Ngoài cửa, trăng sáng như dát bạc.
Mộ Cửu quỳ trên bồ đoàn, hướng về phía tượng tổ sư gia gia cảnh tỉnh đã hai canh giờ.
Nói cách khác, từ khi nàng đưa đám Thanh Trúc quay về núi, nàng liền bắt đầu quỳ gối ở đây.
Cách nàng bị phạt so với những gì nàng đọc được trong tiểu thuyết khi còn chưa xuyên không không khác nhau là mấy, nói chính xác là bất kể bị phạt thế nào, trước khi bị phạt, sư phụ liền phong ấn tất cả tu vi và phép thuật của nàng. Không cần nói đến chuyện đi thi hóa thân thuật hay gì, ngay cả việc nhấc cái đệm lót dưới gối này ra cũng không làm được.
Lưu Dương Chân Nhân đang dâng hương, Mộ Cửu len lén liếc hắn một cái, không dám lên tiếng.
Sau khi Thanh Hà đưa tin cho đại sư huynh, một đoàn người phần phật bay xuống núi tiếp ứng. Tuy rằng khi nàng trở về núi không làm kinh động đến ai, nhưng âm thanh ngọn núi sập xuống đã làm kinh động đến Lưu Dương đang bế quan luyện đan, vì vậy, nàng còn chưa kịp nghĩ ra đối sách đã bị Lưu Dương xách đến đây phạt quỳ.
Một canh giờ trước, chưởng môn Mật Dương Tông không ngoài ý muốn mang theo đệ tử xông đến ngoài sơn môn của họ.
Lúc đó, hắn ta thiếu chút nữa đã phá tan kết giới, đại sư huynh và nhị sư huynh phải xin lỗi thật lâu mới làm hắn ta bình ổn lại. Cũng vì vậy, nàng không chỉ bị phạt quỳ mà trên đầu còn phải giữ một viên dạ minh châu to như cái bát, mỗi lần hạt châu này rơi xuống, nàng phải quỳ thêm hai canh giờ nữa.
Bình thường nàng còn có thể làm nũng xin hắn tha cho mình, nhưng hôm nay, nàng biết dù đem mình tự biến thành chó Nhật đưa đến trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không phản ứng.
" Xem ra ngươi là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói."
Lưu Dương dâng hương xong, đi tới phía sau chiếc bàn bát tiên ngồi xếp bằng, dựa vào gối dựa, cầm lấy một quyển kinh thư, bất đầu lật. Ánh nến rọi sáng khuôn mặt ôn nhã đoan chính của hắn, mái tóc bạc xõa xuống hai vai khiến người vốn trầm ổn quá mức như hắn trẻ thêm vài phần. Bộ dạng hắn lật sách, nhìn qua có chút giống bức họa của Văn Khúc Tinh Quân.
Mộ Cửu có tiểu tâm ngắm hắn một chút, nhìn thấy tốc độ tiên khí lượn lờ so với khi nàng tự làm canh măng cho hắn sáng nay đã nhanh hơn nhiều, quả thực có chút xúc động, nhất thời mím chặt môi không nói lời nào.
Vào lúc này, giữ yên lặng là tốt nhất.
Lưu Dương bình thường vô cùng ôn hòa, tiên phong đạo cốt, thế nhưng khi tức giận tuyệt khiến người ta không thể khinh thường.
Mộ Cửu không biết hắn đã sống bao lâu, nàng hỏi các sư huynh, họ cũng không biết.
Nói tới nguyên nhân Mộ Cửu lên núi, đến nay trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Nàng vốn là một nhân viên văn phòng bình thường, sau khi học đại học liền nhậm chức ở một công ty, chức vị không cao không thấp, nhân sinh thuận lợi. Hôm đó là chủ nhật, nàng ngu dốt ngủ ngon trong chăn, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện ra mình đang bị nhốt trong hang hổ! Hơn nữa, nàng còn biến thành một đứa trẻ con!
Khi lòng nàng tràn ngập suy nghĩ rằng mình sắp trở thành bữa đại tiệc của mãnh hổ, bỗng nhiên có một người mặc áo trắng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi vung phất trần nhốt con hổ lại, móc nàng ra khỏi hang!
Sự sợ hãi trong lòng nàng lúc đó thì khỏi phải nói rồi! Sau đó, nàng cứ như vậy được Lưu Dương mang lên núi, hơn nữa, hắn còn một lần nữa nhận đệ tử cuối cùng là nàng.
Tại sao lại nói là một lần nữa?
Đó là vì trong ba ngàn năm trước khi nàng đến, Lưu Dương chưa từng thu đệ tử, mà khi nhận thập cửu sư huynh Mộ Hoa chính là để sư huynh làm đệ tử canh cửa.
Mộ Cửu bỏ ra thời gian năm mươi năm để thích ứng, lấy chính thân thể phàm tục của mình bước vào Tu Tiên Giới thần kì, đồng thời cũng được Lưu Dương tẩy tủy, bắt đầu chính thức bước vào cửa lớn tu tiên.
Theo lời các sư huynh, linh căn của nàng không tồi. Thêm nữa, nơi này là Tu Tiên Giới, không có internet, không có tiểu thuyết, không có hồ bằng cẩu hữu, ngoại trừ chuyên tâm tu tiên thì không có chuyện gì để làm nữa, vì vậy, nàng chăm chỉ trau dồi thiên phú, sau 500 năm đã kết thành Nguyên Anh, một ngàn năm sau tiến vào Hóa Thần kỳ, sau đó tiến vào tiền kỳ Độ Kiếp.
Tất cả mọi người đều cho rằng, nàng chắc chắn sẽ rất nhanh thuận lợi phi thăng, nhiều lắm cũng là ba trăm năm, năm trăm năm nữa!
Tất cả mọi người đều chờ mong sau khi nàng phi thăng sẽ trở thành Hồng Thương Tán Tiên Địa Tiên Kim Tiên gì đó, lại không nghĩ đến rằng, một ngàn năm trôi qua, nàng vẫn còn dậm chân tại Hóa Thần kỳ.
" Ngươi ngoại trừ gây chuyện thị phi thì không có chuyện khác có thể làm sao?"
Lưu Dương lật qua một trang sách, tốc độ nói vẫn chậm rãi, thế nhưng ánh mắt không hề liếc về phía nàng một chút nào.
Hắn là sư phụ nàng, nếu hắn nhất định muốn đem chuyện này tính là gây chuyện thị phi, Mộ Cửu cũng không có biện pháp.
Nàng cẩn thận ổn định hạt châu trên đầu, nói: " Không phải... Con vẫn có thể học nấu ăn mà."
Hiện tại những gì cần học nàng đều đã học xong. 300 năm trước, đại sư huynh xuống núi liền mang về cho nàng một đống tạp thư, bên trong có mấy quyển thực đơn, vì vậy nàng quyết định học nấu ăn. Bây giờ nàng cũng có chút thành tựu, không riêng gì các sư huynh thích ăn, một đám tiểu sư điệt mới nhập môn lại càng khó ngậm miệng bụng réo.
Lưu Dương vốn không thích khói lửa, lúc bắt đầu còn giáo huấn nàng, sau khi ăn xong những món ăn nàng nấu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
" Còn dám mạnh miệng?"
Lưu Dương ném sách bịch một cái, sầm mặt đi tới.
Một Cửu cúi đầu nhìn sàn nhà không dính một hạt bụi, chợt một cái phất trần đập vào lưng nàng: " Ngươi là đang muốn chọc giận chết ta!"
Mộ Cửu tuy bị đau nhưng vẫn cố gắng ổn định viên ngọc trên đầu.
" Con không cố ý phá hủy cả ngọn núi của họ." Nàng cẩn thận ngẩng đầu một chút, cảm thấy nên giải thích vài câu, " Là họ bức con, con mới ra tay. Người không biết đám lão già kia có bao nhiêu tự mãn đâu, chuyên môn dung túng đệ tử hoành hành trong thôn, con cũng là vì dân trừ hại mà."
Nàng không nhắc đến tên tiểu tử đi ngang qua kia, tuy là vì hắn mới xảy ra đại họa, nhưng dù sao hắn cũng có ý tốt. Lại nói ông trời giúp nàng, nàng còn chưa tạ ơn một tiếng mà hắn đã đi rồi, cái nàng nợ nhiều hơn chính là ân tình.
Lưu Dương tay ôm phất trần cười lạnh: " Bọn họ dung túng con cháu, nói như vậy, sư phụ càng nên trừng trị ngươi thật nặng tay, bằng không chẳng phải cũng sẽ khiến người ta sau lưng chỉ trích ta dạy đồ đệ không nghiêm?"
" Sư phụ..." Mộ Cửu đưa tay đỡ lấy dạ minh châu, phiền muộn nhìn hắn một chút, hắn đúng là không nói đạo lý mà, " Con đảm bảo lần sau sẽ không dám nữa, con biết sai rồi. Thật sự biết sai rồi." Nàng bày ra khuôn mặt hối hận.
" Sư phụ."
Lưu Dương đang trừng mắt nhìn nàng, Mộ Vân bỗng xuất hiện. Đây là nhị sư huynh của Mộ Cửu. Hắn liếc Mộ Cửu một cái, sau đó kính cẩn nói với Lưu Dương: " Mấy phiến tiên thảo của tiểu sư muội trồng đang bị vài con Tiên Hạc mổ nát. Đệ tử giữ cổng nhìn thấy, Tiên Hạc bay ra từ bên trong Mật Dương Tông."
Mộ Cửu hướng về phía Lưu Dương, sắc mặt hắn quả nhiên lại càng ảm đạm.
Xem ra thù này không thể để yên...
" Có làm ai bị thương không?" Lưu Dương nhẫn nại hỏi.
" Không có." Mộ Vân nói, " Có điều, theo đệ tử thấy, đám người Mật Dương Tông sợ rằng sẽ không giảng hòa. Họ vốn luôn thô bạo vô lễ, lần này bị thiệt lớn trong tay tiểu sư muội, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù. Có điều, cũng có tin tức tốt." Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu nhìn Lưu Dương.
" Tin tức gì?"
" Mấy tông phái trên những ngọn núi phụ cận nhiều năm nay liên tục bị môn đồ Xiển giáo ức hiếp kì thị, nghe nói Mật Dương Tông bị hủy trong tay chúng ta đều dồn dập lên tiếng ủng hộ. Đến bây giờ đã có bảy chưởng môn phái người gửi thư, muốn cùng núi Phương Thốn chúng ta cùng tiến cùng lùi. Bây giờ có ba trưởng lão các phải đang nói chuyện với đại sư huynh, có thể thấy lần này tiểu sư muội không phải cố tình gây sự."
Mộ Cửu cuối cùng cũng có chút vui vẻ, cái nhóm lão đạo này đắc tội nhiều người như vậy, hiện tại tường đổ người đẩy, sẽ không trách nàng chứ?
Lưu Dương nhíu mày: " Nói như vậy, việc Hồng Thương chúng ta ra tay là đúng?"
Mộ Cửu vội vàng ôm hạt châu đứng dậy: " Sư phụ, đây là chúng ta thay dân trừ bạo!"
" Quỳ xuống!" Lưu Dương trừng nàng.
Nàng lập tức quỳ trở lại.
Lưu Dương thong thả bước đi hai vòng, dừng bước nói: " Còn có chuyện gì?"
Mộ Vân vội vàng nói: " Còn có một việc, Tiên Tông trưởng lão lần này đến còn mang theo tin tức, nói Thiên Binh Dịch 500 năm một lần của Thiên Đình sẽ rất nhanh đến thời gian châm tuyển. Chưởng môn Mật Dương Tông xuống núi lần trước chính là để thượng nghị việc phát công văn, lần này núi Mật Dương Tông bị hủy, đại sư huynh lo lắng hắn sẽ tiện thể đem việc này đăng báo Thiên Đình."
Lưu Dương trừng mắt nhìn Mộ Cửu, tiên khí quanh thân xao động càng mạnh.