Tuy hôm nay chiến đấu, là Hắc Kỳ quân lấy ưu thế áp đảo mà toàn thắng, nhưng Hứa Hải Phong cũng không vì thế mà cao hứng.
Chiến tranh, là địa phương có thể kiểm nghiệm thực lực chân chính của một chi quân đội, biểu hiện của Hắc Kỳ quân đã cho hắn một đáp án thật hoàn mỹ.
Nhưng biểu hiện của Hung Nô nhân phải nói là bi tráng, bọn họ tình nguyện tử chiến đến cùng, cũng không có ai tự tiện thoát ly chiến trường.
Nếu không phải cuối cùng thủ lĩnh Hung Nô hạ mệnh lệnh rút lui, thì năm ngàn Hung Nô binh sĩ giả dạng mã tặc cho dù đều chết thảm dưới lang nha bổng của trang giáp binh, cũng sẽ không có người vì mạng sống mà bỏ chạy.
Lúc này kinh nghiệm tác chiến của Hứa Hải Phong đã có chút phong phú, hắn gặp qua tinh binh cường tướng kể cả năm đại quân đoàn của Đại Hán và thủ binh Khải Tát của thành Lâm An.
Nhưng theo hắn nhìn thấy, lực chiến đấu của những đội ngũ kia tuy so với Hung Nô nhân không thấp, nhưng tinh thần ý chí lại kém Hung Nô nhân khá xa.
Dưới tình huống biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà có thể toàn quân một lòng, không chút nào sợ hãi nghênh đón cường địch, trong lúc chạy trốn vô vọng lại tự động thân lao ra, suất lĩnh một bộ phận binh sĩ liều mình ngăn trở, giúp huynh đệ trong quân tạo ra điều kiện chạy trốn, ngay cả là tinh nhuệ của năm đại quân đoàn cũng chưa chắc có thể làm được.
Chỉnh thể tố chất của quân đội cuối cùng là do tố chất bản thân của mỗi một sĩ tốt mà quyết định.
Ý thức chiến đấu của Hung Nô nhân cùng tinh thần đã đạt tới đỉnh cao nhất trong quân đội, nếu hắn suất lĩnh không phải là Hắc Kỳ quân do huyết tửu chiến sĩ tạo thành, vậy một trận đánh hôm nay, kết cục nhất định là cá chết lưới rách.
Chẳng những Hạ Nhã Quân sẽ bị rơi vào tay giặc, mà dù là Hứa Hải Phong hắn cũng khó thoát tai kiếp.
Dân cư của Hung Nô nhân không bằng một phần mười của Đại Hán, chẳng những có thể cùng Đại Hán đối kháng mấy trăm năm, nhưng còn bị vây vào thế công, đúng là bởi vì bọn họ có được sự kiêu dũng thiện chiến như vậy, những chiến sĩ cận kề cái chết mà vẫn bất khuất.
Nếu Hứa Hải Phong không phải là người Hán, vậy hắn thập phần nguyện ý cùng những nam nhi nhiệt huyết này cùng nhau uống rượu làm bạn, nhưng mà Hán Hồ phân biệt, tựa như một khe sâu không cách nào vượt qua, làm cho người ta nhìn mà than thở.
" Kim tướng quân, ngươi nói Phi Mã quân đoàn quân chính quy của Hung Nô nhân có thể so sánh được với Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn hay sao?"Tô Xuân Vĩ nghi hoặc hỏi.
Trên mặt Kim Quang Hoa lúc đỏ lúc trắng, hắn chỉ nghĩ hôm nay hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nguyện vọng duy nhất chỉ mong giết thêm mấy Hung Nô tặc tử bồi mạng. Không ngờ Hắc Kỳ quân lấy biểu hiện thần thoại dùng ít đánh nhiều, tự bản thân quên đi thương vong, đem năm ngàn thiết kỵ của Hung Nô nhân diệt sạch toàn bộ.
Hắn cùng không có theo Phương Hướng Minh tham dự trận tây tuyến, không có kiến thức qua anh tư vô địch của Hắc Kỳ quân tại thành Lâm An. Tuy sau đó có nghe được không ít, nhưng lời đồn càng truyền càng huyền ảo, làm cho người ta không cách nào tin nổi, vì hắn chưa tận mắt nhìn thấy, vẫn không cho là đúng.
Nhưng hôm nay được chứng kiến, lời đồn không có gì khoa trương, tựa hồ còn có chút khiêm tốn.
Mà thực lực Hắc Kỳ quân còn chưa hoàn toàn bộc lộ, trong ba ngàn Hắc Kỳ quân chỉ có năm trăm người chân chính xuất thủ.
Lấy năm trăm phá năm ngàn, lấy một địch mười, loại chuyện tình tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy trên chiến trường lại làm cho hắn được kiến thức tới trong ngày hôm nay.
Trên chiến trường, hai quân giao phong, nếu đều là sĩ khí trướng cao, dũng mãnh không sợ chết, vậy tự nhiên là tố chất binh lính chiếm ưu thế sẽ là mấu chốt chiến thắng quan trọng nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết là người phải ngang nhau, nếu nhân số một phương nhiều hơn đối phương tới năm lần, vậy cho dù tố chất binh lính có kém hơn mười lần, năng lực tác chiến của binh sĩ bên kia có cao hơn mười lần, nhưng khả năng chiến thắng cuối cùng vẫn là bên một phương có nhân số nhiều hơn.
Một tam phẩm cao thủ tự nhiên có thể thật nhẹ nhàng giết chết mười sĩ tốt bình thường, nhưng mười tam phẩm cao thủ muốn giết chết một trăm sĩ tốt được nghiêm chỉnh huấn luyện, liền phải nỗ lực trả giá rất lớn.
Nếu là một trăm tam phẩm cao thủ đối phó một ngàn tinh hãn sĩ tốt, ngoại trừ một trăm tam phẩm cao thủ được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hiểu được đạo tiến lui đúng lúc, nếu không bọn họ chưa chắc có thể chiến thắng.
Nhưng một ngàn tam phẩm cao thủ bình thường gặp phải một vạn Hung Nô thiết kỵ, vậy còn sống cuối cùng nhất định không phải bọn họ.
Đây là chiến tranh, không phải cừu sát giang hồ, đặc biệt là ở thời đại binh khí lạnh, nhân số cùng sĩ khí có đôi khi liền đại biểu hết thảy.
Nhưng thiết luật này ở trước mặt Hắc Kỳ quân lại có vẻ thật yếu ớt, thậm chí là không chịu nổi một kích. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Có lẽ là Kim huynh nhìn lầm rồi, đám mã tặc này hình như cũng không có gì rất giỏi a?" Lưu Tuấn Thư cũng nói.
Hai người bọn họ tuy sinh ra trong thế gia, nhưng chưa bao giờ ra chiến trường, chỉ nhìn tràng diện một mặt này, đương nhiên không cách nào nhận thức được sự hung mãnh cùng ác độc của Hung Nô nhân.
Kim Quang Hoa ở lại bắc cương nhiều năm, cùng Phi Mã quân giao thủ vô số lần, tự nhiên biết được bọn họ có bao nhiêu lợi hại. Lúc này nghe được ý hoài nghi trong lời nói của hai người, lập tức đỏ mặt lên, cả giận nói: " Nhị vị đại nhân không cần nghi ngờ, thực lực của Phi Mã quân đến tột cùng là như thế nào, chờ các ngươi trở lại bắc cương đại doanh, Phương thống lĩnh sẽ cho các ngươi một đáp án hài lòng."
Kỳ thật Hắc Kỳ quân đúng là lợi hại, nhưng cũng không khoa trương như Kim Quang Hoa suy nghĩ, có thể làm được kỳ tích như vậy trên chiến trường, thật sự phải cảm tạ Tương Khổng Minh đến từ dị thế giới.
Nếu không phải hắn phát minh ra thổ cương thiết giáp đao thương không vào, ba trăm trang giáp binh cho dù có lợi hại hơn gấp đôi, cũng không có khả năng tung hoành vô địch trên chiến trường.
Dù sao bọn họ cũng không phải là Tần Dũng, mà bạo long hình người như Tần Dũng có được một người cũng đã là lão thiên khai ân.
Số lượng thổ cương cũng không nhiều, dù chỉ là ba trăm trang giáp binh cũng phải tìm hết mấy chục năm tồn hóa của Phương gia mới luyện chế mà thành.
Cho nên trong Hắc Kỳ quân cũng chỉ có ba trăm trang giáp binh, nếu thật sự cho Hung Nô kỵ binh nhảy vào trận, vậy đám trang giáp binh cũng không cách nào phát huy ra uy lực lớn nhất.
May là Tương Khổng Minh đã đoán trước, siêu sóng âm của dị năng đoàn được Tần Dũng che giấu đã làm tê liệt toàn bộ đàn ngựa. Vì thế Hung Nô nhân là dân tộc được xưng sống trên lưng ngựa từ khi mới ra đời một khi rời khỏi lưng ngựa, thì năng lực tác chiến đã giảm xuống hơn phân nửa.
Cho nên Hắc Kỳ quân mới có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Kỳ thật trong sự dự tính của Tương Khổng Minh, Hung Nô nhân đến phải từ ba vạn đến năm vạn người, nhân số khổng lồ như thế, dù là hắn cũng khó tính không biết nên làm sao.
Cho nên hắn cũng đã sớm chuẩn bị đường thứ hai, vì chính mình để lại một đường lui.
Nếu người đến vượt qua ba vạn người, vậy kế hoạch bỏ xe bảo vệ người phải lập tức được khởi động.
Chúng nữ trên xe ngựa đã sớm thay đổi trang phục nam tử, vàng bạc trang sức tùy thân đã được gói kỹ. Chỉ chờ tình thế nguy cơ, liền lập tức bỏ chạy, có Hạ Nhã Quân cùng Đường Nhu Nhi áp trận, lại thêm vài vị nhất phẩm cao thủ cùng trăm tên nhị, tam phẩm cao thủ đi theo, muốn bảo vệ các nàng bình an rời đi, còn là một việc dễ dàng.
Đương nhiên khi đó thuận tiện mang theo ba người Tô Xuân Vĩ, về phần những người khác, chỉ đành tự cầu nhiều phúc.
Người đến nếu thấp hơn ba vạn người, vậy chờ đợi bọn họ chính là Tương Khổng Minh một tay sáng tạo ra Gia Cát thần nỗ cùng Gia Cát hỏa đạn. Được vũ khí hiệp trợ, Hắc Kỳ quân cũng chưa chắc không đỡ nổi số lượng địch nhân vượt hơn gấp mười lần.
Chẳng qua, khi bọn họ phát hiện người đến chỉ có năm ngàn người, mà ngay cả Tương Khổng Minh vốn thích trêu người cũng cảm thấy một cỗ phẫn nộ xấu hổ.
Hung Nô nhân dám xem thường Hắc Kỳ quân do Tương đại quân sư chỉ huy, hắn vì quá xấu hổ, lại bị Hứa Hải Phong trêu chọc vài câu, dứt khoát hạ mệnh lệnh giết sạch quân địch, đây cũng là lý do vì sao khi Hắc Kỳ quân đã đạt được toàn thắng, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho người nào.
Nếu những Hung Nô nhân dưới cửu tuyền có biết, đường sống cuối cùng của bọn họ bởi vì nguyên nhân này mà bị Tương Khổng Minh tuyệt hạ, chỉ sợ cũng phải nhảy lên mà khóc lớn ba tiếng: " Oan uổng a…Ta so với đậu nga còn muốn oan a.."
Hai chiếc xe lớn của chúng nữ được ba vị cao thủ nhất phẩm hộ vệ thong thả rời đi khỏi chiến trường tràn ngập mùi máu tanh này.
Mà những sĩ tốt Hắc Kỳ quân còn lại, kể cả Tô Xuân Vĩ và hai trăm chiến sĩ cấm quân, đều dừng lại tại chỗ, ngây ngốc nhìn Hắc Kỳ quân thuần thục quét dọn chiến trường.
Không phải bọn họ thích nhìn cảnh này, cũng không phải bọn họ nguyện ý ở lại cùng những người chết đầy đất, mà là ngựa của bọn họ còn chưa hồi phục lại.
Dưới sự liên thủ của hơn năm mươi thành viên dị năng đoàn, siêu sóng âm toàn lực phát huy, thương tổn tạo thành đương nhiên là lớn hơn rất nhiều.
Dị năng kỳ lạ này chính là không phân biệt được bên địch hay bên ta, toàn bộ đàn ngựa đều bị đối xử như nhau, cũng không phải bởi vì ngươi là Tô thị lang thì phải kiêng kỵ cho ngựa của ngươi ba phần.
Tô Xuân Vĩ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua có nhiều tử thi như vậy tích cùng một chỗ, hắn chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn sôi trào, mấy lần muốn nôn mửa.
Nhưng lại không tiện đưa ra ý rời đi trước, nếu không bị người cười chê mình nhát gan như chuột, ngày sau liền không cách nào nhúng tay vào ngai vàng gia chủ Tô gia.
Qua hai giờ, những con ngựa mới hồi phục như cũ, từ từ đứng lên.
Mà đến lúc này, Hắc Kỳ quân cũng đã đem chiến trường quét dọn không sai biệt lắm, những Hung Nô nhân trên mặt đất bất kể còn hấp hối hay đã chết, trang giáp binh đều một gậy đập đầu, sau đó do những người khác đem thi thể vứt vào trong một hố to, đợi khi đại quân rời đi, liền muốn phóng hỏa đốt cháy.
Đương nhiên, chung quanh trăm thước quanh hố to toàn bộ cỏ cây đều bị trừ đi, để tránh khiến cho hỏa tai, đốt tới đầu của mình vậy sẽ làm cho người ta cười chết.
Đợi cho đàn ngựa toàn bộ khôi phục lại, Hứa Hải Phong ra lệnh một tiếng, đội xe chậm rãi đi trước. Chẳng qua vào lúc này, trong đội xe lại có thêm bốn ngàn con tuấn mã.
Chiến lợi phẩm đưa đến, Hứa Hải Phong đều vui vẻ thu lấy, dựa theo lời của Tương Khổng Minh, nếu bọn họ có chủ tâm tặng ngựa tới, vậy không nên từ chối.
Thành Tây Kinh, Cáp Mật Thứ nhận được truyền tin khẩn cấp tám trăm dặm biên quan, mở ra vừa nhìn, lập tức hai mắt đỏ rực, quát to một tiếng, miệng phun máu tươi, ngã dài trên mặt đất.
Đám thuộc hạ ở bên cạnh kinh hãi thất sắc, vội vàng cứu giúp, đồng thời bẩm báo Mạo Đốn.
Dưới sự cứu trị của thái y, Cáp Mật Thứ tỉnh dậy, đối mặt Mạo Đốn Đan Vu, hắn khóc rống không ngừng.
Nguyên lai tin tức biên quan đưa đến, con trai độc nhất của hắn Sỉ Đa, mạo muội suất lĩnh năm ngàn Phi Mã khoái kỵ giả mạo mã tặc tập kích Đại Hán sứ tiết đoàn, lại bị người toàn diệt nơi biên cảnh, năm ngàn người không còn ai sống sót.
Cáp Mật Thứ khóc rống, không khỏi nhớ đến trước khi Thác Hà Đế tông sư rời đi có nói một câu.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, lão phu tuy không hiểu thuật xem tướng, nhưng có dự cảm người này không phải là người đoản mạng, đây là định số, không ai kháng nổi.
Lời còn bên tai, nhưng hắn đã vì thế mà gặp nỗi đau mất con, trong lòng một trận hoảng hốt, chẳng lẽ trong minh minh thật là có thiên ý hay sao.