Thương Thiên Phách Huyết

Chương 251: Hồi phản (2)



Giục ngựa vượt qua Tương Khổng Minh đang đợi, Hứa Hải Phong vung bàn tay lên, nói: " Đi, đi Phương phủ."

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Chẳng lẽ trong lòng chủ công đã nhận ra."

Thở dài một hơi, Hứa Hải Phong nói: " Trên người Nhị Hổ có thứ mà ta vốn thiếu thốn. Chỉ là binh hung nguy hiểm, ta cũng không biết làm như vậy đối với hắn mà nói là tốt hay xấu."

Lúc Hứa Hải Phong còn là tân binh, chưa tập võ, đủ loại công năng của ma huyết trong cơ thể cùng ẩn tàng mà giấu diếm, nên có vẻ nhát gan sợ sự, không hề có chí tiến thủ.

Nếu không phải đột nhiên bị Khải Tát nhân vây thành, cuộc đời này của hắn có lẽ chỉ có thể làm một tiểu binh vô danh, sẽ chết nơi sa trường, tan thành mây khói.

" Thế sự quả nhiên là kỳ diệu…"

Một tiếng cảm thán phát ra từ phế phủ, nói ra tiếng lòng lúc này của hắn.

Tương Khổng Minh tràn đầy đồng cảm, thở dài một hơi, hai người sóng vai hướng Phương phủ phóng đi.

Phương Hướng Minh là đại ca của Hứa Hải Phong, nếu về tới Ngọa Long thành, vô luận như thế nào cũng phải đi trước gặp hắn, đây không chỉ là vấn đề về lễ tiết, càng chủ yếu biểu hiện quan hệ thân mật giữa hai nhà. Cho dù giữa bọn họ đã có ranh giới, nhưng mặt ngoài cũng không thể miễn đi được.

Thủ vệ giữ cửa của Phương gia cũng đều là người linh xảo, lại thêm ánh mắt sắc bén, từ thật xa đã nhận ra Ô Vân, cũng biết rõ trong thiên hạ, chỉ một người mới có thể hàng phục loại chiến mã này.

Không đợi phân phó, cánh cửa lớn chậm rãi mở rộng ra, vài tên thân thủ nhanh nhẹn đã sớm chạy vào thông báo.

Vừa mới dứt bỏ cương ngựa, Hứa Hải Phong lập tức sinh ra cảm ứng trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Phương Hướng Minh đang bước nhanh đến.

" Đại ca."

" Nhị đệ."

Nếu nói bởi vì quan hệ nào đó khiến cho quan hệ hai người ngày càng khẩn trương, nhưng lúc thật sự đối mặt gặp lại, bọn họ đều cảm nhận được cảm tình thật chí phát ra từ nội tâm đối phương.

Dù sao bọn họ là sinh tử tri giao, là giao tình xông ra từ trong thiên quân vạn mã.

Càng khó được chính là, bọn họ đều là người hào sảng phóng khoáng, hoàn toàn khác hẳn với loại mưu sĩ luôn tính kế như Tương Khổng Minh, bọn họ đều là quân nhân chân chính.

Hai bàn tay cùng gắt gao nắm chặt vào nhau.

Đôi mày Tương Khổng Minh chợt nhíu lại, đối với việc này cũng không sao tránh được.

Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Hướng Minh có chút cổ quái, mặc dù trong lòng đã có hơn mười mưu kế muốn đem người này dồn vào chỗ chết, nhưng vô luận hắn làm như thế nào, chỉ sợ không qua được một cửa của Hứa Hải Phong.

Tuy nói, chỉ cần Hứa Hải Phong còn sống trên đời, Tương Khổng Minh hắn có công lao cao tới đâu, quyền thế lớn bao nhiêu, cũng sẽ không đưa tới băn khoăn bị chủ thượng cố kỵ, nhưng cũng như thế, chỉ cần Hứa Hải Phong còn tại trên đời, có một số việc hắn không cách nào buông tay đi làm.

Tương Khổng Minh tự nhiên biết, trong lòng Hứa Hải Phong có điểm mấu chốt, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt này, hết thảy ra sao cũng được, nhưng một khi siêu việt giới hạn kia, vậy hậu quả như thế nào, dù là hắn cũng không cách nào đoán ra.

Ai…Có một chủ công như vậy, đến tột cùng là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.

" Tương đại quân sư."

Không đợi Tương Khổng Minh cảm thán xong, Phương Hướng Minh đã cung kính hướng hắn hành lễ.

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh mặt cười mà lòng không cười: " Phương tướng quân mạnh khỏe."

" Muội phu, lần này ngươi vội vã trở về, chính là nghe được việc lui binh của Khải Tát nhân sao?" Phương Hướng Trí từ ngoài cửa tiến đến, hướng Tương Khổng Minh ôm quyền thi lễ, theo sau lập tức chuyển hướng Hứa Hải Phong đặt câu hỏi.

" Trí ca, Khải Tát nhân lui binh chỉ là tạm thời, theo thám tử báo lại, đệ tứ quân đoàn hung hãn nhất của Khải Tát đế quốc, đã trên đường đông chinh."

" Cái gì? Như thế nào chúng ta không có nhận được tin tức?" Phương Hướng Trí kinh ngạc hỏi.

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh ở một bên chen lời cười nói: " Chúng ta cũng vừa mới nhận được tin tức, ngươi xem, đây không phải lập tức lên ngựa trở lại tìm các ngươi thương lượng đối sách sao."

Trong mắt Hai huynh đệ Phương Hướng Minh đồng thời lộ ra vẻ không tin, Ngọa Long thành là nơi tiếp cận Khải Tát nhân nhất, so với đại doanh phương tây còn nhanh hơn mấy ngày đường đi. Ở tình huống mà ngay cả bọn họ cũng không phát hiện được gì, Hứa Hải Phong không ngờ lại nhận được tin tình báo sớm hơn một bước.

Vậy duy nhất có thể tin chính là hệ thống tình báo của Hứa Hải Phong cực kỳ phát đạt, những chiếc vòi thậm chí đã kéo dài tới trong bụng Khải Tát nhân.

Đó là thực lực như thế nào, đối với Phương gia huynh đệ không rõ chân tướng mà nói, sự khiếp sợ trong lòng bọn họ có thể tưởng tượng mà biết.

" Vậy quân sư đại nhân có kế sách gì?" Phương Hướng Trí thử dò xét.

" Phương tướng quân không phải đùa chứ?" Vẻ mặt Tương Khổng Minh kinh ngạc: " Khu khu năm vạn người mà thôi, thậm chí so ra còn kém số lượng quân đội cư trú nơi Ngọa Long thành, chẳng lẽ cũng cần đối sách gì sao? Một người đổi lại một người, chúng ta cũng là thắng chắc mà."

Phương Hướng Trí bị hắn nói cho một trận trong lòng phát ngây ra, chiến tranh hành quân làm gì có cách tính như vậy, nếu thật sự lấy nhân số nhiều để luận anh hùng, chỉ sợ Hung Nô nhân đã sớm bị Đại Hán diệt tộc, nào còn cơ hội đến tấn công kinh sư.

" Quân sư chớ có nói đùa." Hứa Hải Phong nhịn cười, nghiêm mặt nói: " Đại ca, lần này chúng ta chạy về, dĩ nhiên là vì thương nghị kế sách ứng đối, nhưng chủ yếu nhất cũng là vì hai người."

Phương Hướng Minh nhìn hắn, khẽ gật đầu, nói: " Cát Hào Kiếm cùng đường huynh ngươi?"

" Đúng vậy." Hứa Hải Phong cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.

Thoáng trù trừ, Phương Hướng Minh nói: " Việc của Cát Hào Kiếm chỉ là ngoài ý muốn, người nhúng tay, vi huynh đã nói qua với hắn, còn thỉnh nhị đệ nể mặt mũi của vi huynh, đừng truy cứu."

Hứa Hải Phong không chút do dự, nói: " Đại ca phân phó, tiểu đệ tự nhiên tuân theo."

Mỉm cười như trút được gánh nặng, Phương Hướng Minh đang muốn nói chuyện, lại nghe Tương Khổng Minh nói: " Phương tướng quân, ngài mở miệng vàng, chúng ta không dám không nghe, chỉ là tặc nhân dám can đảm vu oan cho Cát giám sát sử, lại phải giao cho chúng ta xử trí."

Phương Hướng Minh nhìn hắn, trầm ngâm một chút, nói: " Được, đúng nên như thế."

Tương Khổng Minh cười nói: " Vậy đa tạ Phương tướng quân, xin yên tâm, Tương mỗ nhất định công bình chấp pháp, quyết sẽ không oan uổng người tốt."

Phương gia huynh đệ đồng thời nghiêng đầu đi, xoay qua chỗ mà tầm mắt Tương Khổng Minh không thể nhìn thấy trợn mắt xem thường, Tương đại quân sư nếu có thể chủ trì công đạo, mới gọi là không thể tưởng tượng.

Hứa Hải Phong cũng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ làm như chưa bao giờ nghe câu nói đó.

" Đó là tự nhiên, do Tương đại quân sư tự thân ra ngựa, còn có oan khuất gì có thể giấu diếm qua được ngài." Một tiếng cười dài từ ngoài cửa truyền đến, Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải đang sóng vai đi vào.

Người nói chuyện là tân nhậm gia chủ Đường gia Đường Khải.

" Tô huynh, Đường huynh."

" Hứa đại tướng quân."

Mọi người hành lễ ra mắt xong, trong lòng Hứa Hải Phong xẹt qua một tia cảm khái. Hai năm trước, lúc hắn mới gặp những gia chủ trưởng bối của tam đại thế gia, luôn luôn cung kính, căng thẳng, không dám có một tia khinh thường sơ sẩy.

Không ngờ hôm nay, không những có thể cùng bọn họ sánh vai, còn có xu thế vượt hơn một bậc.

Hắn mỉm cười, đột nhiên trong lòng không chút thoải mái, ngưng mắt nhìn lại, hai người bọn họ tuy biểu hiện cực kỳ thân thiết, nhưng trong lòng cũng không chút vui sướng.

" Phương, Đường, Tô, Đổng, Trình suốt mấy trăm năm qua, năm đại thế gia luôn sắp xếp theo thứ tự này."

" Đổng Tử Duệ cùng Trình Huyền Phong là hai kinh tài tuyệt diễm nhân sĩ, trong mười năm, quyền khuynh thiên hạ, nếu cứ kéo dài, tam đại thế gia chúng ta sẽ không còn nơi đứng chân."

Trong đầu Hứa Hải Phong lại tái hiện ngày đó gặp mặt Phương lão thái đàm luận về chuyện này, tim của hắn lập tức trầm xuống.

Hôm nay Hứa Hải Phong cũng cực kỳ giống hệt Đổng gia của bốn mươi năm trước, chỉ là con đường hắn muốn đi cũng khác hẳn. Lịch sử của Đổng gia, quyết không thể tái diễn trên người Hứa gia.

Tương Khổng Minh tuy không cách nào đọc hiểu tâm tư của Hứa Hải Phong, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy tâm tư bất an tại thời khắc này của Hứa Hải Phong. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Con mắt hắn vừa chuyển, đảo qua trên Đường, Tô hai người, lập tức đoán ra được tám, chín, trong lòng mừng thầm, tuy Hứa Hải Phong không có thuật đọc tâm, nhưng linh giác của một tông sư cũng không phải đùa chơi, ai đối với hắn có mang ác ý, hắn liền hiểu rõ ràng.

Vì thế tâm tư của Đường, Tô hai người làm sao giấu diếm qua được cảm ứng của hắn.

Chỉ là dù cho muốn đem một lưới bắt hết bọn họ, cũng tuyệt đối không phải hiện tại, trước mắt đại chiến buông xuống, những thay đổi biến động gì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể dự liệu. Ít nhất cũng phải chờ cho đến khi thống nhất Trung Nguyên.

Tô Xuân Vĩ đưa mắt nhìn Tương Khổng Minh, muốn nói lại thôi.

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Chủ công, nếu mấy vị gia chủ cũng đã đồng ý, vậy học sinh tạm thời cáo lui, đi xử lý việc này."

" Ân." Hứa Hải Phong có chút vẫy tay. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tương Khổng Minh cáo lỗi một tiếng, ống tay áo vung lên, tiêu sái bước đi, ở phía sau hắn, thân hình cao lớn của Lý Minh Đường như bóng với hình, không rời nửa bước.

Có vị siêu cấp cường giả cấp tông sư này thiếp thân bảo vệ, ai nghĩ muốn động tới hắn cũng phải suy nghĩ kỹ lại rồi mới dám làm.

" Hư…"

Cơ hồ là đồng thời, ngoại trừ Phương Hướng Minh những vị khác dù lớn dù nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Hứa Hải Phong dâng lên một tia hiểu ra, nguyên lai bọn họ cố kỵ Tương Khổng Minh còn hơn cả mình.

" Nhị đệ, đối với Hứa Hải Đường, ngươi có ý định xử trí như thế nào."

Có thể chủ động hỏi ra những lời này, ngoại trừ Phương Hướng Minh cũng không còn ai khác.

" Theo ý đại ca?"

" Đừng quá nặng." Phương Hướng Minh trầm giọng nói: " Tuy nói phải nặng nề trách phạt, mới có công hiệu giết gà dọa khỉ, nhưng dù sao hắn cũng là đường huynh của ngươi."

Hứa Hải Phong chỉ ân khẽ một tiếng.

Phương Hướng Minh nhướng mày, nói: " Nhị đệ, việc này vạn vạn không thể xem nhẹ, ngươi cũng là gia chủ một nhà, ích lợi của gia tộc, từ đầu đến cuối cũng cao hơn hết thảy, nhớ kỹ, máu nặng hơn nước."

" Không…" Tô Xuân Vĩ bất ngờ nói: " Hứa tướng quân, Phương Doanh Anh tiểu thư vì ngươi, đã một phen khổ tâm, đem mấy vị ca ca như chúng ta đều đắc tội. Nếu ngươi dễ dàng tha thứ Hứa Hải Đường, nếu có lệ này, còn muốn chỉnh đốn lần nữa, đó chính là vô cùng khó khăn."

Hứa Hải Phong lộ ra khuôn mặt tươi cười thật nồng, nói: " Đại ca, Tô huynh, tiểu đệ đã biết, quyết sẽ không làm các ngươi thất vọng."

Đám người Phương Hướng Minh liếc mắt nhìn nhau, Đường Khải cười ha ha nói: " Phương huynh, Tô huynh, dù sao đây là chuyện nhà của Hứa tướng quân, chúng ta cũng không tiện can thiệp quá sâu."

" Sao lại nói vậy, tất cả mọi người là người một nhà, cần gì phân chia lẫn nhau." Hứa Hải Phong hướng bọn họ chắp tay, nói: " Đại ca, tiểu đệ đi xử lý chuyện nhà một chút, sau đó trở lại thương nghị cùng ngươi."

Phương Hướng Trí giành trước, hỏi: " Vậy là việc của Khải Tát nhân?"

Hứa Hải Phong cười ngạo nghễ, nói: " Chỉ năm vạn người mà thôi, cứ giao cho tiểu đệ, cờ xí của Hắc Kỳ quân đã thật lâu không có tắm máu, cơ hồ đã làm cho người ta quên mất."

Trong tiếng cười lớn, hắn ngẩng đầu bước đi, khí phách lẫm nhiên nói không nên lời.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv