Nghiêm Tử Tuấn đứng bên ngoài kho chứa rượu, vẻ mặt không hiện lên chút gì, mà cứ đứng đó nhìn hai người phụ nữ bên trong.
"Thấy đặc sắc không, anh Nghiêm?" Lúc này, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn đi từ hướng cầu thang tới.
"Cô là ai?" Nghiêm Tử Tuấn nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, rồi liếc nhìn Hướng Tuấn Ngạn bên cạnh, họ không biết nhau.
"Đúng là bi ai mà, anh với Quý Linh Linh quen nhau bốn năm, nhưng người chị em thân thiết nhất của cô ấy anh lại không nhậ ra." Thẩm Hiểu Phỉ cười lên, mang theo vài phần khinh bỉ lẫn sự khinh thường.
"Cô . . . . . Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa giới thiệu cô với tôi."
"Hả? Là từ trước đến nay không giới thiệu qua, hay là mỗi khi cậu ấy tụ tập đi chơi, anh đều kiếm cớ đẩy đưa từ chối hả? Ha ha." Cái âm cười haha của Thẩm Hiểu Phỉ kéo dài ra, khiến sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn càng thêm khó coi
"Chuyện này. . . . . . Là cô ấy chỉ cô làm?"
"Anh tự tính đi, anh cho rằng tôi với cậu ấy rãnh rỗi đi làm mấy trò hề này à? Hơn nữa anh cũng nghe được lâu rồi đúng không, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện gì đã diễn ra? Vậy thì anh có hiểu rõ người vợ mang họ Lục kia không vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ này rất có công phu tổn thương người khác, thật lòng có thể làm mấy người tức chết vì nghẹn nghe giọng nói cô, nhìn nét mặt cô thì Nghiêm Tử Tuấn chắc hẳn nuốt cục tức vào bụng rồi.
"Cô . . . . ."
"Tôi thế nào? Tôi lẳng lơ vạn người à? Nhưng tôi còn kém xe vợ của anh đấy. Suy nghĩ nát óc cũng muốn đi quyến rũ đàn ông , cuối cùng lại dùng thuốc cấm hại người ta, ha ha, cái cách làm này hình như quá mạnh bạo rồi."
“Cônói cái gì?" Giọng nói Nghiêm Tử Tuấn mang theo vài cơ run rẩy.
"Hả? Anh nghe không hiểu lời tôi nói à.., vẫn không nghe hiểu lời hai ả bên trong kia à?" Thẩm Hiểu Phỉ vẫn trêu nụ cười giễu trên mặt, không biết vì sao cô không thể cứ như vậy mà đi đồng tình với tên đàn ông này được. Quý Linh Linh như vậy lại không cần, lại đi cam tâm làm đầy tớ cho con gái thị trưởng, bây giờ thì phát hiện vợ mình bị buông lời gièm pha, anh ta còn muốn làm gì đây? Cái trò giả ngu này đôi với anh ta chẳng có gì tốt cả.
Sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn tối thui, anh biết rõ người phụ nữ trước mặt không hiền lành gì, nhiều lời thì chỉ khiến bị bị nhục mạ mà thôi, cũng không có kết qua tốt đẹp gì, thay vì để cô ta nhục mạ, mình nên ngoan ngoãn im lặng cho lành thân.
"Chúng ta đi vào xem hai người bên trong như thế nào đi. " Hướng Tuấn Ngạn kéo tay Thẩm Hiểu Phỉ.
Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn anh, bên trong có phụ nữ không mặc gì trên người, vậy mà anh ta còn đi vào nhìn à?
Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng, thay vì nhìn một người đàn ông ấm ức đứng đây, không bằng đi vào trong nhìn một ả đàn bà chán ghét còn sướng hơn.
"Được rồi."
"Không được đi vào!" Nghiêm Tử Tuấn đột nhiên giang hai tay chặn họ lại.
Thẩm Hiểu Phỉ khẽ hất cằm lên, chờ lý do của ah ta.
"Anh không thể đi vào." Nghiêm Tử Tuấn nói với Hướng Tuấn Ngạn.
"Hừ, " Thẩm Hiểu Phỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Ôm cũng ôm rồi, nhìn lại có gì mà không thể? Không nhìn ra nha, anh cũng là một người thích bảo vệ vợ mình, nhưng khi anh quen Quý Linh Linh bốn năm, tôi chưa từng thấy anh bảo vệ cậu ấy bao giờ."
"Tôi và cô ấy đã là chuyện quá khứ rồi, không cần cô nhắc đến!" Nghiêm Tử Tuấn nói rõ bản chất.
Quý Linh Linh chia tay anh là một việc kinh khủng không thôi, và chỉnh Nghiêm Tử Tuấn anh đã rất hối hận, hiện tại Thẩm Hiểu Phỉ lại cứ nhắc đến nó,càng khiến lòng anh thêm đau khổ.
"A, đúng rồi, đúng là quá khứ rồi nhỉ, nếu không cái tê bạn trai cũ như anh là sao ở đây coi hàng trưng bày chứ, đối với danh tiếng của câu ấy cũng không tiện cho lắm, hơn nữa cũng có người rất rất không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt cậu ấy đâu." Thẩm Hiểu Phỉ giả bộ làm trạng thái bừng tỉnh vấn đề.
"Cô có ý gì?"
"Ý của cô ấy là, Quý Linh Linh đã có người đàn ông khác ." Dứt lời, Hướng Tuấn Ngạn không để ý đế Nghiêm Tử Tuấn nữa, trực tiếp dắt tay Thẩm Hiểu Phỉ rồi đẩy cửa đi vào trong.
Nhất thời, hai người phụ nữ bên trong thoáng sửng sờ, nhưng ngay sau đó đã lấy lại vẻ tự nhiên.
"Là cô ư?" Lục Vân Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Hiểu Phỉ một cái, thì ra đây là thứ cản trở tất cả hành động của cô.
"Cô chỉ cái gì mà chỉ?" Thẩm Hiểu Phỉ đôi tay ôm ngang ngực, nhìn cô ta đầy khiêu khích.
"Là cô quấy rầy kế hoạch của tôi, đồ đà bà đê tiện, hôm nay tôi muốn xé mặt cô ra!" Lục Vân Thiên lúc này như bị ván đầu, sau khi chửi rủa thì giương nanh múa vuốt nhào qua người Thẩm Hiểu Phỉ.
Hướng Tuấn Ngạn không biến sắc đi về phía trước một bước, trực tiếp chắn trước mặt Thẩm Hiểu Phỉ.
"Vân Thiên!" Đây là tiếng Nghiêm Tử Tuấn, anh nhanh chóng gọi lại rồi kéo cô về.
"Buông tôi ra!" Lục Vân Thiên sớm đã bị cơn giận làm cho mù mắt, giờ chỉ muốn đánh nhau mà thôi.
"Vân Thiên, không được ầm ĩ nữa, chúng ta về nhà nhé." Nghiêm Tử Tuấn cởi áo khoác ra, cưỡng ép mặc lên người cô
"Về nhà? Trở về cái nhà nào? Nghiêm Tử Tuấn, tôi đã sướm đặt đơn ly dị của chúng ta trong nhà rồi, chỉ cần trải qua đêm hôm qua, tôi có thể ly dị với anh! Nhưng bây giờ thì sao, cái gì tôi cũng không có!" Lục Vân Thiên gầm thét to như điên loạn, lời cô nói đều là thật, có trời mới biết cô ân hận biết bao nhiên, cô lúc nào cũng muốn người đàn ông của mình trở thành thứ mà ai cũng tôn sùng, cô nghĩ nhiều cách để có thể trở thành người phụ nữ đứng trên đầu tất cả các quý phu nhân khác!
Nghiêm Tử Tuấn không thay đổi sắc mặt: "Về nhà." Nói xong, còn chưa chờ Lục Vân Thiên phản khán, anh đã nhấc bổng cô lên.
"Không được đụng vào tôi, không được ôm tôi! Không muốn về đi, người tôi muốn gả là Mộ Ly, không phải anh, không phải anh!" Lục Vân Thiên la hét, nhưng dù sao Nghiêm Tử Tuấn cũng là đàn ông,sức lực của anh bao giờ cũng vượt xa Lục Vân Thiên, cho nên dù cô có vẫy vùng ra sao thì anh vẫn có thể kiềm chế được cô.
"Thay tôi nói Quý Linh Linh một câu, thật sự xin lỗi." Lúc Nghiêm Tử Tuấn nói mấy lời này, trên mặt anh hiên lên sự lúng túng.
Cứ như vậy, bên trong tiếng hét của Lục Vân Thiên, cùng với sự ngẩn ngơ của Thẩm Hiểu Phỉ, Nghiêm Tử Tuấn đã mang Lục Vân Thiên rời đi.
"Anh đoán xem, cái tên kia có phải tên mặt trắng gan thỏ kia không?" Thẩm Hiểu Phỉ qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi Hướng Tuấn Ngạn.
"Anh đoán, cái tên kia đã hối hận."
"Hối hận?"
"Hối hận làm con rễ thị trưởng, mất đi cả một đời người đàn ông."
“Anh xác định anh không nhìn lầm chứ? Anh ta đối với Quý Linh Linh vẫn còn tình cảm cũ kia à? Ở trong ấn tượng của tôi, dường như lúc nào anh ta cũng không muốn gặp Quý Linh Linh, tuy nhiên vì khổ không tìm được nhà ở, cho nên không tiện chia tay với câu ấy, cho đến bốn năm sau, anh ta mới làm ra cái chuyện này . Đối với cái loại đàn ông như thế này, tôi thật sự không phát hiện ra anh ta tốt ở chỗ nào nữa." Thẩm Hiểu Phỉ ở đáy lòng đều là sự chán ghét Nghiêm Tử Tuấn, nhớ mỗi lần hỏi han Quý Linh Linh, bạn trai của cậu sao không đến vậy, trên mặt Quý Linh Linh đều là biểu hiện khó xử, thấy mà cô cũng đau lòng thay.
"Cũng bởi vì như vậy anh ta mới hối hận." Hướng Tuấn Ngạn lời ít mà ý thì nhiều.
"Được rồi, tạm thời cứ cho anh đúng đi.”
"Hai người nói xong chưa? Tôi đang ở đâu, ai cho mấy người tự ý nhốt tôi ở đây, là phạm pháp!" Vu Uyển Tỉnh cũng không chịu nổi hai người cứ đứng đó hát song ca nữa, lành lùng lên giọng hỏi.
"Chúng tôi lo nói chuyện quá nên quên mất chủ xị a." Thẩm Hiểu Phỉ liếc mắt nhìn Vu Uyển Tinh một cái.
"Thẩm Hiểu Phỉ, tôi cảnh cáo cô... nếu cô dám đối xử với tôi như thế này thì về sau tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!" Vu Uyển Tinh lấy ra bộ dáng của cảnh sát cao cấp mà nói chuyện.
"Ha ha, cảnh sát Vu à, tôi hơi sợ đó nhà." Thẩm Hiểu Phỉ dứt lời, không chút kiêng kị mà nở nụ cười mỉa.
"Cảnh sát Vu, nếu như cô biết thân phận của cô ấy, tôi nghĩ, cô cũng không đến nỗi nói mấy câu tức giận như thế đâu." Hướng Tuấn Ngạn như đag xem kịch vui, vốn anh chưa từng có cảm giác chán ghét với phụ nữ như thế nào, nhưng bây giờ anh cực kỳ ghét hay ả phụ nữ này, điều khiến anh cảm thán nhất chính là không thích ứng nổi với cô ta.
"Thân phận của cô ta? Hừ, cô ta thì có cái thâ phận gì? Nhân viên công ty IDE? Hay là người tình của Lãnh Dạ Hi? Tôi sợ cô ta, mắc mớ gì tôi phải sợ cô ta ?" Bị Lục Vân Thiên đả kích lúc nãy, Vu Uyển Tih bây giờ cần phải có cơ trí, không thôi cô sẽ mất đi danh dự của mình.
( mấy cô mua chuộc tôi đi, tôi nói Linh Linh có thân phận chi nào :D )
"Pằng!" Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp đi lên cho cô ta một cái tát.
"Cô . . . . . Cô dám đánh tôi!" Vu Uyển Tinh trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Thẩm Hiểu Phỉ.
"Đánh cô cũng không cần nói!" Thẩm Hiểu Phỉ cười cười mà nói, cô hận nhất người nào nói cậu ấy là người tình của ai đó, cái ả Vu Uyển Tinh này chính là kẻ động tay động chân với người ở trên mình.
"Sau này tôi sẽ khiến cô chịu không nổi." Vu Uyển Tinh trực tiếp nói cứng.
"Ha ha, cảnh sát Vu à, hiện tại tôi vẫn có thể khiến cô chịu không nổi đấy, cô tin hay không? Cảnh sát Vu mới được điều nhiệm tới thành phố T, lại đi sử dụng thuốc cấm của quốc gia, âm thầm bán thịt quyến rũ Thượng tá không quân Mộ Ly, cô nói cái tít báo như thế nào hợp không hả, Vu Uyển Tinh?" Thẩm Hiểu Phỉ tỉnh bơ nhìn cô ta, "Nếu như cô đã cảm thấy thích hợp, vậy chúng tôi sẽ dùng nó nhé, Hướng Tuấn Ngạn có thể để cho giới truyền thông toàn thành phố biết được tin này trong vòng 10 phút, điều này cũng được chứ?"
"Nói tầm bậy, anh có thể hoàn thành nó trong vòng năm phút, hình ảnh cũng chất lượng lắm đấy, chờ nghe lệnh của em." Hướng Tuấn Ngạn đứng một bên xen vào câu nữa.
"Anh. . . . . Thẩm Hiểu Phỉ, cô. . . . . ." Vu Uyển Tinh nghe bọn họ nói vậy, gương mặt vốn có mấy phần kiêu ngạo giờ lại muốn trút giận cũng không được. Lật thuyền trong mương, không nghĩ tới cô như thế này mà bị người khác nắm đuôi.
"Tôi thế nào? A a đúng rồi, cái tít báo đó hình như không được đâu, tại sao chúng ta lại quên mất con gái thị trưởng đi nhỉ, cô nói đi, một cảnh sát cap cấp, cộng thêm một vị thiên kim thị trưởng, cái tin tức này khẳng định hot ngất trời!"
"Thẩm Hiểu Phỉ! Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Vu Uyển Tinh lớn tiếng hỏi.
"Tôi muốn như thế nào?" Thẩm Hiểu Phỉ nở nụ cười, cô một phen đỡ cằm cô ta lên, "Chỉ là tôi muốn cho cô biết, đừng tưởng rằng mình có chút gia cảnh quyền quý, có chút uy quyền nho nhỏ, thì có thể tùy tiện đi ức hiếp người khác. Quý Linh Linh có tôi là cái lồng, hơn nữa dù bây giờ tôi cũng không phải lồng của cậu ấy, thì chưa chắc người khác sẽ là lồng của cô ấy. Nếu như sau này, nếu để cho tôi phát hiện cô làm điều gì bất lợi với cậu ấy, tôi sẽ khiến cái tên cô rạng danh ở chốn đây!"
Thẩm Hiểu Phỉ nheo mắt lại, vẻ mặt toát ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ.
"Cô. . . . . ."
"Vu Uyển Tinh, cô nghĩ muốn chơi cùng bọn tôi? Tôi nói cho cô hiểu nhé, coi như có mười cô đi chăng nữa, mười cái loại hàng như Lục Vân Tiên đi chăng nữa, tôi đều không sợ. Đừng tưởng rằng Quý Linh Linh không tính chuyện với cô, thì cô đem quả hồng bóp cho nát được đâu!"
Vu Uyển Tinh nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, trong bụng chẳng biết tại sao lại run rẩy, người phụ nữ trước mặt này thật sự quá đáng sợ, cho tới bây giờ cô chưa từng biết, cũng có loại phụ nữ như thế này tồn tại.
"Nhớ, còn dám tìm Quý Linh Linh thì. . . . . . Sẽ để tên cô ra đầu đường một lần!" Dứt lời, Thẩm Hiểu Phỉ buông tay ra, khiến cơ thể Vu Uyển Tinh lảo đảo về phía sau.
"Kịch vui cũng xem xong rồi, chúng ta nên đi thôi, đừng để người xem đợi lâu." Hướng Tuấn Ngạn lười biếng nói, tiện tay kéo Thẩm Hiểu Phỉ đi ra ngoài.
"Hứ, xem cuộc vui cũng phải trả tiền đó, anh Hướng à, anh định thưởng bao nhiêu?"
"Một khối lông được không?"
"Một ít tiền này của anh Hướng, có đáng với thân phận của anh không?"
"Nếu không đem cơ thể anh Hướng đây tặng cho em được không?"
"Tiểu nhân không dám nhận, sợ bị đám đám phụ nữ kia biết được thì ăn tươi nuốt sống tôi mất." Cứ như vậy, Thẩm Hiểu Phỉ và Hướng Tuấn Ngạn cũng đã đi được một lát, chỉ để lại Vu Uyển Tinh đang ngẩn người đứng đó, tại sao cô có thể yếu đuối như vậy chứ, giờ ra đường người nào cũng có thể khinh thường cô?
Quý Linh Linh? Cô ta cho rằng cô ta là ai, cho rằng chỉ cần mang hai người tới hù dọa cô, thì cô sẽ sợ sao?
"Quý Linh Linh, hãy đợi đấy! Còn nữa, Lục Vân Thiên!"
Vu Uyển Tinh cũng không ở thêm làm chi, vội vã đi theo sau bọn Thẩm Hiểu Phỉ.
"Cưng à, biết cậu chúng mình hơi lâu rồi." Thẩm Hiểu Phỉ nhìn Quý Linh Linh đang được Mộ Ly bế, thì nói ngay cái giọng mập mờ với cô.
"Cửa không khóa, đâu có đợi cậu đâu, chúng ta đi được chưa?" Quý Linh Linh tức giận nói với một câu, tại nhiên lại đi đứng chờ với bọn Nghiêm Tử Tuấn làm gì không biết.
"Mình đây không phải cho cậu cơ hội sao!" Thẩm Hiểu Phỉ cười cười mà nói "Hướng Tuấn Ngạn."
"Ừ, lập tức mở cửa." Nói xong, Hướng Tuấn Ngạn mở cửa ra.
Nghiêm Tử Tuấn và Lục Vân Thiên đúng ở một bên mà mặt đen thui, Thẩm Hiểu Phỉ đủ hư hỏng mà, cái trường hợp lúng túng ấy cũng nói ra.
"Quý Linh Linh, nhìn thấy Ex. Boyfriend, cậu không có chút cảm nhận nào à?" Quả nhiên Thẩm Hiểu Phỉ là một người không an phận mà.
Ngây sau đó Mộ Ly cho Thẩm Hiểu Phỉ một ánh mắt cảnh cáo, làm ơn, đó là người đàn ông trước của Qúy Linh Linh, cũng không phải của cô, trừng cô cái gì chứ?
"Có cái gì tốt mà cảm nhận, anh ấy bây giờ là người đàn ông của tôi!" Ai, Lục Vân Thiên không đợi mọi người tại hiện trường lên tiếng, cô ta đã mở miệng nói rồi.
Cái người Lục Vân Thiên này. chậc chậc, liếc mắt. . . . . . Không có gì đáng khen.
"Hết rồi sao, có vợ chính thức ở đây hầu hạ, tôi đúng là không có mắt mà. Nhưng là, thế nào mà thời buổi bây giờ lưu hành việc đi ra ngoài làm nhân tình vậy ta? Cái loại đi ra ngoài ấy càng chưa tính, lại còn thêm thủ đoạn hạ thuốc nữa này, dự định khiến đàn ông làm cô ta mạnh mẽ tí, cô ta đúng là đê tiện mà." Thẩm Hiểu Phỉ giả vờ nói với không khí.
"Cô. . . . . ."
"Cô Thẩm, nếu như cô nói đủ rồi thì làm ơn đừng tiếp tục nữa." Nghiêm Tử Tuấn chen miệng nói trước.
“Anh Nghiêm, nếu như người phụ nữ của mình mà anh không quản lý được, thì tôi không để ý việc thay anh dạy dỗ cô ta đâu." Lúc này, Hướng Tuấn Ngạn lúc này mới vừa đi tới, trực tiếp đứng bên cạnh Thẩm Hiểu Phỉ, anh như một cái lồng của cô vậy. ( cặp 3 xuất hiện ^^ )
"Không cần. . . . . ."
Mộ Ly lành lùng mà nhìn, trừ những động tác trên tay thì ngay cả một câu anh cũng không nói.
Quý Linh Linh tựa đầu vào ngực Mộ Ly, cũng không nói gì.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh cũng đừng có tốt bụng như vậy, không nhìn ra vợ anh Nghiêm đang sốt ruột à? Cái tâm ý này đúng là rộng mà." Thẩm Hiểu Phỉ chu cái miệng lên mà nói.
"Thẩm Hiểu Phỉ, cô là đồ tiện nhân!" Lục Vân thiên có lẽ do đang ở bên cạnh Nghiêm Tử Tuấn,mà người thì mặc ít, cho nên não cô ta dễ bị chập mạch.
"Ha ha, tôi là tiện nhân? Tôi đây tiện nhân, nhưng ở trước mặt Lục Vân Thiên cô , quả thật chính là nhỏ gặp lớn đấy nhé. Tiện nhân lớn Lục ày, về sau tôi còn phải dựa vào người mà phát triển đẩy." Thẩm Hiểu Phỉ đang rất ngứa ngáy, cái ả Lục Vân Thiên này đúng là não tàn không có thuốc chữa.