Vân Khiển đi tới trước mặt Vân Tích: " Vậy đệ nói xem, nàng ta đang ở đâu?"
Vân Tích liếc một cái về hướng Mộ Cửu và Lục Áp đang ẩn thân, đáp: " Nàng quả thực không có ở đây."
Mộ Cửu lần thứ hai ngẩn người, hai người này đúng là thú vị, lại đồng thời thay nàng đánh yểm trợ, đây là đang có ý định gì?
Mấu chốt là Lục Áp phía sau nàng bất chợt truyền đến hàn ý, nắm tay nàng cũng siết chặt, càng làm cho nàng giống như có gai sau lưng.
" Ngươi đã chính mình nhận tội, vậy Đại Vương định bàn giao thế nào cho thiếp thân đây?"
Viền mắt Vân Khiển lại đỏ lên, hai giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh thế lương đến mức Mộ Cửu nghe mà lòng cảm thấy chúa xót không chịu được: " Đại Vương cũng biết, huynh đệ của thiếp thân không nhiều, nhưng địa vị Hỏa Phượng tộc chúng ta không thấp hơn so với Long tộc, Đại Vương nợ ta một đứa con trai, hôm nay vô luận thế nào cũng phải cho ta công đạo! Bằng không, thiếp thân ngay cả chỗ an thân cũng không còn."
Ngao Sâm đau lòng không chịu được, ôn nhu nói: " Sao lại không còn chỗ an thân? Long Cung lớn như vậy, còn thiếu nơi ở cho nàng sao?"
" Chàng có ý gì!"
Vương Hậu nghe tới đó liền thực sự không chịu nổi nữa, trầm mặt đi tới trừng mắt nhìn Vân Khiển: " Không biết các ngươi định trừng phạt Ngao Khương thế nào, nhưng bây giờ, chỉ muốn các ngươi đem lí do Ngao Khương che chở Trần Bình ra nói cho thật rõ ràng, ta liền đưa mạng của nó cho các ngươi!"
Vân Khiển đầy nước mắt nhìn nàng, nhưng không hề yếu thế: " Tỷ tỷ không thể tùy việc mà xem xét sao? Năm đó ngươi không tha cho ta, muốn chia rẽ ta và Đại Vương, ta đã nhận, nhưng Trần Bình là nhi tử của Đại Vương, nó có lỗi gì? Tỷ tỷ cũng không tha cho nó. Bây giờ rõ ràng là Ngao Khương bắt cóc, ngược đãi Vân Tích, ngươi lại lôi chuyện hắn đối xử thế nào với Trần Bình ra, ngươi như vậy, làm sao Đại Vương có thể coi trọng ngươi?"
Mộ Cửu quả thực không nghe nổi nữa!
Một tiểu tam lại hung hăng thành như vậy, quả thực là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn!
Có điều nàng không nhúc nhích được, bởi vì Lục Áp không cho.
" Ngươi cút ra khỏi Long Cung cho ta!"
Mộ Cửu không có cách nào giúp bạn không tiếc cả mạng sống, Ngao Khương đã nhảy lên: " Ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích mẫu hậu ta? Nếu không phải vì ngươi, Trần Bình sẽ rơi vào kết cục như thế sao? Khi còn sống hắn không được gặp ngươi, hắn chết rồi ngươi cũng không để hắn ra đi thanh thản, ngươi vốn là một kẻ ích kỉ, không có tư cách ở đây vung tay múa chân!"
Hắn vừa rống xong, Ngao Sâm liền vung tay tát lên mặt hắn.
Ngao Nguyệt, Ngao Kiểu cùng chúng long tử dồn dập chạy đến giữ chặt lấy hắn, hắn ăn một cái tát là đáng, nhưng Vương Hậu cuối cùng cũng không nhịn được, lấy Chỉ Kim Long Hoàn trên cổ tay ra, ném về phía Vân Khiển!
" Đi!"
Lục Áp phun ra một chữ bên tai nàng, ôm nàng bay ra khỏi cửa.
Sau khi Vương Hậu tung vòng tay ra, lập tức âm thanh hỗn loạn đánh nhau vang lên, còn có tiếng thét chói tai của Vân Khiển. Quy Thừa Tướng mang người liều mạng tiến vào bên trong, đám hoàng tử và công chúa cũng dồn dập kêu lớn, đối với một Thần tộc danh giá thì cảnh này thật khó coi.
Mộ Cửu đến ngoài điện, suy nghĩ một chút liền nói với Lục Áp: " Ta còn đang làm nhiệm vụ, không đi được, ngươi về trước nhé."
Ngao Sâm đã nhắm vào nàng, hơn nữa Vân Khiển cũng đã chỉ tên muốn nàng lộ mặt, nàng chính là tránh được mùng 1 không tránh được 15, trước mặt có Ngao Khương và Vân Tích đứng ra, Ngao Sâm nhiều nhất cũng chỉ chụp cho nàng được cái tội danh không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu đi rồi, tính chất sẽ khác, nàng không thể để lộ chuôi cho Ngao Sâm nắm lấy.
Lục Áp nghĩ lại cũng quả thực là không trốn được, liền lên đường: " Có chuyện gì gọi tên ta là được."
Đám người Ngao Sâm này tu vi không cạn, yên ổn đã lâu tất sẽ sinh phong ba, nhưng chỉ cần dám làm khó dễ nàng, hắn chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Mộ Cửu đồng ý, đưa mắt nhìn hắn, sau đó đứng sau một cây san hô quan sát tình thế, nhìn thấy thời cơ vừa đủ mới hiện thân, yên lặng không lên tiếng dẫn binh tướng chấp thủ ngoài cung.
Nàng không phải lo lắng về chuyện Ngao Khương bắt cóc Vân Tích, Ngao Khương đã đồng ý rằng nếu nàng yểm trợ sẽ không vạch trần nàng, huống hồ đó còn là hắn thề độc. Nàng chỉ cảm thấy đau đầu về Vân Tích, rõ rành rành hai người họ là đồng bọn mà? Nhưng xét cái đức hạnh của đôi gian phu dâm phụ Ngao Sâm và Vân Khiển, không nã pháp vào nàng là chuyện không thể nào.
Nàng đang trong thời gian làm nhiệm vụ, nếu không xuất hiện sẽ khiên Ngao Sâm và Vân Khiển tiện nhân nhắm vào, vì thế cân nhắc một hồi, biện pháp tốt nhất chỉ có giả vờ như vừa đi làm nhiệm vụ bên ngoài về. Họ cũng không bắt bẻ được nàng!
" Quách Mộ Cửu?!"
Phía sau cửa cung liền truyền đến tiếng gầm thét: " Ngươi vừa đi đâu?!"
Hóa ra đám người Ngao Sâm đã bị sát khí của hai nữ tử trong phòng ép ra ngoài, vừa nhìn thấy liền bùng lửa giận.
Mộ Cửu cúi người chắp tay: " Bẩm Long Vương, tiểu nhân vừa rồi là phụng mệnh Tam điện hạ đi làm chút việc."
Ngao Khương đang đứng dưới cửa điện không khỏi thở phào.
Nhưng Ngao Sâm nào có thể dễ dàng buông tha cho nàng: " Vân tứ công tử có phải là ngươi theo lời Tam điện hạ bắt về?!"
" Sao có thể như thế được?" Mộ Cửu nhún vai, " Tiểu nhân ngay cả Vân tứ công tử là ai cũng không nhận ra, sao có thể xúi giục Tam điện hạ đi bắt cóc hắn? Long Vương muốn thừa cơ vu oan thì cũng nên tìm một tội danh đáng tin có được không? Ta chẳng những không xúi giục, còn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đấy, Long Vương tại sao lại tìm ta hỏi tội?
" Nàng quả thực không biết." Nàng vừa dứt lời, Ngao Khương liền oang oang nói.
Ngao Sâm vung tay định tát Ngao Khương một cái, đến nửa đường lại bị Vương Hậu ngăn lại vững vàng, thuận thể bị nàng đẩy ra sau năm, sáu bước: " Ngươi dựa vào vào đâu mà dám đụng vào nhi tử của ta?" Hóa ra hai người trong phòng đã đánh xong, Vương Hậu và Vân Khiển một trước một sau bước ra.
" Giang thị! Nàng dám làm càn!"
Ngao Sâm không kịp chuẩn bị bị Vương Hậu đẩy ngã vào hòn giả sơn, tức đến nổ phổi, chỉ vào nàng mà mắng.
Vương Hậu hừ một tiếng: " Lão nương không thiến ngươi thì không coi là làm càn! Họ Vân bắt nạt ta đến mức này, đừng nói nhi tử ta bắt hắn, chính là gϊếŧ hắn cũng không sao! Tên oắt con vô dụng nhà ngươi, nếu có bản lĩnh sao không quăng lão nương đi, rước tiện nhân họ Vân kia vào?"
Ngao Sâm tức giận đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, kích động muốn thổ huyết cũng có.
" Đại Vương..." Vân Khiển đúng như một đám mây bước tới, bàn tay trắng duỗi ra khẽ vuốt ve lồng ngực hắn, " Đại Vương đừng tức giận, thân thể mới là quan trọng."
Ngao Sâm nắm chặt tay nàng ta, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt.
Mộ Cửu nhìn thấy dáng dấp kia quả thực suýt ói!
Cái gì được gọi là không biết xấu hổ, trước mặt nàng chính là bốn chữ đó rành rành a!
" Ngao Khương! Theo ta về!" Vương Hậu tàn nhẫn trừng đôi cẩu nam nữ trước mặt, trầm giọng nói với Ngao Khương.
Vân Khiển lại chắn phía trước: " Không cho đi! Việc của Vân Tích, hắn và Quách Mộ Cửu vô luận thế nào cũng phải cho chúng ta một cái công đạo!"
Mộ Cửu bức mình, nữ nhân này đúng là đến chết cũng muốn cắn nàng không tha! Không phải còn đang tình chàng ý thiếp với Ngao Sâm sao? Nếu có thể như thế thì hẳn là đã bình phục từ nỗi đau mất con, làm sao còn nhắm vào nàng?