Mộ Cửu ngủ một giấc rất sâu.
Nàng vừa mở mắt, chậm rãi quay người, tay liền đụng phải một vật có lông bù xù gì đó, vừa mở mắt ra, hóa ra có một con thú nhỏ nhiều lông tỏa kim quang xán lạn đang nằm bò trên tay nàng.
" Tiểu hồ ly?" Nàng sửng sốt một lúc rồi ngồi dậy, mở to mắt cẩn thận nhìn nó thật lâu, tiểu hồ ly này có bộ lông mềm mại, đôi mắt đen láy trong suốt như pha lê, không phải tiểu hồ ly trên đài Ngọc Phục thì là gì? Nhưng không phải nó đã bị mất đi nguyên thần sao? Lẽ nào đây là huynh đệ của nó? Nàng cũng chưa từng nghe nói nó có anh em sinh đôi a!
" Ta là tứ hoàng tử của Thanh Khâu." Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như làn gió tháng ba, " Tỷ tỷ, ngươi đã ngủ cả ngày rồi."
" Ngươi còn có thể nói chuyện?" Mộ Cửu ngạc nhiên, A Phục nhà nàng lớn như vậy vẫn chưa biết nói chuyện, nàng còn tưởng tất cả các tiểu Thần Thú cũng đều không biết nói chuyện nữa kia. Nàng mừng rỡ ôm nó vào lòng, vỗ vỗ đầu nó rồi nhìn xung quanh, " Ngươi chính là tiểu hồ ly trên tế đài? Tại sao ngươi lại tỉnh rồi? Không phải không tìm được hồ đan thì sẽ không tỉnh được sao?"
" Ta cũng không biết." Mộ Dung Duệ Kiệt ngẩng đầu lên nhìn nàng, " Ta đã ở đây cùng tỷ tỷ một ngày rồi. Có một thần tiên dung mạo rất đẹp cách mỗi một canh giờ đều vào đây thăm ngươi, sau đó còn có một ca ca dung mạo anh dũng nhưng giọng nói rất khó nghe luôn chạy vào nói chuyện với ngươi nữa, thế nhưng ngươi vẫn không tỉnh."
Thần tiên dung mạo rất đẹp hẳn là nói Lục Nhai, ca ca ca ca dung mạo anh dũng nhưng giọng nói rất khó nghe ngoại trừ Thượng Quan Duẩn thì còn ai vào đây?
Mộ Cửu đang muốn hỏi nó họ đang ở đâu, đột nhiên liền thấy cửa phòng mở ra, Lục Áp đi tới, ánh mắt vừa chạm vào nàng liền sững lại, sau đó lại vững vàng bước đến bên giường, nói: " Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Nói xong, hắn không thèm nhìn Mộ Dung Duệ Kiệt một cái, đưa tay xách cổ nó ném thẳng xuống đất.
Mộ Cửu không nói gì mà chỉ liếc nhìn Mộ Dung Duệ Kiệt ngoan ngoãn nằm bò dưới gầm bàn, lại nhìn tấm mành kết bằng đá mã não xung quanh, hỏi Lục Áp: " Đây là đâu? Tại sao ta lại thoát khỏi Tử Kim chuông rồi?"
Lục Áp nhẹ nhàng đưa tay lên chỉnh lại mái tóc dài hơi rối của nàng một chút, vẫn chưa đáp lời nàng, mà đầu tiên quay đầu ra lệnh cho Thượng Quan Duẩn vừa mới đặt chân vào phòng: " Lấy một chậu nước đến đây! Pha thêm một chén trà nữa."
" Được!" Thượng Quan Duẩn nửa câu cãi lại cũng không có, răm rắp đi ra ngoài.
Mộ Cửu đầy bụng kinh ngạc, tiểu tử kia kiêu căng khó thuần, tự xưng là thất điện hạ của Thượng Quan gia, tại sao nàng chỉ mới ngủ được một giác, hắn đã cúi đầu nghe lệnh người khác rồi? Lại còn đồng ý đi lấy nước, pha trà cho nàng?
Có phải nàng vẫn chưa tỉnh ngủ?
Mộ Cửu len lén tự bấu vào tay mình một cái, đau đến phát khóc!
Lục Áp nhàn nhạt nheo mắt nhìn nàng, cũng không nói thêm gì cả, lúc này, nước đã được mang đến, hắn giặt khăn, giúp nàng lau mặt, sau đó lại cho nàng uống hai ngụm nước, truyền một chút chân khí cho nàng, đợi sắc mặt nàng dần dần trở nên hồng hào mới chậm rãi thu tay lại.
" Đây là tẩm điện của Hồ Vương. Có điều, nàng cứ yên tâm, ta đã thay mới toàn bộ đệm chăn rồi, rất sạch sẽ."
Mộ Cửu sặc nước bọt một cái!
Tẩm điện của Hồ Vương?!
Hai người này trong lúc nàng ngủ đã gây ra chuyện gì?!
Lại còn dám xông phải một nơi quan trọng như vậy, họ điên cả rồi!
" Tại sao?" Nàng vội vã nhảy xuống giường, nhìn tẩm điện vàng son lộng lẫy xung quanh, hỏi, " Hồ Vương đâu?"
" Không biết." Lục Áp nhún vai, ngoan ngoãn trả lời.
Đêm qua hắn đã trực tiếp ôm nàng đến đây, sau đó hắn chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa.
Có tiểu hồ ly trong tay, đến kết giới hắn cũng không thèm hạ, tuy ngoài điện có không ít người tụ tập, nhưng không có ai dám xông vào.
Còn về Thượng Quan Duẩn, sau khi hắn ta tận mắt chứng kiến hắn ra tay phá chuông thì liền ngoan ngoãn tuân lời như vậy đấy, chính Lục Áp hắn cũng không biết tại sao đâu!
Mộ Cửu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: " Tại sao ngươi lại lợi hại như thế?"
Chuyện tình sau khi ngủ thiếp đi nàng hoàn toàn không biết, thế nhưng chuyện xảy ra trước khi mê man nàng vẫn còn nhớ được mấy phần.
Nàng nhớ nàng và Thượng Quan Duẩn bị lăn qua lăn lại trong Tử Kim chuông như xào hạt dẻ, sau đó hình như Lục Nhai trở về, phá vỡ cái chuông, sau đó nàng liền mất ý thức...
Nhưng nàng và Thượng Quan Duẩn liên thủ cũng không thể áp chế được Tử Kim chuông, tại sao Lục Nhai lại có thể phá tan chỉ bằng một đạo chân khí? Đương nhiên tu vi của hắn cao hơn hai người họ, nhưng như vậy cũng quá khuếch đại đi? Tiểu hồ ly đã bị hắn đoạt lại, Hồ Vương tại sao không tìm cách cướp người?
Còn có con hồ ly lòng dạ so với mũi kim còn nhỏ hơn kia nữa, Lục Nhai làm hỏng chuông của hắn rồi, tại sao hắn vẫn chưa chạy tới đây tìm xúi quẩy?
" Thành thật mà nói, ngươi rốt cuộc là ai?" Trên người hắn có quá nhiều nghi vấn, nếu như nói trước đây nàng có thể mặc kệ, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn không có cách nào thuyết phục chính mình.
Lục Áp nhún vai: " Đương nhiên ta là Lục Áp."
" Xì!" Mộ Cửu trừng hắn, " Vẫn còn ở nơi này nói hươu nói vượn, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?" Cho rằng nàng vẫn tin vào mấy câu chuyện ma quỷ của hắn sao? Nàng mới không đần như vậy đâu!
Lục Áp không lên tiếng.
Nhân sinh chính là như vậy, có lúc nói thật trái lại lại không có ai tin.
Hắn xoay người nói với Thượng Quan Duẩn và tiểu hồ ly: " Ngươi mang tiểu hồ ly ra ngoài."
Thượng Quan Duẩn vừa nghe, lập tức xách tiểu hồ ly đang ngủ gật dưới gầm bàn chạy biến.
Lục Áp thay đổi một tư thế ngồi thoải mái một chút, nói: " Nếu ta nói, ta chính là Lục Áp trong miệng lão hồ ly kia, nàng sẽ cảm thấy thế nào?"
Kinh hãi? Sùng bái? Té xỉu? Không sao, hắn rất bình tĩnh.
" Gϊếŧ ngươi a!"
Mộ Cửu bỗng dưng rút thanh kiếm đặt bên đầu giường ra, thổi một cái lên lưỡi kiếm.
Lục Áp lặng yên có đến một lúc lâu: " Tại sao?"
" Bởi vì ngươi là một tên lừa đảo! Ngươi làm sao có khả năng sẽ là Lục Áp Đạo Tổ?" Mộ Cửu hoàn toàn tự tin giải thích, " Lục Áp Đạo Tổ là đệ tử của Sáng Thế Thần Nguyên Linh, xa cư ngoài lục giới, là thượng thần thủ hộ Thiên Đạo, làm sao có khả năng sẽ là một tên gia hỏa như ngươi? Ngươi dám giả mạo Lục Áp Đạo Tổ, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua!"
Lục Áp sờ cằm, có chút nghẹn giọng.
" Vậy được rồi." Hắn đứng dậy, " Coi ta là một đại tiên nào đó thích giấu giếm thực lực là được."
Ánh mắt Mộ Cửu nhìn hắn chăm chú, sáng quắc như đèn pha.
Một đại tiên có bản lĩnh thì còn được.
Nhưng coi như hắn không phải là một Tán Tiên mà là một đại tiên, tại sao hắn lại phải nói dối? Còn không thấy mất mặt sao.
Sẽ không phải vì thân phận thật sự của hắn có nỗi niềm gì khó nói chứ?
Hắn nói hắn là Lục Áp Đạo Tổ... Cái này rõ ràng là nói dối rồi, cũng giống như khi ngươi đang đi dép lê ngồi bên lề đường ăn chuối nướng, người đi cùng ngươi tự nhiên nói hắn chính là Tôn Ngộ Không, người chắc chắn sẽ nghĩ người này chính là bị bệnh thần kinh a! Cũng không thể bởi vì Hồ Vương nói hắn giống Lục Áp mà hắn liền thực sự là Lục Áp chứ?
Mộ Cửu hơi có chút mê man.