Lục Áp nhìn chằm chằm nàng một chút, sau đó vươn tay kéo nàng lại về đùi: " Được rồi, không ghen thì không ghen. Chúng ta là bằng hữu trong sạch, được chưa?"
Mộ Cửu quả thực không nói gì nữa, đẩy hắn ra rồi đi ra ngoài.
Lục Áp nhìn theo bóng lưng của nàng, sự ôn nhu trong nụ cười của hắn như có thể nhấn chìm cả thế giới.
Ngao Khương ăn tiên đan của Mộ Cửu, tối hôm đó nhịn đau, hai hôm sau đều không ra ngoài.
Mộ Cửu ngầm hiểu, khi có người cầu kiến hắn liền thay hắn từ chối, nếu không từ chối được liền đi vào hỏi ý kiến hắn, hắn ném lí do gì cho nàng nàng cũng lấy, ngày tháng trôi qua cũng bình an vô sự.
Thế nhưng Mộ Cửu ngay cả mặt hắn cũng không thấy, chỉ có hai lần nhìn được khi nàng liếc qua cửa sổ. Theo suy đoán của nàng, cái tên này tám phần là ở trong phòng lột sạch xiêm y dưỡng thương đây, dù sao không có xiêm y ma sát, vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn.
Mộ Cửu chưa từng gặp những thành viên khác trong Long Cung, Ngao Sâm không tiếp tục tra hỏi nàng, dường như đoán rằng khi ném nàng đến đây, Ngao Khương tuyệt đối sẽ không khoan dung cho nàng.
Nàng gặp Ngao Nguyệt hai lần, một lần là khi nàng trở về từ Đông Lăng Cung liền vừa vặn bắt gặp nàng ta và Lục Áp đang đứng ở cửa nói chuyện, lần còn lại là khi nàng và Lục Áp ngẫu nhiên thấy nàng ta đang tản bộ trên đường.
Có điều nàng cũng không tin cái chuyện ngẫu nhiên gặp phải đó, một công chúa tại sao sẽ không có chuyện gì mà tản bộ đến đây?
Thế nhưng nàng cũng không muốn nghiên cứu kĩ, đỡ cho Lục Áp lại muốn đông muốn tây.
Nói thật, mỗi lần hắn nói những chuyện cười như vậy với nàng đều làm nàng cảm thấy hơi buồn bực, thân phận của hắn là đại thần tôn quý, mà nàng chỉ là một tiểu Hóa Thần kỳ mà thôi, nếu không phải do chuyện ở Hồng Thương ngày đó, họ quả nhiên là cách xa nhau mấy chục tầng trời, nói gì đến chuyện ghen hay không ghen?
Hắn đứng trên độ cao mà nàng vĩnh viễn không thể với tới được, đây không phải tự ti, đây là tự mình biết mình.
Nàng không biết tuổi thọ của mình cuối cùng là bao nhiêu, hắn đồng thọ với trời, sự khác biệt như vậy không phải thứ hai chữ "tự ti" có thể gánh vác nổi.
Vì thế, nàng liền có chút từ chối theo bản năng.
Mà Lục Áp, hắn không phải không biết sự chênh lệch giữa hai người họ, nhưng vẫn cứ không tha cho nàng, điều này khiến nàng có chút bất an.
Vì thế, Mộ Cửu chuyển sang làm ca đêm.
Khi nàng đi thì Lục Áp về, khi nàng về thì Lục Áp đi, như vậy, hắn và Ngao Nguyệt đi chơi cùng nhau cũng tốt, cùng nhau gối đầu tâm sự cũng tốt, đều không liên quan gì đến nàng.
Đương nhiên nàng không cảm thấy giữa Ngao Nguyệt và Lục Áp sẽ thật sự nảy sinh chuyện gì, nếu hắn dễ động tâm như vậy cũng sẽ không nhiều năm như thế mà vẫn chưa tìm được người nào để kết hôn rồi. Thế nhưng, hắn là đại thần thượng cổ, nàng tốt nhẫn vẫn nên thức thời, rút lui trước khi mọi chuyện xảy ra để bảo vệ chính mình.
Vô hình chung, thời gian nàng đi đến Đông Lăng Cung liền tăng lên.
Ngày hôm đó, chuyện trong doanh trại không nhiều, Mộ Cửu sau khi đi tuần tra xong liền ngồi đờ dưới hành lang, Ngao Khương bỗng nhiên trở lại.
Hắn bước rất nhanh như thể đang vội vã làm chuyện gì đó, khi nhìn thấy Mộ Cửu đang ngồi sau gốc cây hoa trà liền dừng lại, đi đến trước mặt nàng thấp giọng: " Theo ta vào điện!"
Mộ Cửu không biết chuyện gì, vội vã đứng lên cùng hắn tiến vào điện.
Đến nơi khi trước hắn và nàng đánh nhau, Ngao Khương bỗng nhiên đóng cửa thật chặt, nói với nàng: " Bây giờ ngươi theo ta ra ngoài làm một chuyện."
" Chuyện gì?"
" Đừng hỏi nhiều như vậy! Ngươi là hộ tướng của ta, theo ta đi là được rồi." Ngao Khương trừng nàng, lấy bảo kiếm trên đầu giường xuống, sau đó đi vào phía sau tấm bình phong.
Mộ Cửu cảm thấy nam tử này thật sự rất quái lạ, nhưng cũng không tiện nói gì, hiện tại nàng là cấp dưới trong Long Cung, hành động đều phải nghe theo hắn.
Sau tấm bình phong rất nhanh truyền đến tiếng mặc quần áo, Ngao Khương sau khi mặc xong tấm áo choàng màu xanh thêu Long Vân liền đi ra, da hắn vốn trắng, màu sắc này lại càng khiến hắn trở nên tuấn tú kiên cường, thực sự cũng có thể coi là một công tử đẹp mã.
Mộ Cửu không hiểu có chuyện gì cần phải lén lút ra ngoài như vậy, hơn nữa còn phải giả trang, nhưng tâm tư của tên này luôn luôn không giành cho một bán tiên như nàng phỏng đoán, vì thế liền lựa chọn ngậm miệng, dùng quyết ẩn thân theo sau hắn, quyết định đi xem hắn định làm trò gì một chút rồi nói.
Di chuyển với tốc độ cực nhanh, một đường hoa mắt chóng mặt, đến khi hạ xuống, không ngờ họ đã đến một con đường phồn hoa. Vãng lai trên đường đều là phàm nhân, hai bên đường là tửu quán, thanh lâu ăn chơi trác táng... Cái tên này, vậy mà lại mang nàng xuống nhân gian!
Ngao Khương không nói gì, cứ không nhanh không chậm tiến về phía trước, đến trước một tòa nhà hai tầng có trồng một cây mai lớn, hắn nhìn bảng hiệu trên cửa một chút, sau đó bước chân vào.
Mộ Cửu nhìn bảng hiệu, còn có các cô nương liên tục cười duyên trên lầu, mồ hôi trên lưng liền lập tức chảy đầy!
Cái tên này không chỉ đem nàng đến nhân gian, mà còn đem nàng đến thanh lâu?
Tinh trùng của hắn lên não sao? Mới bị thương mấy ngày mà đã không kiềm chế nổi!
Nhưng hắn đã đi vào, nàng cũng khong có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đổi trang phục, giả trang thành một thanh niên trẻ theo vào cửa.
Ngao Khương ném cho tú bà một thỏi bạc, tú bà liền hớn hở đưa họ lên một gian phòng trên lầu phía Nam. Xung quanh phòng mà mùi son phấn, Mộ Cửu vừa vào cửa liền hắt xì mấy cái.
Đến khi tú bà đóng cửa ra ngoài, Mộ Cửu cuối cùng cũng không nhịn được nói: " Ta nói ngươi này, ta có nhiều việc để làm, không cần đi theo ngươi học chơi gái!"
" Câm miệng!" Ngao Khương tối mặt trừng nàng, khuôn mặt trắng trẻo lập tức trở nên đỏ chót, " Ta không xấu xa như ngươi nghĩ!"
Mộ Cửu chống nạnh: " Vậy ngươi tới làm gì?"
Hắn khẽ cắn răng, nhấc kiếm đẩy cửa ra một chút, chỉ về một nhóm người ngồi uống rượu phía đối diện:" Nhìn thấy kẻ mặc đồ đen kia không? Ngươi hãy theo dõi hắn thật kĩ cho ta! Nhiệm vụ hôm nay chính là bắt hắn về Long Cung!"
Mộ Cửu giương mắt nhìn sang, chỉ thấy trong gian phòng đang mở cửa phía đối diện có bốn người quần áo đều không tầm thường, có ba người là phàm nhân, nhưng người mặc huyền y lại có một thân tiên cốt vô cùng bắt mắt. Tướng mạo người này ước chừng hai mươi tuổi, mắt phượng hoàn mỹ, nụ cười câu dẫn, nhưng không non nớt giống Ngao Khương, khi nhấc tay nhấc chân cũng có mấy phần thâm trầm.
Mộ Cửu khẽ hỏi: " Đó là ai?"
Thanh âm của Ngao Khương xuyên ra từ khẽ răng: " Lão tứ Vân gia!"
Đây chính là Vân Tích? Đệ đệ của Hỏa Phượng Hoàng Vân Khiển?
" Tại sao hắn lại chạy đến nhân gia rồi?" Mộ Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn lại Vân Tích. Hắn lớn lên tuấn mỹ không sai, tỷ tỷ của hắn hẳn sẽ là một mỹ nhân. Thế nhưng Ngao Khương đây là có ý gì?!
" Hắn không chạy đến đây, ta bắt hắn thế nào được?" Ngao Khương cười lạnh, nắm chặt bảo kiếm trong tay.
Mộ Cửu nghe ra ý vị: " Vậy hắn là bị ngươi lừa ra?!"