Hai người một đường không nói chuyện, trực tiếp đến Nam Thiên Môn.
Mộ Cửu có tiên tịch bài của thiên binh, Lục Áp lại vốn sở hữu thân phận thần tiên thật sự, đương nhiên có thể qua cửa.
Mộ Cửu mới tiến vào tầng thứ hai của Nam Thiên Môn liền gặp lại nhóm thiên binh lúc sáng, họ nhìn thấy nàng kéo Đại Bàng trở về, sắc mặt ai cũng dại ra. Họ chưa từng thấy người mặc đồ của thiên binh tuần sát này bao giờ, hơn nữa còn là một tiểu sư muội không có chỗ dựa lớn đằng sau!
Cũng may, không phải ai cũng cố chấp như Lưu Tuấn, đoàn người đối với việc nàng thấy việc liền hăng hái làm rất cảm kích, vì thế, một tiểu tướng tên Vưu Khương sau khi nhận lấy Đại Bàng liền hỏi tên họ và nha môn của Mộ Cửu, nói là để lập hồ sơ và khen thưởng.
Mộ Cửu kể lại chi tiết quá trình bắt giặc, còn cường điệu công lao của Lục Áp lên tận trời, nàng nghĩ như vậy sau này mới đường ai người nấy đi.
Lục Áp gần đây luôn lấy thân phận một Tán Tiên xuất hiện, trước khi tiến vào Nam Thiên Môn, hắn lặng lẽ cất Tường Thụy Dấu ngũ sắc vào trong túi áo. Nói cách khác, pháp lực hiện tại của hắn so với Mộ Cửu kì thực cũng không cao hơn bao nhiêu.
Không phải hắn cố ý muốn gạt người, mà trước mắt căn bản hắn cũng không thể lấy thân phận thực sự để lộ diện. Nếu như Ngọc Đế trong mắt dân chúng nhân gian là một Vô Thương Thiên Thần, hắn và mấy người Hỗn Bằng trong mắt dân chúng trên Thiên Đình cũng như vậy, suy nghĩ một chút xem, nếu một vị thần tiên nhảy xuống đi dạo trước mặt dân chúng nhân gian thì thế gian sẽ thành cái dạng gì?
Còn nữa, để trốn khỏi bảo linh, hắn chỉ có thể thu lại uy thế, giảm thần thức đến mức thấp nhất. Dưới tính huống này, coi như hắn có đuổi theo người ta nói mình là Lục Áp sống ở Linh Tê Sơn trên Cửu Trùng Thiên thì cũng chả có ai tin tưởng.
Tất cả là vì không để Linh Đang phát hiện.
Vì thế, cho dù ngoại hình của hắn không khác nhưng không chiếm được sự quan tâm đặc biệt gì cả, trái lại còn thuận tiện cho hắn, khi đi trên đường hết nhìn đông lại nhìn tây để đánh giá.
Mộ Cửu hỏi: " Ngươi chưa từng đến Thiên Đình sao?" Tuy không muốn hình dung như thế, nhưng bộ dạng hắn quả thật như tên nhà quê lên tỉnh.
" Chưa từng." Lục Áp nhún vai đáp.
Quả thật chưa từng. Mặc dù hắn là đệ tử của Sáng Thế Thần, bối phận chí cao vô thượng, nhưng từ trước đến giờ hắn luôn chỉ đi quanh Cửu Trùng Thiên, thỉnh thoảng tuy có hạ giới nhưng không phải để ngắm cảnh, đối với Thiên Đình thực sự không có hứng thú. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không quá rõ ràng các hướng Đông Tây Nam Bắc, nơi đây có bao nhiêu người quen, hắn cũng căn bản không chắc chắn lắm.
Hắn huých huých cánh tay Mộ Cửu: " Người hiện tại làm Thiên Đế vẫn là tiểu đồng giữ cửa ở Bích Du Cung sao?"
Mộ Cửu giật mình! Một đôi tay nhanh như chớp giật bưng kín cái miệng này của hắn, sắc mặt nàng trong phút chốc trở nên trắng bệch như tuyết.
Cái tên này thật không biết trời cao đất rộng, còn dám khinh miệt Ngọc Đế!
Bích Du Cung chính là cung đề của Hồng Quân lão tổ, sư phụ của Thái Thượng Lão Quân, chuyện Thiên Đế hiện tại trước kia chỉ là tiểu đồng giữ cửa ở đó không hề sai, nhưng chuyện này tuy người biết rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ chưa người nào dám nói ra miệng đâu! Hắn cuối cùng có định lăn lộn ở lục giới nữa hay không?!
Nói thật, tuy rằng Mộ Cửu rất cảm kích chuyện hắn đã giúp mình không ít việc, nhưng đối với thủ đoạn giúp đỡ qua loa của hắn thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
" Những câu như thế sau này không được nói!" Nàng liếc liếc người qua đường vừa đi ngang qua, nghiêm túc cảnh cáo Lục Áp, sau đó mới thả tay xuống.
Nàng là vì tốt cho hắn mà thôi.
Lục Áp vì nàng đột nhiên tới gần mà tinh thần ngày càng thoải mái, trong ngoài vui sướng, nhìn cái miệng nhỏ mấp máy và móng vuốt đang che miệng mình cũng không giãy giụa. Ngoại trừ sư tỷ hay giúp hắn rửa mặt khi còn bé, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai chạm qua mặt hắn đâu, đặc biệt là nữ nhân.
Thế nhưng lời nói của nàng vẫn như cũ khiến hắn không cao hứng được: " Đấy là sự thực, ta không nói sai."
Tiểu đồng này mỗi khi đến bái kiến hắn, cách Linh Tê Sơn trăm dặm đã phải xuống xe bộ hành, sau khi vào cung còn phải cúi người dập đầu với hắn, tại sao hắn ngày cả nói cũng không thế nói?
Mộ Cửu cảm thấy hắn thật là một tên đần, đến chút chuyện đơn giản ấy cũng không hiểu, không phải là tu tiên đến mức bị ngốc rồi chứ?
Nàng để ý xung quanh, hạ thấp giọng nói với hắn: " Hiện tại tất cả Thiên Địa Nhân Yêu Minh giới đều do Ngọc Đế quản hạt, Ma giới tuy rằng tự lập vương, nhưng thực ra cũng chỉ lập cho có tiếng mà thôi. Lão nhân gia hắn thống lĩnh lục giới, nói ngươi sáng mai chết ngươi tuyệt đối không để sống qua đêm nay, nói ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh ngươi tuyệt đối phải sống cả đời ở Minh giới làm một u hồn, ngươi không nịnh nọt nhân gia thì thôi, lại còn nói nhân gia như thế?"
Lục Áp nhìn nàng một chút, rất không thích khuôn mặt tái mét vì lo sợ này của nàng: " Hắn lợi hại như thế?"
" Lợi hại hơn cả mười người nhà ngươi!" Mộ Cửu lườm hắn một cái, xoay người đi về phía trước.
Sống lâu như vậy mà ngay cả mấy phép đối nhân xử thế cơ bản cũng không hiểu, không biết sư phụ hắn dạy hắn thế nào.
Lục Áp vì câu nói hắn không bằng tiểu đồng giữ cửa của Hồng Quân của Mộ Cửu mà trong lòng không hề vui vẻ.
Họ rất nhanh đi đến Chu Tước quán, Mộ Tiểu Tinh đang ngồi trong phòng nhảy quanh cây hải đường.
Nhìn thấy Mộ Cửu trở về, nó liền lập tức xông tới, nhưng nhìn thấy phía sau nàng còn có một nam nhân liền lập tức dừng lại như một cái xe phanh gấp, sững lại giữa đường!
" Hắn là ai?" Nó một mặt cảnh giác nhìn Lục Áp.
Mộ Cửu chưa từng mang nam nhân về nhà bao giờ, nam nhân này lớn lên đẹp như thế, vừa nhìn đã biết thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải là nam nhân mà nàng bao nuôi bên ngoài đấy chứ?
Nó vừa tự đoán trong đầu vừa nhanh chóng chui vào tay áo Mộ Cửu, vừa vặn tách ống tay áo đang tiếp xúc với ống tay áo của Lục Áp ra.
Mộ Cửu nghe nó hỏi mới nhớ ra rằng mình còn chưa biết lai lịch của Lục Áp, thích thú hỏi: " Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh tôn tính của ngươi?"
Lục Áp đứng sát bên Mộ Cửu cảm thấy rất thoải mái, không nghĩ tới đang cao hứng liền bị một con thỏ tinh không thức thời chen vào. Hắn liếc Mộ Tiểu Tinh một chút, quay đầu đánh giá khu nhà nhỏ đằng sau, nói: " Ta họ Lục, tên là Lục... Lục Nhai." Hắn ngừng lại một chút, phun ra một chữ "nhai".
Hắn cũng không nhớ tên hắn là gì, chỉ nhớ rõ đạo hiệu. Mà hắn trên Thiên Đình cũng không quá nổi tiếng, mấy trăm ngàn năm nay chưa từng lộ diện, sẽ không có ai bởi vì một từ đồng âm mà liên tưởng đến bản tôn của hắn.
" Lục Vịt? Ngươi thích ăn thịt vịt à?" Mộ Tiểu Tinh xen mồm.
Mộ Cửu đang uống nước liền bị sặc một cái, không dám nhìn đến vẻ mặt của Lục Áp, vội vàng nói: " Bên ngoài lạnh, vào nhà trước đã rồi nói."
Lục Áp một mắt trừng Mộ Tiểu Tinh, một mắt liếc qua tiểu viện này một chút, sau đó bước vào trong phòng.
Tiểu viện này thật nhỏ, thậm chí còn không to bằng căn phòng để đồ tại Thanh Huyền Cung của hắn. Vật liệu dùng để xây cũng không tốt lắm, tại sao lại dùng loại bạch ngọc này? Có điều nói đi nói lại, nơi này vẫn rất sạch sẽ, xem ra có đến bốn năm gian phòng, tất cả đều là phòng kép, so với hang đá mà hắn đã ở những ngày qua vẫn là tốt hơn cả trăm lần.
" Ta xử lí vết thương cho ngươi trước, sau đó ngươi hẵng đi đến nhà tắm thanh tẩy. Không xa đâu, ngay ở phía đông bên kia, có treo bảng tên đó."
Mộ Cửu vừa lấy đan dược vừa nói.
Lục Áp không có ý kiến. Chỉ cần con Linh Đang đáng chết đó không tìm được hắn đã khiến hắn đủ hài lòng rồi, sắp xếp thế nào hắn cũng không ngại.
" Ngươi ngồi xuống, cởϊ áσ choàng ra, ta bôi thuốc cho ngươi."
Lúc này, Mộ Cửu đã lôi ra vài cái bình sứ, thuốc này là Lưu Dương cho, tráng cốt sinh cơ, hiệu quả trong chớp mắt.
Lục Áp nghe lời vén vén tay áo.