

Võ công của Cát Hào Kiếm tuy không cao, nhưng ánh mắt hắn cực kỳ lợi hại, vừa nhìn liền biết đám hán tử đều có võ công, tuy bên trong không có cao thủ, chỉ ở tam, tứ phẩm mà thôi. Nhưng so với hơn mười danh thành vệ quân mình mang tới cũng lợi hại hơn nhiều.

Trách không được Trịnh Minh Nhiễm dám cuồng vọng tự đại như thế, chút nhân mã của mình quả thật không được hắn nhìn vào trong mắt.

Cát Hào Kiếm cười lạnh một tiếng, lần này hắn đến đây, chứng thật là có ý đồ khác, tuy không biết Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh đang ở chỗ nào, nhưng hắn biết bọn họ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

" Bổn quan hỏi lại một câu, ngươi nhường đường hay không."

" Không có thủ lệnh gia chủ, mời Cát đại nhân trở về đi." Trịnh Minh Nhiễm đáp lại, nếu Cát Hào Kiếm không phải là giám sát sử, hắn đã sớm ra tay động thủ trước.

Hàn mang trong mắt Cát Hào Kiếm chợt lóe, nói: " Bắt hết cho ta."

Thành vệ quân hắn mang đến đều là tâm phúc hoặc thân binh của hắn, lúc này nghe xong mệnh lệnh, lập tức muốn tiến lên bắt người.

Trịnh Minh Nhiễm khinh thường cười lạnh một tiếng, đang muốn động thủ phản kháng, đột nhiên nghe được một thanh âm truyền đến xa xa: " Chậm đã."

Đám thành vệ quân như phụng thánh chỉ, lập tức dừng bước.

Một chiếc xe lớn dưới ánh mắt chú ý của mọi người từ từ đến gần. Màn xe xốc lên, một vị thư sinh đầu đội khăn vuông, cầm quạt lông trong tay, gương mặt mỉm cười chậm rãi đi xuống.

Đồng tử trong mắt chưởng quỹ kịch liệt co rút lại, hắn nhìn Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, chậm rãi đi xuống, lập tức kinh hãi thất sắc. Tạo hình như vậy, đừng nói Ngọa Long thành, cho dù là cả Đại Hán, chỉ sợ cũng tìm không ra người thứ hai.

" Các hạ họ gì a?" Tương Khổng Minh buồn cười nhìn hắn, dò hỏi.

Miễn cưỡng nở nụ cười xấu hổ, đầu lưỡi linh hoạt trong ngày thường phảng phất như có lực nặng ngàn cân, một thoáng, hắn rốt cục gian nan hộc ra một chữ: " Đường."

" Nguyên lai là Đường chưởng quỹ, hôm nay học sinh có một chuyện muốn làm, mong rằng chưởng quỹ giúp cho một phương tiện."

Đường chưởng quỹ lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc: " Tương đại quân sư, tiểu nhân phụng mệnh gia chủ, chứng thật là không dám cãi lời a."

" Nếu ngươi không tiện, vậy ngươi cứ ở một bên xem náo nhiệt là được." Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói: " Cát đại nhân, Đường chưởng quỹ đã đáp ứng, ngươi có thể đi bắt người."

Cát Hào Kiếm lên tiếng, nhìn Trương Minh Nhiễm đang đứng chắn trước cửa, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

Trịnh Minh Nhiễm mãi do dự, rốt cục có điều quyết định, nói: " Không được lệnh gia chủ, tại hạ khó thể tòng mệnh."

Hắn đương nhiên nhìn ra thân phận của Tương Khổng Minh, chỉ là người có chức trách, quả thật không dám dễ dàng tránh ra.

" Hắc hắc." Tương Khổng Minh lạnh nhạt cười, nói: " Được, thật có can đảm…"

Tuy hắn nói rất bình thản nhẹ nhàng, trong thanh âm lại càng không có nửa điểm dao động, nhưng Trịnh Minh Nhiễm không tự chủ được rùng mình một cái.

Đường chưởng quỹ lại càng hãi hùng khiếp vía, vẻ mỉm cười trên mặt Tương Khổng Minh cũng không đáng sợ, tựa hồ còn mang theo một tia thiện ý. Nhưng rơi xuống trong mắt của hắn, so với ác ma nanh cười còn kinh khủng hơn ba phần.

Hắn là thuộc hạ lâu năm của Đường gia, cũng là nhóm đầu tiên theo Đường Khải đi tới Ngọa Long thành. Từng tận mắt nhìn thấy lúc Hứa Hải Phong mới đến Ngọa Long thành, tràng diện giết người lập uy đầy máu tanh.

Nhất thời, bên tai hắn phảng phất một lần nữa vang lên thanh âm của Hứa Hải Phong truyền khắp toàn thành:

" Đây là Hắc Kỳ quân thủ tịch quân sư Tương Khổng Minh đại nhân, lời của hắn chính là lời của ta, ai dám can đảm vô lễ giết không tha."

Hứa Hải Phong là cô gia của Đường gia, lại càng là nhân vật đứng đầu đương thời, mà nhân vật số hai trong Hắc Kỳ quân này tuy không biết võ công, nhưng bên người hắn không thiếu hảo thủ tuyệt đỉnh, nếu sát tâm của hắn nổi lên, đám người của mình đừng mơ tưởng còn mạng sống.

Về phần ngày sau gia chủ đến tột cùng có đòi công đạo với hắn hay không, trong lòng Đường chưởng quỹ không hề nắm chắc nửa phần. Theo hắn nghĩ, chỉ sợ Đường Khải sẽ không hề để ý tới một tiểu tốt vô danh.

Huống chi, người đã chết, cho dù đòi lại công đạo thì có ích gì?

Mắt thấy ánh mắt Tương Khổng Minh từ từ chuyển lãnh, cũng không biết dũng khí đến từ nơi nào, hắn đột nhiên xoay người hét lớn: " Trịnh Minh Nhiễm, mau nhanh tránh ra, chuyện Tương gia muốn làm, ngươi xứng quản hay sao?"

Miệng của Trịnh Minh Nhiễm tuy cường ngạnh, nhưng trong lòng đã sớm có ý sợ hãi, nếu không phải sợ hãi gia quy sâm nghiêm, cũng không dám cứng đầu bước ra cản lại. Thời khắc này nghe Đường chưởng quỹ quát to, vội vàng mượn cơ hội xuống đài, lui xuống.

Liếc mắt nhìn Đường chưởng quỹ, trong mắt Tương Khổng Minh toát ra vẻ tiếc nuối không hề che giấu, bên trong hỗn loạn nhàn nhạt, cơ hồ đó là một tia sát khí sờ vào không ngã, lập tức làm cho Đường chưởng quỹ rét lạnh từ đỉnh đầu cho tới lòng bàn chân.

Nhẹ nhàng thở dài, Tương Khổng Minh mỉm cười nói: " Cát đại nhân, còn không đi mau." xem tại TruyenFull.vn

Cát Hào Kiếm ôm quyền lên tiếng, suất lĩnh người đi lên lầu, lúc này không còn ai dám ngăn trở quấy rầy.

Trên tửu lâu vang lên tiếng kêu kinh hoàng thất thố, sau một lúc lâu, bọn họ mang theo một người trẻ tuổi đang hô hoán kéo đi ra.

Tương Khổng Minh ngửa mặt lên trời cười to một trận, mang theo đám người Cát Hào Kiếm nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại những tiếng ồn ào càng lúc càng lớn vang lên phía sau.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv