Tầng ba mươi IDE chính là bụng chim Điểu, toàn bộ tầng ba mươi là phòng làm việc của CEO.
Giày cao gót Quý Linh Linh trên hành lang dài phát ra tiếng vang chói tai, khiến cô không quen. Cô không thích loại cảm giác này, mỗi lần nghe âm thanh như vậy, sẽ làm cô nhớ tới Lục Vân Thiên.
Hai người một đường đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, Lãnh Dạ Hy đóng cửa lại, thành thục ngồi xuống, thông điện thoại nội bộ tới phòng thư ký.
"Mời Giang Tâm Dao lên gặp tôi."
Điện thoại cắt đứt, Quý Linh Linh chỉ lẳng lặng đứng trước bàn làm việc bằng thủy tinh nhập từ Italy của Lãnh Dạ Hy, cả căn phòng chỉ có thể nghe tiếng lật mở tài liệu của Lãnh Dạ Hy.
Đương đương đương.
Không lâu lắm, liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lãnh Dạ Hy thả tài liệu xuống, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang đứng ở cửa.
Một bộ đồ công sở màu hồng, trang trọng lại không mất đi sự thanh lịch. Thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp. Trông thấy hai người bên trong phòng, khóe miệng mỉm cười lịch sự.
"Lãnh tổng." Giang Tâm Dao đi vào phòng làm việc, đứng bên Quý Linh Linh nhìn Lãnh Dạ Hy.
"Đây chính là người vô địch giải thiết kế mặt tiền theo phong cách kiến trúc Pháp lần này - Quý Linh Linh." Lãnh Dạ Hy giới thiệu cho Giang Tâm Dao, tin tưởng cô rất muốn biết Quý Linh Linh vì Giang Tâm Dao cũng là tham gia cuộc thi lần này. Nhưng bị Quý Linh Linh giành mất, Giang Tâm Dao chỉ giành á quân. Tất nhiên, những điều này hắn không nói cho Quý Linh Linh, Quý Linh Linh cũng không có hứng thú biết.
Giang Tâm Dao vừa nghe thấy tên Quý Linh Linh, cũng không ngạc nhiên, "Tôi đã biết."
Cô biết, có thể vượt qua thiết kế của cô cũng không có nhiều người, toàn thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao cô có thể quên được tên cô ấy.
Chỉ là không ngờ, Quý Linh Linh lại xinh đẹp động lòng người như vậy. Cô cũng không phải chưa từng nghĩ một nhân vật bình thường có thể so tài với cô.
Chỉ là, một có nhân tài xinh đẹp làm nhiều năm ở IDE như vậy, mới có thể leo lên, thật là đáng tiếc.
Giang Tâm Dao làm sao biết, tổ trưởng của Quý Linh Linh, là một người rất hay ghen tị. Quý Linh Linh có thiết kế tốt, cô ta đều giữ lại, nếu không phải lấy tên của mình báo lên, thì cũng không lưu tâm thiết kế của Quý Linh Linh, cho nên mới phải chôn vùi nhiều năm như vậy.
Quý Linh Linh có chút kinh ngạc nhìn Giang Tâm Dao, không ngờ một nhà thiết kế mình gặp thật để cho cô có chút kinh ngạc.
"Cô không phải kinh ngạc, ha ha, dù sao cô cũng vô địch cuộc thi kiến trúc Pháp, chỉ cần là cô tham gia dự thi thì sẽ biết." Giang Tâm Dao cười nói, cũng không ghen tỵ khi nhìn thấy kình địch, mà đưa tay ra với Quý Linh Linh." Tôi rất vui khi gặp cô, hi vọng tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Quý Linh Linh lúc này mới đột nhiên hồi hồn, nở nụ cười tươi rói, đưa tay mềm ra, nắm tay ngọc của Quý Linh Linh.
Hai cái tay vừa mới giao nhau, Lãnh Dạ Hy cười ra tiếng, "Tốt lắm, hai người có thể nói là trợ thủ đặc lực của tôi, chắc hẳn khi có hai ngươi IDE nhất định sẽ càng thêm xuất sắc. Từ hôm nay trở đi, Linh Linh hãy đi theo giám đốc Giang học hỏi kinh nghiệm, giám đốc Giang trực tiếp quản lý cô."
"Vâng, tôi hiểu." Quý Linh Linh thâm tình nghiêm túc, nhìn Giang Tâm Dao một cái, nghĩ tới về sau cùng làm việc với người xuất sắc thế này, không khỏi có chút hưng phấn.
"Được rồi, hai người ra ngoài đi, hai người trực tiếp về phòng làm việc của mình." Lãnh Dạ Hy cuối cùng phân phó, rồi lại vùi đầu vào công việc.
Giang Tâm Dao và Quý Linh Linh cười thầm, cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Quý Linh Linh và Giang Tâm Dao cùng nhau đi tới phòng làm việc của hai người. Lãnh Dạ Hy cố ý sắp xếp phòng làm việc của các cô ở tầng ba mươi với hắn, thuộc về cán bộ cao cấp.
Giang Tâm Dao giúp Quý Linh Linh đẩy cửa ra, quý Linh Linh nhất thời sáng tỏ thông suốt, khi thấy rõ cả căn phòng cảm thấy thoáng như mộng cảnh.
Cả phòng làm việc sáng lên nhờ cửa sổ sát đất, bên cạnh bờ tường toàn bộ đều là thủy tinh, có thể đứng ở nơi cao nhất nhìn cả thành phố T, cô chưa từng nghĩ tới. Một ngày có thể đứng ở nơi này, một tháng trước mình dường như đã có mấy đời.
"Bên kia là bàn làm việc của cô." Giang Tâm Dao chỉ vào một cánh cửa màu trắng khác, thiết kế giống nhau như đúc.
Mặc dù nói là hai phòng làm việc, nhưng mỗi căn phòng đều có hai cánh cửa. Vốn là hai phòng làm việc độc lập, lần nữa giúp cô mở cửa.
"Vâng, cám ơn." Quý Linh Linh cười, chăm chú nhìn Giang Tâm Dao đi vào một căn phòng khác.
Nhìn thấy ghế đệm màu đỏ đúng tiêu chuẩn, cô cất bước đi qua, tự nhiên ngồi xuống, xoay ghế lại, ngó ra ngoài cửa sổ.
Ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, lòng của cô tràn vào một tia vừa lòng.
Quá khứ, đã quá khứ, từ hôm nay trở đi, cô là một Quý Linh Linh hoàn toàn mới, nhà thiết kế hàng đầu ở IDE.
Mở ra một cuộc đời mới, nhưng cô cũng không biết điều gì đang chờ cô trước mắt.
Một tòa biệt thự xa hoa ở thành phố T, trước cử sổ sát đất trong phòng sách là một bóng dáng to lớn, trong miệng ngậm một điếu xi gà, thản nhiên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có vẻ lười nhác, ánh mắt lại như cũ sắc bén.
Một tháng, hắn một chút cũng không có dược tin tức của người phụ nữ kia. Rốt cuộc mới vừa rồi, trợ thủ của hắn đưa tới một phần tài liệu.
Thì ra, một tháng này cô đi trốn ở nước Pháp, không trách được, không tìm được bóng người của cô.
Mở ra tài liệu trong tay ra, ánh mắt người phụ nữ trong tấm ảnh đập vào mi mắt.
Khóe miệng của hắn nâng lên nụ cười, nếu không phải đêm đó ở Dạ Dụ chính mắt thấy bộ dạng thật sự đằng sau mắt kính, hắn cũng không thể tưởng tượng, tấm ảnh trước mắt là cùng một người.
Quý Linh Linh, 24 tuổi, mười chín tuổi tốt nghiệp đại học thành phố T, lúc ấy trong trường nổi tiếng là người phụ nữ tài ba. Sau đó được IDE tuyển dụng, nhưng sự nghiệp không có gì đáng kể, cách đây một tháng cô chỉ là một nhân viên không tên tuổi. Cũng trong khoảng thời gian đó, cô vô địch cuộc thi thiết kế mặt tiền theo phong cách kiến trúc kiểu Pháp. Trong lúc nhất thời nổi tiếng trong giới kiến trúc.
Bối cảnh gia đình rất đơn giản, mồ côi cha chỉ còn mẹ và một em trai.
Nhìn nguyên nhân cha cô bỏ mình, tròng mắt của hắn trong nháy mắt lại thoáng qua một tia khiếp sợ, tâm đột nhiên khóa chặt.
Cô, lại là người phụ nữ kia.
Thật là khéo, đây chính là vận mệnh. . . . . . Ha ha. . . . . .
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt của hắn như cũ sắc bén, miệng nhả một hơi khói, rồi sau đó buông lỏng tay cầm tài liệu, mặt lạnh lùng nhìn trời mây.
Ánh nắng chiều buông xuống, gió cũng thay đổi mát mẻ. Mặt trời lặn, giống như một mụ phù thủy đồ đen bao phủ chân trời, lại không thể che giấu bí mật muốn lộ ra ngoài.