Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 77: Mặc ly sẽ không vui(2)



Ninh Tê rất hối hận, cực kỳ hối hận, nàng vì sao lại làm bộ trang phục bạchhổ khơi gợi cảm giác trắng nõn đáng yêu này cho Duyệt Nhi mặc chứ? Vốndĩ cho rằng không mặc vân cẩm sẽ không thu hút sự chú ý của người khác,nhưng mà hiện giờ…

Trước mặt là một đám người, thủ lĩnh chính là kẻ phong lưu đỉnh đỉnh đại danh của Ma vực – Tô Hà, người này là hồ ly tu thành ma, phong lưu khônggiảm, hai ngày này chẳng dễ gì mới được phái đi thi hành nhiệm vụ, tránh thoát được sự kìm cặp cùng ánh mắt của hơn trăm thê thiếp dũng mãnhtrong phủ, dẫn theo đám thuộc hạ ra ngoài. Không ngờ đằng vân từ dãy núi Sơ Loan đi tới, thế nhưng lại vừa vặn chạm mặt Duyệt Nhi và Ninh Tê.

Cho nên, hiện giờ là một màn hết sức quen thuộc trong tiểu thoại bản của nhân gian.

“Tiểu cô nương, ca ca mời nàng ăn kẹo!” Hồ ly tất cả đều giống nhau, cho dù y là Tiên hay Ma hay gì gì đi chăng nữa. Tô Hà cũng không phải ngoại lệ, dáng vẻ cũng được coi là phong lưu tuấn tú, có điều, khụ khụ, hơi bịháo sắc thái quá.

Hai mắt Tô Hà sáng rỡ nhìn chằm chằm Duyệt Nhi không chớp, y trước giờ chưa từng thấy tiểu cô nương nào đáng yêu thanh thuần như vậy, thấy nàng yên lặng đứng bên cạnh nữ tử đó, ngoan ngoãn dễ thương không thể diễn tả,phấn điêu ngọc mài, khí tức thanh tân sạch sẽ như vậy cũng không phảicủa người thuộc Ma vực vốn kiêu ngạo tàn độc, có thể so sánh với nữ nhiMa tộc dũng cảm can trường, y cũng từng gặp qua một vài nữ tiên, nhưngkhông bì được với tiểu cô nương trước mắt này, đáng yêu như vậy khiếnngười ta rất muốn ôm vào lòng mà yêu thương một phen, đặc biệt là, ánhmắt Tô Hà từ trên gương mặt Duyệt Nhi dời xuống trước ngực, ực, tiểu cônương nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, vóc dáng thế nhưng lại đẹp thế.

Ninh Tê không để ý đến kẻ phong lưu này, kéo Duyệt Nhi vòng qua đám người,hướng Sơ Loan cung tiếp tục đi. Tô Hà lý nào lại chịu buông tha, đằngvân lả lơi chặn trước mặt. Ninh Tê cực kỳ tức giận: “Tô Hà Thiên ma, tabiết bản thân đánh không lại ngươi, nhưng tiểu cô nương này không phảilà người ngươi muốn trêu ghẹo thì có thể trêu ghẹo. Đừng tưởng rằnggiống như thường ngày, gặp được liền có thể kéo về trong phủ của ngươi.”

Tô Hà cười nói: “Vậy ta sẽ không kéo nàng về phủ, ta ôm về.” Ninh Tê nghevậy thì trên gương mặt vẫn luôn lãnh đạm đã nhịn không được mà lộ rachút phẫn nộ: “Ngươi có hơn trăm thê thếp, còn muốn nhúng chàm Duyệt Nhi cô nương?”

Tô Hà cười càng thêm vui vẻ: “Ta thích. Thì ra nàng tên Duyệt Nhi. Ha ha,Duyệt Nhi cô nương, theo ca ca về nhà chơi nha.” Bộ dạng lả lơi, kỳ thực không phụ danh tiếng “mạnh tay hái hoa” của y.

Duyệt Nhi nghe thấy y gọi tên mình, vốn đã lo lắng cho thương thế Sở Từ, hiện giờ còn bị kẻ vô lại này chặn đường, trong lòng vừa tức giận vừa phẫnnộ, mở miệng liền nói: “Ta không rảnh về nhà ngươi chơi, ngươi đừng cóchắn đường chúng ta nữa.” Thanh âm mềm mại ngọt ngào lọt vào tai TôHà khiến y tan chảy, càng không muốn buông tha: “Theo ca ca về nhà,nhất định sẽ che chở cho nàng, bằng không với thể chất dở dở ương ươngnhư vậy của nàng, ở bên ngoài, cẩn thận bị lang sói ăn sạch nha.”

Trong lòng Duyệt Nhi càng khẩn trương, nếu không phải linh lực mất hết thì đã trực tiếp đánh một trận rồi, đâu phải ở đây mất thời gian. Nàng thầmtriệu Mẫu Đơn Nhan, không nói lời nào nữa.

Không lâu sau, Mẫu Đơn Nhan đã bay về bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên, theo sau còn có một đám nữ tử…

Duyệt Nhi vung tay, Mẫu Đơn Nhan liền hướng phía Tô Hà đánh tới, mặc dù linhlực Duyệt Nhi không còn, nhưng Mẫu Đơn Nhan cũng không yếu, nháy mắtliền “phập phập” đánh trúng Tô Hà vài cái, trong lòng Tô Hà cười khẩy,đúng là trò trẻ con, dựa vào viên châu này vậy mà cũng muốn đánh y bỏchạy? Y vận pháp lực, hai ba cái liền đánh viên châu quay trở về. TayDuyệt Nhi đưa ra đón lấy viên châu, không biết làm thế nào giậm giậmchân, mà đám nữ tử kia lúc này cũng đã đuổi tới.

Nàng thật muốn khóc, giá như Tức Mặc Ly ở đây thì tốt quá, mình sao có thể vô dụng như vậy chứ?

Chỉ thấy đám nữ tử hôm ấy muốn giết Ninh Tê đã đuổi tới, trông thấy DuyệtNhi và Ninh Tê thì đều cực kỳ phẫn nộ: “Giỏi cho ngươi tiểu cô nươngnày, thế nhưng đùa giỡn bọn ta hai ngày nay,hôm nay liền giết chếtngươi!” Nói rồi liền xông tới, Tô Hà phất tay, thuộc hạ đi theo y hiểu ý liền đằng vân lên trước, hai ba chiêu liền thu phục.

Linh thức Duyệt Nhi nghe được động tĩnh, tâm tình thoáng thả lỏng, đành nói: “Nếu như ngươi đã giúp ta chặn họ, cũng coi như là một người tốt, ta có chuyện rất gấp cần phải đến Sơ Loan cung, xin ngươi đừng cản đường bọnta nữa được không?” Tô Hà thấy trong mắt nàng long lanh lệ, dáng vẻ cựckỳ đáng thương, lại khẩn trương. Nghe thấy Sơ Loan cung, trong lòngbiến chuyển, nhớ tới nguyên nhân đám trưởng lão triệu mình về, lẽ nào,có liên quan đến Sở Từ Ma quân?

Nghĩ vậy, cũng không cản đường Duyệt Nhi và Ninh Tê nữa, trong lòng DuyệtNhi và Ninh Tê âm thầm mừng rỡ, vội vàng vòng qua, hướng phía Sơ Loancung mà đi. Tô Hà cũng đằng vân theo sau họ.

Ma vực cơ hồ không ai biết Tô Hà chính là thuộc hạ của Sở Từ, tuy y phonglưu như vậy nhưng lại nhất nhất nghe lời Sở Từ, để Sở Từ sai phó, ngoạitrừ vì Sở Từ bản lĩnh cao cường thì còn có một nguyên nhân khác, SỞTỪ ĐẸP HƠN Y. Một chuyện y thường làm chính là khi kéo đám thê thiếpnhà mình đứng trước hoa dưới trăng sẽ thở dài một tiếng, giá mà ta có vẻ đẹp của Sở Từ Ma quân thì càng tốt a.

Đám trưởng lão có chuyện cũng không dễ gì tìm y. Lần này, sau khi tìm kiếmSở Từ bị trọng thương không có kết quả, bất đắc dĩ mới đem tin này nóivới Tô Hà. Y sớm đã phân phó thủ hạ âm thầm tìm kiếm, bản thân cũng tựdẫn người đi tìm, không ngờ trên đường lại đụng phải Duyệt Nhi mới giánđoạn một chút.

Y có thể vì Sở Từ âm thầm núp trong bóng tối, đương nhiên có chút bảnlĩnh, cũng không phải dạng sắc lang thấy người đẹp thì ý thức liền baybiến nơi nào. Thấy Duyệt Nhi và Ninh Tê đi về hướng Sơ Loan cung, tronglòng nghi ngờ, liền chặn lại, hiện giờ thấy thần sắc và lời nói DuyệtNhi khẩn trương, suy nghĩ biến chuyển, nhớ tới một khả năng.

Ninh Tê thấy y bám theo đằng sau, nhíu hàng mày thanh tú nói: “Tô Hà thiênma, thỉnh không cần theo chúng tôi nữa.” Tô Hà thấy trên mặt nàng là vẻ‘sắc lang cút ra xa một chút’, trong lòng toát mồ hôi, hình tượng sắclang của mình thật thành công đến thế sao? Y bay lại gần hơn, đè thấpgiọng, nói ra suy đoán của mình: “Duyệt Nhi cô nương, việc cô nói liệucó phải liên quan đến Sở Từ Ma quân?”

Duyệt Nhi chựng lại, bất ngờ xoay người: “Ngươi biết Sở Từ? Ngươi là một trong số mấy trưởng lão đó?”

Tô Hà vừa rồi theo sát phía sau Duyệt Nhi, hiện giờ Duyệt Nhi đột ngộtxoay người, suýt nữa thì đụng nhau, vội vàng dừng đụn mây, ở khoảng cách gần nhìn Duyệt Nhi, hai dòng máu đỏ tươi từ mũi chảy xuống. Ninh Têthấy ánh mắt nóng rực của y dừng lại trước ngực Duyệt Nhi thì khôngchút vui vẻ kéo Duyệt Nhi ra sau lưng, trừng mắt lườm Tô Hà: “Hạ lưu!”

Tô Hà vội vàng dùng pháp thuật ngưng máu mũi, mặt cũng đỏ lựng lên, lạivội vã dời tầm nhìn mới lúng túng giải thích: “Thật có lỗi.” Y thật sựkhông cố ý.

Thấy Ninh Tê kéo Duyệt Nhi muốn xoay mây rời đi, Tô Hà vội nói: “Tô Hà tanghe lệnh của Sở Từ Ma quân, hiện giờ đang tìm kiếm Ma quân. Nghe nói Ma Quân mấy lần ra khỏi Ma giới đều có chút can hệ đến một tiểu cô nương,vì vậy mới đoán rằng Duyệt Nhi cô nương và Ma Quân có quen biết…” Y thấy Duyệt Nhi đang kéo tay áo Ninh Tê chợt dừng lại, ngừng một chút nghiêmtúc nói: “Ma Quân hiện giờ nhất định tính mạng đang nguy kịch, nếu Duyệt Nhi cô nương biết chuyện này, xin hãy nói cho ta.”

Duyệt Nhi quay mặt về phía Tô Hà, nàng đương nhiên không thấy Tô Hà vừa rồichảy máu mũi, cũng không biết vì sao Ninh Tê tỷ tỷ bỗng dưng mắng mộttiếng hạ lưu, có điều lúc này nghe giọng nói Tô Hà, thế nhưng cảm giácrất chân thành. Có đôi khi, dựa vào cảm giác của một lão hổ, Duyệt Nhicó thể cảm nhận được người nào đáng tin hay không đáng tin, có điềuchuyện này can hệ đến an nguy của Sở Từ, nếu Tô Hà là người bên phe CốcQuân Tinh, vậy nàng cả đời này sẽ chẳng thể nào tha thứ cho bản thân.

Nàng ngẫm nghĩ nói: “Ngươi có gì chứng minh ngươi là mấy trưởng lão thuộc hạ của Sở Từ?” Tô Hà lắc lắc đầu: “Ta không phải trưởng lão gì cả, ta chỉlà ám vệ thân cận trực tiếp nghe lệnh của Sở Từ. Nếu Duyệt Nhi cô nươngmuốn chứng cứ gì đó, ta quả thực không đưa ra được.”

Duyệt Nhi gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi đến Sơ Loan cung, nếu như ngươicó thể triệu tập trưởng lão Ma cung, ta liền dẫn ngươi đi cứu Sở Từ, SởTừ y…. quả thật không tốt. Nếu như ngươi không thể, chúng ta cũng có thể lập tức để người trong Sơ Loan cung vây giết ngươi!”

Tô Hà nghe Duyệt Nhi nói vậy, trong lòng mặc dù lo lắng cho thương thế của Sở Từ nhưng cũng chỉ đành đồng ý với nàng, dù gì, cứ cho là hiện giờ ybắt ép Duyệt Nhi đi cứu Sở Từ thì cũng chẳng thể bằng sức lực của mộtmình y mà bảo vệ được Sở Từ, đành phải đáp ứng. Dọc đường đi, Tô Hà theo sau Duyệt Nhi cách một khoảng không xa, lắm lúc dùng chút ma lực giatăng tốc độ đám mây của các nàng. Chăm chú nhìn thân ảnh duyên dáng củaDuyệt Nhi, thỉnh thoảng có chút ngây ngẩn.

Sao không phải ai khác mà cứ phải là Ma quân. Đã thế, còn thêm thể chất thế kia, Ma quân đợi đã mấy vạn năm a. Trong lòng Tô Hà thở dài một tiếng.

Đợi khi đến Sơ Loan Cung, Tô Hà đương nhiên trong thời gian ngắn nhất triệu tập các vị trưởng lão ở Ma cung, tất cả trưởng lão đều vội vàng như lửa xém tới mông, thấy người đến thế nhưng lại là tiểu cô nương khi ấy ở ÔĐiệp Châu đánh ngất Ma quân để y trốn thoát, trong lòng nhất thời đủloại tư vị, cũng không suy nghĩ nhiều, theo Duyệt Nhi hướng phía cây cổthụ xum xuê um tùm mà bay.

Gấp rút bay hết một ngày trời, Duyệt Nhi mới kéo kéo tay áo Ninh Tê, đểnàng hạ mây xuống. Nàng dựa theo linh thức hướng về trước chạy vài bước. Mấy vị trưởng lão và Tô Hà đều không hiểu nàng đang làm gì, không biếtlàm sao chỉ đành kiên nhẫn đứng chờ.

Duyệt Nhi từ trên tóc lấy xuống cây trâm tiểu hổ, trong lòng bàn tay nàngliền hóa thành Huyễn Oanh lưu ly trượng. Nàng cầm trượng lên, ở khoảngkhông trước mặt vẽ một vòng tròn rồi mới từ từ chạy vào bên trong vòngtròn ấy.

Mọi người hoàn toàn chấn động bởi Huyễn Oanh lưu ly trượng, đó là vũ khínhư thế nào a! Bọn họ chưa từng nghe thấy, khí thế và sức mạnh như vậyquấn quanh toàn bộ thân trượng, tử quang lấp lóe, hẳn là thần binh trong truyền thuyết? Đợi đến khi Duyệt Nhi nghi hoặc quay đầu nói: “Các người sao lại không đi?” họ mới hồi phục tinh thần, chăm chú nhìn kết giới mở ra ngay trước mắt, đổ mồ hôi, Ma Quân đây là đề phòng Cốc Quân Tinh hả, hay là đề phòng bọn họ a, kết giới này, chậc chậc.

Lại qua hơn mười ngày, mấy trưởng lão và Tô Hà vẫn đằng vân ở giữa khôngtrung xung quanh cây cổ thụ um tùm, không ngừng xuất ma lực cuối cùngcũng đáp xuống, tất cả đều đứng trên chạc cây, toàn bộ ánh mắt đều dồnvào động tĩnh của căn phòng gỗ nhỏ cửa đang mở kia.

Sở Từ mở mắt, cơ hồ thứ đầu tiên đập vào mắt chính là Duyệt Nhi đang ngồibên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, đối diện với mình, lúc này ngủ gà gật như gàmổ thóc. Y đột ngột nhíu mày, Duyệt Nhi cô hổ nhỏ này sao lại ăn vận như thế? Thế này… Mê người thế này.

Y đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, mấy trưởng lão và Tô Hà lơ lửng giữa khôngtrung, theo bản năng cúi thấp đầu, chỉ có Ninh Tê đứng bên cạnh cửa,biểu tình một chút cũng không có gì thay đổi. Y yên lòng, có lẽ chínhnàng ta đã làm cho Duyệt Nhi. Mặc dù cô hổ nhỏ ăn vận như thế cũng kháđáng yêu hấp dẫn, chẳng qua không mặc vân cẩm kia cũng tốt, y thấy rấtkhông thuận mắt, dựa vào cái gì mà đồ của nàng đều phải qua tay Lạc Thủy thượng thần?

Sở Từ từ trên giường đứng dậy, thân thể vẫn còn chút hư nhược, ma lực cũng không dồi dào như thường ngày, mái tóc đen dài tùy tiện dùng một sợidây buộc lên, dáng vẻ y vốn đã xinh đẹp, hiện giờ cộng thêm chút biếngnhác cùng tùy ý, thật khiến đám người ngoài cửa ngẩn ngơ. Y nhẹ nhàngngồi xuống cạnh Duyệt Nhi, lẳng lặng quan sát Duyệt Nhi đang chống đầugà gật, cũng ngây người.

Hiện giờ đang lúc màn đêm dần buông, ngôi nhà gỗ nhỏ không biết từ khi nàođã thắp một ngọn nến nhỏ, ánh trăng xuyên qua trùng trùng tầng lá, từngoài cửa rọi vào, giao thoa cùng với ánh lửa, chập chờn lay động tạonên một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp phòng.

Vạn năm rất lâu rất lâu sau đó, những người đứng bên ngoài giữa không trung vẫn nhớ mãi hình ảnh này.

Hồng y nam tử lặng lẽ nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang chống đầugà gật ở chiếc bàn bên cạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ đều là vẻ ôn nhuthâm tình bản thân y chưa từng để lộ, cứ thể nhìn đến si mê.

Mà khi ấy, ánh lửa sáng rực, thời gian cũng không hề dừng lại. Bức tranhấm áp như vậy, cuối cùng chỉ có thể thuận theo dòng chảy của thời gianmà đọng lại trong ký ức, khó tái hiện lần nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv