Đêm đó, Mộ Cửu cũng không có cơ hội trả lại viên đá cho Lưu Tuấn.
Sáng sớm hôm sau, khi đến nha môn nàng liền đến phòng công sự của hắn, đặt viên đá lên bàn: " Đây là đồ hôm qua đại nhân làm rơi, ta mang về cho ngài đây."
Lưu Tuấn nhìn viên đá, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên: " Không phải của ta."
" Không phải của ngài?" Mộ Cửu sững sờ, sao có thể có chuyện không phải của hắn đây? Rõ ràng chính là đồ vật lưu lại sau khi hắn rời đi a! " Đại nhân, ngài có điều gì khó xử phải không? Vật này nhìn qua đã thấy rất quan trọng, sao ngài có thể nói không phải đây? Nếu có điều khó xử, ngài có thể nói ra, mọi người sẽ giúp ngài giải quyết!"
Sợi tóc đó, vừa nhìn là biết có quan hệ với nữ nhi tình trường, hơn nữa, dáng vẻ đêm qua của hắn, nếu không phải có chuyện khó khăn thì sao phải như thế? Có bạn gái thì có bạn gái chứ, lại còn không thừa nhận!
" Vốn đã không phải của ta!" Lưu Tuấn nghe nàng nói vậy liền tức giận, đã nói không phải rồi, nàng còn cố ý đến đưa riêng cho hắn, ăn no rửng mỡ sao!
" Đại nhân, đêm qua ta thấy ngài ở đó, không phải của ngài thì là của ai?" Mộ Cửu hoàn toàn không coi việc hắn biện bạch là chuyện to tát. Vị trí đó trong vườn hoa khá khuất, mặc dù đối diện là những gian phòng khác, nhưng dù thế nào đi nữa thì viên đá cũng nằm ở nơi của họ, coi như người khác đi qua để lại, cũng không có lí do gì rơi xuống đó chứ?"
" Ngươi còn muốn lão tử phải nói mấy lần nữa!" Lưu Tuấn đập mạnh chén trà xuống bàn, quả thực muốn phát điên, " Ta không phải nữ tử, cầm hoa đứng bên hồ ngắm đá làm gì? Vẫn còn ở đây nói nhảm, không mau đi làm việc? Ngươi ở nha môn không có việc gì làm đúng không?"
Nói xong hắn đem viên đá nhét vào tay nàng, trừng mắt đuổi nàng ra khỏi cửa.
MỘ Cửu trợn tròn mắt, nói như vậy thì đúng là không phải của hắn? Không phải của hắn thì là của ai?
Nàng cúi đầu nhìn viên đá, bất đắc dĩ cất nó lại.
Bởi trực tiếp quản lí án kiện tam giới, Đình Uý phủ nằm ở vị trí nổi bật, quay ra mặt đường.
12 nha môn lấy địa chi làm tên, thay phiên xử lí án kiện, Mộ Cửu phụ trách Mão Phủ. Phòng công sự là một gian nhà nhỏ ba gian, ngoại trừ nàng là Đình Úy sử thì còn có hai phó Đô Ti, hai đình lục và 24 tiên sai.
Phó Đô Ti, một người tên là Lý Nghị, một người tên là Đồng Quang, đều là người trợ giúp phá án. Hai đình lục là huynh đệ song sinh, một người tên là Lưu Hoàn, một người tên là Lưu Vũ, phụ trách ghi chép và thu dọn hồ sơ, còn các tiên sai là người thực hiện nhiệm vụ mà Mộ Cửu giao, vô cùng cơ động.
Nàng mới bước vào cửa viện đã thấy một sân toàn người xếp thành hàng dài ngay ngắn, hai người đứng đầu một đen một trắng, đen có khuôn mặt dài như Trương Quốc, khóe miệng rũ xuống, dường như trời sinh không biết cười, còn trắng thì lại híp mắt, cười như phật Di Lạc. Mộ Cửu vừa bước vào, hắn liền tiến lên nghênh tiếp: " Cung nghênh đại nhân!"
Người phía sau cũng cúi người hành lễ theo, tiếng hô to truyền xa cả dặm.
Mộ Cửu khiếp đảm xua tay: " Các ngươi làm gì thế? Người không biết còn tưởng ta muốn tạo phản đấy!"
Đồng Quang mặt trắng liền đi tới, cười híp mắt: " Vậy xin mời đại nhân vào trong."
Mộ Cửu không nói gì, chỉ liếc nhìn họ, tiến vào trong gian nhà hơi lớn trước mặt.
Bố cục của Đình Úy phủ nàng biết, ở giữa là Đô Ti, bên trái là phó Đô Ti, bên phải là đình lục.
Bàn xử án trong phòng nàng còn bày vài món tráng miệng và hoa quả tươi, còn một chén trà được rót ra đến nhiệt độ vừa vặn!
Đám gia hỏa này, ý đồ nịnh hót cũng quá rõ ràng đi?
Có điều nàng cũng không có nhiều ý kiến với loại vỗ mông ngựa này, nàng không phải đệ tử Xiển giáo, có thể dựa vào vụ án Thanh Khâu mà tấn chức lên thành Đình Úy sử là một vận may khó nói, lẽ nào họ còn tưởng rằng nàng có hậu đài không bình thường, có khả năng dẫn họ một đường thăng chức rất nhanh?
Nhưng nàng cũng không vạch trần, lăn lộn trong Thiên Binh Doanh lâu như vậy, nơi này đầu nước dạng gì trong lòng nàng vẫn có.
" Được rồi, tâm ý của mọi người ta nhận, sau này liền cùng tiến cùng lùi, hi vọng được mọi người giúp đỡ." Nàng không biết nói câu gì lôi kéo người ta, đành khách sáo nói vài câu rồi bảo họ ra, lại đem viên đá nặng trình trịch trong người ném vào trong ngăn kéo, đưa tay lật hồ sơ vụ án trên bàn.
Vụ án của Đình Úy phủ tiếp nhân không có gì lớn, hoặc nói là những vụ án mà tam giới báo lên Thiên Binh Doanh là những vụ án nhỏ, ví dụ như Thanh Khâu thực lực cường đại, nếu lần này không dính vào chuyện tàn sát đệ tử Xiển giáo, hơn nữa lại vừa vặn đụng vào nàng thì cũng không định báo lên Thiên Đình.
Vì thế, vụ án được tiếp nhận chỉ là của một số môn phái nhỏ, nhà ai mất đồ gì, nhà ai bị đánh, nhà ai lại có tiểu tam gì gì đó, nói chung là vặt vãnh, vụn vặt vô cùng.
Nàng bắt đầu nhậm chức làm quan sai, Thanh Khâu bên kia cũng từ từ yên tĩnh lại. Cửu vĩ hồ tuy đã gϊếŧ không ít người Xiển giáo, nhưng chuyện này cũng không thể trách mình họ, vụ án bây giờ đã cháy nhà ra mặt chuột, Vương Mẫu tự mình lên tiếng, Thái Thượng Lão Quân đương nhiên không tiện nhắc lại chuyện này.
Vụ án Vũ Đức tuy còn điểm đáng ngờ nhưng lại mất đi dấu vết, không lái đi được, nhưng tạm thời chưa có thiệt hại quá lớn.
Hồ Vương ra khỏi Thiên Đình liền hướng về Linh Tê cùng, quá trình thế nào thì không nên biết.
Nhưng Minh Nguyên Tông bên này đúng như Lâm Kiến Nho dự liệu, đã rục rịch muốn hành động. Cơ Mẫn Quân mấy lần rêu rao muốn đến Thanh Khâu tính sổ, Hoa Thanh bởi nàng ta lần trước không biết ăn nói mà suýt nữa làm liên lụy toàn bộ Minh Nguyên mà canh cánh trong lòng, thêm vào đó, hắn tỉnh táo nhận ra hồng hồ ly thật không cần thiết phải lừa người, bởi vậy vẫn chưa quyết định.
Lâm Kiến Nho đối với tình hình Minh Nguyên Tông không rõ ràng, thế nhưng cũng có thể đoán được tám chin phần. Hắn vẫn làm tiên sai trong nha môn như trước, ban đêm vẫn cùng đồng liêu nói chuyện cười đùa, nhưng trái tim vẫn âm thầm đập loạn lên.
Mộ Cửu đang đến nha môn, trùng hợp gặp hắn trước cổng Thiên Binh Doanh.
" Gần đây hình như ngươi rất bận, ta chưa từng gặp qua ngươi." Mộ Cửu cười. Mặc dù nàng không mời hắn đến ăn cơm nhưng vẫn muốn cảm tạ hắn, dù sao khi nàng tranh thủ xin nhận vụ án này với Lưu Tuấn, hắn cũng giúp nàng không ít.
Hắn cười cười: " Là có vài việc vặt."
Làm chuyện gì thì hắn khoong nói. Mộ Cửu lại hỏi: " Làm xong chưa?" Nàng vẫn còn thay hắn nhớ kĩ chuyện gϊếŧ cha kia.
" Hiện tại nên xong rồi." Ánh mắt của hắn trầm tĩnh, lại nhếch miệng cười.
Lương Thu Thiền và Cơ Vịnh Phương quay về Minh Nguyên Tông đã ba ngày, theo lý đã nên trở về, nhưng đến nay vẫn không có tăm hơi, nói không lo lắng là không thể nào, thế nhưng hắn không dám quay về Minh Nguyên Tông. Tuy hắn nắm thóp được Lương Thu Thiền, nhưng cũng không thể tuyệt đối tin rằng trong lúc này không có sai lầm, vạn nhất Hoa Thanh nhìn thấy được nàng, mà nàng không chịu nổi, nói ra thì sao?