"Về sau, muốn học thì phải có chủ trương". Mộ Ly đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Quý Linh Linh, bộ dáng kia bất kì ai cũng có thể nhìn ra, Thượng tá Mộ rất đau lòng.
Quý Linh Linh gắt gao mím môi, ngẩng đầu nhìn Mộ Ly, bởi vì cô khóc, cho nên cả mắt và mũi của cô đều rất đỏ, nghe trong lời nói của Mộ Ly có một chút uất ức, cô cũng không nhịn được nữa mà tiếp tục khóc. Có lẽ là do tủi thân, cũng có lẽ là vì đau lòng.
Chỉ nghe Mộ Ly than nhẹ một tiếng, "Bây giờ em muốn anh phải làm sao đây?".
Vừa dứt lời liền cầm lấy tay cô, "Quý Linh Linh, lần trước anh dạy em cách để phản kháng lại, em lại quên rồi đúng không? Nhớ kỹ, về sau nếu lại có người đàn ông nào quyến rũ em, trước tiên em hãy nghĩ đến anh, nếu anh không xuất hiện được, anh cũng sẽ dùng suy nghĩ của mình mà đánh bại người đàn ông không có ý tốt đó."
Lời nói của Mộ Ly có chứa vài phần hài hước, làm cho sắc mặt của Quý Linh Linh tốt hơn một chút.
Quý Linh Linh hạ mi mắt xuống, mũi hơi xót xót, "Nếu như anh không xuất hiện, tôi phải làm sao bây giờ?". Giọng cô khàn khàn nhẹ nhàng hỏi anh.
"Hử? Quý Linh Linh, em nói cái gì?". Nghe nói như thế, vẻ mặt của Mộ Ly không khỏi bị kích động.
"Ách...............Không..............Không có gì." Quý Linh Linh muốn giải thích nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, cô chỉ có thể nhìn xung quanh, như vậy mới không bị Mộ Ly bắt nhìn thẳng vào anh.
"Này, Quý Linh Linh, người phụ nữ này!". Mộ Ly bất mãn nhỏ giọng kháng nghị.
Mới lúc nãy còn đang nghĩ đến cô đột nhiên ôm lấy anh, sau đó còn thổ lộ tiếng lòng, không ngờ, người phụ này khóc ướt một mảng áo sơ-mi của anh, sau đó...............Sau đó, cái gì cũng không nói, thật vất vả mới nghe được một lời nói giống như lời tâm tình của cô, nhưng kết quả là, cô cư nhiên dùng "Không có gì" để đả kích anh! NÀY, làm ơn, tuy rằng anh có khí thế mạnh mẽ của một thượng tá, nhưng trái tim của anh cũng giống như người bình thường mà thôi!
Mộ Ly giống như là xử phạt cô, dùng tay ngắt ngắt khuôn mặt của cô.
"Ô..........Không cần................". Quý Linh Linh ngẩng đầu lên một nửa, cô phản kháng lại, đang ở nhà của Lãnh gia, sẽ bị người khác nhìn thấy, như vậy sẽ làm cô rất mất mặt đấy.
"Không cần cái gì? Anh rất muốn, anh mạn phép muốn." Mộ Ly giống như một thằng nhóc giận dỗi mà cãi lại.
"Mộ Ly, tôi................".
Trong lúc hai người đang “liếc mắt đưa tình”, Lâm Tư Kỳ đã đứng một bên từ lâu rốt cuộc mở miệng, có lẽ là nhịn không được nữa rồi.
Nghe thấy tiếng nói, hai người lập tức dừng động tác. Mộ Ly ôm lấy bả vai của Quý Linh linh, nhìn về phía Lâm Tư Kì nói.
"Tôi chỉ có thể giúp cô như vậy, tiếp theo như thế nào, liền do chính bản thân cô." Mộ Ly nói một câu, liền có thể nghe được anh muốn vạch ra khoảng cách với Lâm Tư Kì.
"Cái gì..............Tôi..................". Lâm Tư Kì nghe thấy lời anh mà không khỏi bị giật mình, Mộ Ly mang cô đến đây, chẳng lẽ chính là..........Bây giờ người trong lòng cô không còn là Lãnh Dạ Hi nữa rồi, mà là................Cô cho là, cô cho là lần này tới có thể giúp đỡ Mộ Ly, nhưng kết quả lại là...............
"Lão Trung."
"Vâng."
"Đưa Lâm tiểu thư về đi, chúng ta cũng phải đi về thôi." Trong nháy mắt Mộ Ly lại trở thành một thượng tá kiêu ngạo, làm cho người khác khó có thể mà tới gần.
"Vâng." Lão Trung nghe vậy liền quay sang Lâm Tư Kì, "Lâm tiểu thư, mời." Chỉ thấy lão Trung bày ra tư thế "Mời".
Lâm Tư Kì đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng lại, mà Mộ Ly giống như cũng không để ý đến cô ta, "Chúng ta về thôi, về sau em không được đến nơi này nữa." Trong lời nói không giấu được sự dịu dàng và sự bá đạo.
Người phụ nữ này thật không ngoan, lại ngây thơ muốn chết, may mắn là Lãnh Dạ Hi không phải là đàn ông hay táy máy tay chân, nếu không Quý Linh Linh sẽ nhất định chịu thiệt, Mộ Ly nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng mà thật ra thì, Quý Linh Linh chẳng những bị Lãnh Dạ Hi nắm tay, ôm eo, mà còn bị hôn lên trán, nếu như bị Mộ Ly biết được, không biết sẽ có hậu quả như thế nào đây?
Quý Linh Linh cũng không có nhiều tâm tình nghĩ tới Lâm Tư Kì và Lãnh Dạ Hi, cô bây giờ chỉ thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi Lãnh trạch.
"Mộ Ly!"
Lúc hai người vừa ra khỏi cửa, liền thấy Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh đã sớm đi ở ngoài cửa.
Lục Vân Thiên vừa thấy bộ dạng Mộ Ly và Quý Linh Linh vô cùng thân mật cùng nhau đi ra, sự tức giận trên mặt cô ta vừa nhìn liền biết.
Khác với Lục Vân Thiên thiếu kiên nhẫn, Vu Uyển Tinh lại giống như "hiền thê" ( vợ ngoan), trên mặt cô ta mang theo vài phần ý cười nhã nhặn, nhìn về phía hai người bọn họ đang đi tới, nhưng chỉ là cười với một mình Mộ Ly.
"Mộ Ly, em có chút việc, không biết bây giờ có tiện không?". Cuối cùng là một câu hỏi, nhưng cô ta lại nhìn về phía Quý Linh Linh.
Bởi vì do vừa khóc xong, Quý Linh Linh tự biết cô bây giờ rất xấu, cô không khỏi đẩy nhẹ Mộ Ly một cái, chính mình cúi đầu, lùi về phía sau vài bước.
Mộ Ly quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Quý Linh Linh cúi đầu, trong lòng giống như là dây cung bị người khác chạm vào, người phụ nữ này, đến khi nào mới để anh không còn phải lo lắng cho cô?
"Quý tiểu thư, có được hay không?". Vu Uyển Tinh nói chuyện thật sự rất không khách khí, trực tiếp đem quyền quyết định chuyển sang cho Quý Linh Linh.
"Tôi..................". Quý Linh Linh ngẩng đầu, cả hai mắt đều đỏ, nhìn bộ dạng thật sự rất yếu ớt.
"Chúng ta đi qua bên kia nói." Mộ Ly cũng không để cho Quý Linh Linh có cơ hội bị tủi thân, trực tiếp đi về phía trước.
Vu Uyển Tinh thấy Mộ Ly mở miệng, cô ta không khỏi "hừ" nhẹ một tiếng, Quý Linh Linh có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Uyển Tinh, nhưng cuối cùng lại nhận được một cái liếc mắt.
Tim cô nhảy lên một cái, giống như bị cái gì đó đâm vào, đối với chuyện Vu Uyển Tinh có địch ý với cô, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Không biết là cái phải hay không khóc được một lần, lần thứ hai sẽ khóc rất dễ dàng, nhìn bóng lưng của
Mộ Ly và Vu Uyển Tinh, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy ánh mắt của cô như bị co rút lại, giống như là Mộ Ly mà đi sẽ không bao giờ trở về nữa vậy.
Chết tiệt, Quý Linh Linh, lúc này cô giả bộ yếu đuối cái gì?
"A, đây không phải là người tự xưng là người có sức quyến rũ vô địch Quý Linh Linh hay sao? A a, để cho tôi nhìn xem, nhìn bộ dạng bị đá của cô!". Lục Vân Thiên đã sớm phát hiện dấu vết Quý Linh Linh đã khóc, hơn nữa hiện tại bộ dạng của cô giống như bị người khác vứt bỏ, nếu như cô ta không chiếm lấy cơ hội này, thì phải thật xin lỗi với cơ hội tốt như vậy.
Quý Linh Linh thấy Lục Vân Thiên xuất hiện ở trước mặt mình, nước mắt chuẩn bị chảy ra cũng bị cô ép ngược trở lại. Cô giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, mà là quay đầu, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!". Lục Vân Thiên bước nhanh tới, vươn một tay ngăn Quý Linh Linh lại.
"A, trước đây cô không phải rất chảnh sao? Cảm thấy cô chính là có Mộ Ly, liền chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao? A, nhưng bây giờ thì sao? Đi theo Lãnh Dạ Hi về nhà, lại bị hai người đàn ông bỏ quên đi!". Lục Vân Thiên cao giọng nói, bây giờ trong lòng cô ta thật sự rất thoải mái.
"Lần trước, tôi còn tưởng cô là loại mặt hàng nào đó rất lợi hại, nhưng thật không ngờ nha, nhanh như vậy, liền đem mình khóc sướt mướt giống như đứa nhỏ. Quý Linh Linh, chiêu này của cô nhìn thật đáng thương, cô cảm thấy sẽ có ích sao? Hừ, chính mình đi quyến rũ đàn ông, cũng không xem chính mình là loại hàng gì." Đối với việc Quý Linh Linh không phản kháng, biểu hiện của Lục Vân Thiên càng thêm hưng phấn.
Đối với những lời nói của Lục Vân Thiên, Quý Linh Linh vẫn như trước hờ hững cuối đầu.
"Lúc trước cô bị Tử Tuấn bỏ, cô có biết là tôi cũng rất đồng tình với cô cỡ nào nha, nhưng cô- người phụ nữ này, không biết tự lượng sức mình, chẳng những nghĩ muốn phá hủy hôn nhân của tôi, còn muốn dựa vào người đàn ông khác chèn ép chồng tôi. Người phụ nữa như cô, tâm địa thật sự rất độc ác. Nhưng mà, ông trời có mắt, sẽ không để loại tiện nhân như cô thực hiện được. Haha, thế nào, Lãnh Dạ Hi chơi đã, quăng cô đi sao? Cô nghĩ là Mộ Ly thật sự thích cô hay sao, thích thật lòng sao, thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng, cả người cô, so với cái đầu móng tay móng chân của Uyển Tinh còn kém xa!". Lục Vân Thiên ra sức mắng, cô ta rốt cuộc có thể đem hết những oán giận trong lòng trước đây mà nói ra.
Nhìn dáng vẻ của Quý Linh Linh giống như không nói được lời nào, Lục Vân Thiên lại càng thêm xác định, Quý Linh Linh bây giờ đã bị hai người đàn ông này bỏ rồi, cho nên cô ta nói càng thêm không có gì kiêng kỵ nữa.
Lục Vân Thiên xem thường liếc Quý Linh Linh một cái, hai tay ôm ngực, dùng bộ dáng hả hê nhìn Quý Linh Linh giống như một con gà bị thua cuộc, "Một người từ nhỏ mất cha, chỉ có một mình mẹ nuôi lớn, tôi thật đúng là có chút xem thường cô đấy." Sau đó cô ta còn phát ra một vài tiếng vỗ tay phanh phách vô cũng chói tai.
Quý Linh Linh vốn là đang cuối đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc trước biểu hiện trên mặt đang là hèn nhát, cũng bị sự lạnh lùng hoàn toàn thay thế.
"Đem lời nói của cô, lặp lại một lần nữa." Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng của Quý Linh Linh nói ra. Chỉ thấy cô, một Quý Linh Linh cao ngạo, đây là. . . . . . Cao ngạo, khinh thường, còn có. . . . . . Cô phải phản kích!
"Cô. . . . . ." Nhìn quý Linh Linh đột nhiên biến chuyển, giọng nói của Lục Vân Thiên giống như nghẹn lại, người phụ nữ giống như gỗ mục này, cư nhiên bây giờ dám khiêu chiến với cô, cô ta đừng quên, cô ta bây giờ là loại hàng không ai muốn! Cô không sợ Quý Linh Linh, một chút cũng không sợ, mặc dù ánh mắt của cô ta đã lạnh lùng giống như băng vậy, nhưng. . . . . . Cô là Lục Vân Thiên, cô là con gái yêu của thị trưởng, ai cô cũng không sợ.
"Lặp lại một lần nữa, thì như thế nào? Cô là loại hàng thấp kém, chính là thích bị người khác mắng, tôi nói cô có mẹ sinh ra nhưng không có cha nuôi dưỡng, cô có thể làm gì tôi?" Lục Vân thiên lại gần Quý Linh Linh, cắn răng nghiến lợi lớn tiếng nói một câu.
Chỉ thấy quý Linh Linh khẽ nâng tầm mắt lên…………
***************************************************************