Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 5



Tề Dư Phái ân một tiếng, nói: “Vừa mới nhận được tấu trình của Lỗ mục sự…” Từ trong tay áo lấy ra bản chiết tử (sổ con), ném lên bàn: “Ngươi xem đi!”

Tề Vô Thương đảo mắt qua, không khỏi tức giận: “Tên lục sử họ Lỗ này nên lôi xuống thưởng cho hắn vài cái côn tử, viết nhảm quá nhiều.”

Giỏi cho một bút pháp dương dương sái sái quan các, chiết tử mấy ngàn chữ, ba trăm chữ trước là vấn an Thái tử, năm trăm chữ sau là ca tụng phẩm hạnh Thái tử, ở giữa chen vào ý kiến khen ngợi Thái tử anh minh cơ trí, chuyện liên quan đến Mục Tử Thạch chỉ được đề cập năm ba câu trên dưới không đến trăm chữ.

Tề Dư Phái bất lực cười nói: “Này chẳng thể trách được hắn, dù sao cũng không phải giám sát Ngự Sử.”

Tề Vô Thương tóm lại một câu: “Hắn là một cái rắm tinh” [rắm nguyên chất =))]

“Rắm tinh cũng có tác dụng của rắm tinh, ta đúng ra không nên để hắn đi điều tra, sai là ở ta.”

Tề Vô Thương đành phải kiềm nén bực bội, tinh tế đánh giá lại một lần, nói: “Hình khắc phụ mẫu, thiên sát cô tinh… Không thể tưởng tượng được, tên Thanh Bình hầu này cư nhiên thật sự tin lời tương sĩ phán như thế.”

Tề Dư Phái nói: “Mục Miễn người cũng như tên, là một kẻ hủ lậu giả nhân giả nghĩa, lại tự xưng mình thanh cao, cho nên từ nhỏ Mục Tử Thạch định trước sẽ không được sống vui vẻ.”

Chỉ vào một hàng trong chiết tử: “Sinh mẫu của Mục Tử Thạch là nữ nô, thân phận hèn mọn, nhưng có dung mạo hơn người, hơn nữa giống như ngươi nói quả nhiên là tộc nhân của Bồ Mãn Ô. Năm đó bộ lạc Bồ Mãn Ô bị ngột lâm tiêu diệt, tộc nhân mười người cũng chết hết tám chín, nhưng có mấy chục mỹ thiếu niên cùng một ít quý nữ vương tộc bị tiểu thương từ tắc bắc mang vào Đại Trữ, Mục Miễn khi đó mua được một nữ nô Bồ Mãn Ô, tên là… Đan Hoa Linh”

Tề Vô Thương hơi động dung: “Đan Hoa Linh? Danh tự này không phải người bình thường có thể sử dụng.”

Tề Dư Phái có chút hứng thú hỏi: “Thật vậy sao? Có ý tứ gì?”

Tề Vô Thương thông hiểu phần lớn ngôn ngữ cùng phong tục tập quán ở bộ tộc tái ngoại, nói: “Đan Hoa Linh ý vị chính là: đóa hoa tươi đẹp nở rộ trong hỏa diễm. Nghe nói trong bộ lạc, hậu duệ vương tộc xinh đẹp nhất thuần khiết nhất mới có thể lấy tên này.”

Tề Dư Phái ngạc nhiên: “Kia, những lão Đan Hoa Linh đâu? Đã xuất giá rồi a?”

“Đan Hoa Linh sẽ không lão, càng không có cơ hội xuất giá…” Tề Vô Thương nhíu mày lại, trong con ngươi xẹt qua một tia thương xót. “Đan Hoa Linh là thánh nữ được bộ lạc chọn ra để hầu hạ thần linh, đến mười năm sau, sẽ có thời điểm tộc nhân phóng hỏa đem Đan Hoa Linh thiêu sống, rồi chọn ra một Đan Hoa Linh mới.”

Tề Dư Phái mao cốt tủng nhiên: “Thảo nào gọi là đóa hoa tươi đẹp nở trong hỏa diễm… Man tộc đúng là không chút tình người.”

Tề Vô Thương uống cạn tách trà nóng, nói: “Mặc dù Đan Hoa Linh bị bắt làm nữ nô, những vẫn coi là đào xuất sinh thiên, khó tránh khỏi hình phạt bị lửa thiếu đốt.”

Tề Dư Phái đang định mở miệng, thì thấy Mục Tử Thạch trở mình, lưng đưa về phía ngoài giường, hơi thở đều đặn tiếp tục ngủ say, không khỏi thấp giọng cười: “Thân thể Tử Thạch, có thể xem là một kỳ tự.”

Lại than nhẹ một tiếng: “Mục Miễn luôn chú ý lễ pháp, có thể đem một nữ nô di tộc làm thiếp thất, tất nhiên là vì Đan Hoa Linh dung mạo nổi trội… Bất quá, Mục Miễn chỉ cần sắc đẹp, không hề muốn hài tử mang huyết mạch man di. Mà gặp tương sĩ nói vậy, chẳng qua là lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi.”

Tề Vô Thương khinh thường nói: “Hạng người dối trá vô vị đến bậc này, yêu thích một nữ tử lại đi xem thường thân phận nàng, ngay cả hài tử nàng sinh ra cũng chán ghét mà vứt bỏ, nếu Đan Hoa Linh sớm biết như thế, còn không bằng dứt khoát đừng sinh hạ Tử Thạch, hoặc năm đó chết trong loạn quân, ngược lại thống khoái hơn!”

Tề Dư Phái hơi trầm ngâm: “Nhưng là, nếu Mục Miễn không muốn có đứa nhỏ này, Đan Hoa Linh mang thai mười tháng, trong thời gian đó, cũng có biện pháp khiến đứa nhỏ này không thể chào đời, việc gì phải để sinh ra rồi vứt bỏ? Thật kỳ quái…”

Tề Vô Thương vung tay, mày kiếm nhíu lại: “Hôm nào ngươi tuyên hắn vào cung, cẩn thận hỏi rõ một chút là được?”

Tề Dư Phái cũng nghĩ như thế, nên việc này tạm thời bỏ qua, mỉm cười kéo tay Tề Vô Thương, nói: “Tam ca, Tử Thạch còn phải nhờ ngươi giúp ta chiếu cố hắn vài ngày.”

Tề Vô Thương căm phẫn: “Không, ta làm sao biết chiếu cố tiểu hài tử? Đông cung là địa phương của ngươi, ngươi thế nào không quản lại bắt ta quản?”

Tề Dư Phái mềm giọng giải thích: “Đã nhiều ngày nay Thiếu Xung bị cảm lạnh có chút ho khan, mẫu hậu vô cùng lo lắng, ta sao có thể lấy chuyện thay đổi thư đồng làm phiền nàng?”

“Hơn nữa…” Tề Dư Phái nén cười, rất nghiêm túc nói: “Hắn không phải là tiểu Thế tử của ngươi sao?”

Tề Vô Thương một chưởng đập xuống bàn, Tề Dư Phái nhanh chân chạy ra khỏi tẩm điện, tiếng cười thật lâu chưa tiêu tan.

Kỳ thực Mục Tử Thạch không có ngủ sâu như vậy, chỉ dùng lực nhắm chặt mắt, nước mắt từ khóe mi chảy xuống gối đầu, làm ướt một mảng nhỏ trên áo gối gấm, Đan Hoa Linh, Đan Hoa Linh… Nguyên lai tên mẫu thân lại đẹp như vậy, đây chính mình sáu tuổi mới biết được tên của nàng.

Ngày hôm sau, Mục Tử Thạch tỉnh dậy, liền có mấy cung nữ mang theo nụ cười ngọt ngào giúp hắn rửa mặt thay y phục, trong quá trình này, được ăn lén vài hớp đậu hủ non nớt phấn nộn.

Một người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của hắn: “Tiểu Thế tử trắng nõn, mặc áo da cáo màu đỏ thật sự quá mức xinh đẹp… Giống như bức tranh kim đồng độc nhất vô nhị.”

Lại bị người một phen kéo tay qua, vuốt ve đầu: “Ta thật muốn mắng ngươi, tiểu Thế tử thích màu sắc mộc mạc nhẹ nhàng, ngươi lại đem tiểu Thế tử ăn mặc cẩm hoa rực rỡ tục khí như thế này?”

“Ngươi biết cái gì, tiểu hài tử mà, mặc màu sáng mới được nhiều người yêu thích, tiểu Thế tử, người cảm thấy ta nói đúng không a?” Gan lớn nhất là Bích Lạc, nhìn trộm Tề Vô Thương không ở đây, “ba” một tiếng ở ót Mục Tử Thạch hôn một cái.

Hai người kia đồng thời hô lên, xô đẩy nháo ầm ĩ: “Ai yêu, ngươi muốn chết! Ngươi có dám hay không đi hôn Thế tử điện hạ?”

Mục Tử Thạch im lặng nhu thuận mặc bọn họ lăn qua lăn lại, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm cửa, nơi đó ẩn hiện gương mặt Tề Vô Thương nửa cao hứng nửa ưu sầu.

Cao hứng chính là mình mị lực quá lớn làm đám cung nữ cãi nhau như vậy, ưu sầu chính là danh tiết (o_o) trong sạch của bản thân liền bị hủy như thế… Giống như loài hổ thư (hổ cái) mạnh mẽ, cho dù anh hùng thống lĩnh ba quân như Tề Vô Thương cũng không dám phong mang chạm đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn các nàng vui vẻ cười đến run rẩy cả người, tai nghe các nàng thì thầm như châu rơi bàn ngọc.

Các cung nữ khó khăn mới giúp Mục Tử Thạch mặc vào một thân y sam màu xanh ngọc điểm xuyết hắc điêu (chồn đen), mang miên ngoa (giày làm bằng vải bông) chải hảo tóc, tết gọn gàng chỉnh tề, một người nhẹ hôn lên mặt: “Tiểu Thế tử a, đến soi gương, xinh đẹp không? Có thích hay không?”

Khuôn mặt Mục Tử Thạch bị hôn đến sưng, gặp Tề Vô Thương mất nhân tính không thèm tiến lên giải vây cho mình, trong lòng hung ác nghĩ “ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa”, lập tức ngẩng đầu lên, cười đến mặt mũi loan loan: “Các tỷ tỷ, hảo đẹp. Ta rất thích!”

Duỗi một ngón tay chỉ ra cửa, thiên chân vô tà khiến cho tâm can người ngứa ngáy: “Hắn cũng khẳng định các tỷ tỷ hảo đẹp!”

Vài tiểu cung nữ xoay đầu lại, vừa mừng vừa sợ, xoát xoát quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thế tử điện hạ!”

Tề Vô Thương ho nhẹ một tiếng: “Miễn lễ!”

Nhất thời nhanh như tia chớp xông tới, một phen túm lấy Mục Tử Thạch, khiêng lên vai đi ra ngoài.

Phía sau Bích Lạc chậc chậc khen: “Điện hạ đối tiểu Thế tử là đau đến tâm khảm ni!”

Tề Vô Thương nghe thấy thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Trong cung ngốc không được, Tề Vô Thương chỉ có thể mang Mục Tử Thạch rong chơi cửu thành.

Hồ lô đường, canh thịt dê, sủi cảo, trà hạnh nhân, mứt hoa quả, hạt dẻ, rượu nếp than, bánh trôi, hạt thông đường. Mục Tử Thạch dĩ nhiên ăn đến thần hồn điên đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn béo lên một vòng, mà Tề Vô Thương cũng nhân cơ hội này mà ăn như hổ đói, nhai ngốn không cần câu nệ.

Kinh thành trải qua nhiều năm phục hồi nguyên khí, phồn hoa náo nhiệt, diễn xiếc ảo thuật, ném thẻ vào bình, múa rối, đàn tử hát nói bì họa ảnh, Mục Tử Thạch như được mở mang tầm mắt, nhảy nhót cười to hết sức, thật hiếm khi hắn lộ ra bộ dáng của hài tử sáu tuổi, Tề Vô Thương cũng là lần đầu nhìn thấy, gặp Mục Tử Thạch tươi cười, trong lòng lại cảm thấy vui sướng.

Vòng qua một con phố, Mục Tử Thạch trong tay giơ lên cây đường táo khoảng hai thước, đột nhiên bất động chân.

Tề Vô Thương theo ánh mắt hắn nhìn qua, bên góc đường có quầy hàng xạ tiễn dành cho hài đồng, vài tấm bia ngắm được dựng thẳng, trên bàn bày một ít phần thưởng, đơn giản là chút búp bê và đường quả, quầy hàng này vừa cho bắn tên, thỏa mãn giấc mộng vũ đao lộng thương của các tiểu nam hài, nếu bắn trúng liền được tặng vật phẩm thưởng, một đám tiểu hài tử nhất thời bị hấp dẫn, cắn ngón tay vây quanh một vòng lớn, đều nhảy lên la hét đòi đại nhân bên cạnh cho bắn tiễn.

Mặc dù chỉ ở chung với Mục Tử Thạch mấy ngày, nhưng Tề Vô Thương biết đứa nhỏ này sẽ không mở miệng năn nỉ mình, nhìn mắt hắn lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ ao ước, trong lòng khẽ động, nói: “Tiểu quỷ, chúng ta thương lượng một chút?”

Mục Tử Thạch không nói, ánh mắt tràn đầy lưu quang nhìn chằm chằm Tề Vô Thương.

Tề Vô Thương vỗ vỗ mặt hắn: “Ngươi muốn ăn cái gì ngoạn cái gì, cứ thoải mái nói ra, mắt ngươi không phải miệng, ta tổng nhìn ánh mắt ngươi cũng mệt chết đi a!”

Mục Tử Thạch trầm mặc một lát: “Ta nói ra sẽ hữu dụng sao… Vô luận ta nói cái gì, cũng chưa từng có người để ý tới.”

Tề Vô Thương lắc đầu: “Cho dù vô dụng, cũng có bị mất một miếng da hay khối thịt nào đâu?”

Mục Tử Thạch hơi co rúm người lại, thần sắc cực kỳ sợ hãi, lại mím môi không nói.

Tề Vô Thương trong lòng thất kinh, xem ra đứa nhỏ này đã nếm qua không ít tra tấn, nếu tái ở lại Mục gia thêm vài năm thì không chết cũng tàn phế, nghĩ nghĩ, khom thắt lưng xuống ôm hắn lên đặt ở đầu vai, đổi đề tài nói: “Như thế này sẽ nhìn rõ hơn một chút”

Vài bước đi đến quầy hàng xạ tiễn, ném ra thỏi bạc: “Mười tên!”

Kia lão bản có chùm râu như con chuột nhìn thấy thỏi bạc thì đừng nói mười tên, muốn bắn mười ngày nửa tháng cũng còn dư, liền dị thường nhiệt tình chào đón hai kẻ tiêu tiền như nước này: “Đến đến, vị tiểu công tử này, chỉ cần mười tên bắn trúng tám, thì được một hộp mứt quả, mười bắn trúng chín, đồ gốm màu nơi đó tùy ngươi chọn lựa, mười bắn trúng cả mười có thể lấy được ngọc bội a. Hahaha!”

Tề Vô Thương cầm lấy cung tên, thấy cây cung làm bằng gỗ dư thước, vô cùng đơn sơ, đầu mũi tên hình tam giác bằng sắt. Tấm bia gỗ cách mười bước chân, ở giữa vòng tròn vẽ một hồng tâm thật to, nhìn như rất dễ dàng bắn trúng.

Nhưng Tề Vô Thương duỗi tay giương cung liền biết trong đó có huyền cơ, dây cung quá nhuyễn, lấy thể lực của hài đồng, thường thường chưa đến được bia đã rơi xuống đất, lập tức cười thầm một tiếng, cũng không vạch trần, chỉ buông Mục Tử Thạch, đem cung tiễn nhét vào tay hắn: “Chơi đi!”

Mục Tử Thạch vừa rồi nhìn thấy mấy hài đồng khác bắn, cũng học bắt chước được kiểu dáng, một tay nắm cung, một tay kéo dây cung thượng tiễn, ngẩng đầu liếc nhìn Tề Vô Thương một cái: “Là như thế này sao?”

Tề Vô Thương đá đá đầu gối hắn, đỡ phía sau thắt lưng: “Đứng vững!”

Lại chỉnh sửa cánh tay bả vai, thật lâu mới nói: “Miễn cưỡng xem như được rồi!”

Trên thân Mục Tử Thạch đã ướt một tầng mồ hôi, mũi tên bắn ra, cách bia năm ba bước, bất giác vô cùng xấu hổ, cầm lên mũi tên thứ hai, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Tề Vô Thương ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Muốn ta dạy ngươi sao? Chỉ cần ngươi nói muốn, ta sẽ dạy.”

Mục Tử Thạch do dự một lát, nhìn hắn nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Muốn…”

Một chữ “muốn” này giống như lông chim lướt qua trong lòng, Tề Vô Thương mặt mày bay lên, hai tay vòng quanh Mục Tử Thạch giúp hắn vận luật tốt động tác giương cung bắn tiễn, một mũi tên xoát xoát bắn ra, tuy chưa trúng nhưng cũng đã chạm đến bia gỗ.

Mục Tử Thạch khanh khách cười ra tiếng, hai má phấn phấn đỏ ửng, như minh châu rực rỡ chói mắt: “Ta tự bắn!”

Tề Vô Thương nghiêm mặt: “Ngươi còn kém xa mười tám ngàn dặm.”

Mục Tử Thạch nhăn mũi, trộm hừ một tiếng, bắn ra mấy mũi tên, không mũi nào trúng vào bia gỗ, hắn cũng không nóng vội, chỉ chú ý nhất tiễn nhất tiễn bị bắn đi, vui vẻ tự đắc.

Cuối cùng chỉ còn lại một mũi tên, Tề Vô Thương thật sự nhìn không nổi nữa, cầm tay hắn, mắng: “Thật là ngu ngốc muốn chết. Ngươi khí lực không đánh chết được con chuột, bắn như ngươi giỏi lắm làm ngất một hai con châu chấu! Ngươi không biết nghiêng thân mượn lực sao?”

Dứt lời siết lấy hai tay hắn, chuẩn bị tái hiện lại tư thế oai hùng của Phong Tĩnh vương ngày xưa từng chỉ với một mũi tên san bằng tắc bắc, ai ngờ dây vừa với kéo ra, chỉ nghe “băng” một tiếng, dây cung và cả thân cung đã bị gãy thành hai đoạn.

Lão bản râu chuột hoảng sợ, một đám hài tử lại đứng lên hoan hô, bọn chúng thích chính là người mạnh mẽ như vậy: “Đại ca ca khí lực thật lớn!”

“So với A Hoa nhà ta khí lực còn lớn hơn.”

“Không đúng! A Hoa của ngươi lần trước đã bị Vượng Tài nhà ta cắn đứt một chân, ta xem đại ca ca so với Vượng Tài còn lợi hại hơn!”

Tề Vô Thương bình tĩnh đem cung gãy bỏ xuống, lôi kéo Mục Tử Thạch cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi đám người.

Khóe miệng Mục Tử Thạch vểnh lên, nhịn cười thật vất vả.

Thời điểm hai người tiến vào một cửa quán bánh bao, ăn ba cái bánh bao lớn nóng hổi uống canh thịt cừu lẫn lộn, Tề Vô Thương vẫn là vẻ mặt bi ai, trong lòng âm thầm rơi lệ, Mục Tử Thạch bày khai một cái bánh bao lớn mặc dù luyến tiếc nhưng vẫn đưa cho hắn phân nửa, an ủi: “Ai nói Vượng Tài nhất định là một con chó? Biết đâu cha hắn gọi là Vương Tài thì sao? Mà cha hắn liền có sở thích cắn chân người?”

________________

Tiếng lòng của người edit: Tử Thạch, ngươi đừng an ủi nữa.Hết chính văn đệ ngũ chương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv