Trong lúc Quý Linh Linh sững sờ, tiếng chuông điện thoại cũng ngừng kêu. Cô suy nghĩ lại một lần nữa, nhìn mấy chữ trên màn hình điện thoại di động, cuộc gọi nhỡ là của Mộ Ly.
Cô không đoán ra chủ ý của Mộ Ly, cũng không muốn dựa vào sự thông minh của mình khiêu chiến, thế là ổn rồi, thật thoải mái.
"Ong ong. . . . . ." Còn chưa kịp thả điện thoại di động vào trong túi xách, điện thoại di động một lần nữa đổ chuông, tên Mộ Ly này giai như đỉa vậy.
"Này, có việc gì?" Giọng nói của Quý Linh Linh mang theo vài phần không hài lòng.
"Ngày mai cùng tôi tham dự bữa tiệc, Tư Viễn muốn gặp cô." Người trong điện thoại không để ý đến thái độ của cô.
"À?" Quý Linh Linh giống như bị điện giật, vội vàng liếc mắt nhìn tên hiển thị trên điện thoại di động, mẹ ơi, ông chủ lớn!"Lãnh tổng, thật xin lỗi, tôi không biết. . . . . ."
"Ừ."
Gì? Quý Linh Linh còn muốn nữa giải thích, nhưng lúc này Lãnh Dạ Hy đã sớm cúp điện thoại. Nhìn điện thoại di động, hai mắt run lên, Quý Linh Linh mày thật là. . . . . .
"Ong ong. . . . . ." Tên Mộ Ly trên điện thoại di động kéo dài nhảy lên, khốn kiếp a, tất cả là vì hắn!
"Không nhận điện thoại của anh, anh còn gọi cái gì?" Vừa lên tiếng Quý Linh Linh liền mắng mỏ.
"Quý Linh Linh em bị người ta dẫm phải đuôi sao?" Mộ Ly nghe giọng nói đầy giận dỗi, trong lòng hắn thấy sảng khoái.
"Anh mới bị dẫm phải đuôi, cả nhà anh cũng bị dẫm!" Thật sự, nếu không khống chế một chút, cô thật sự đến bờ vực sụp đổ rồi, hắn không giải thích được gọi điện thoại làm cái gì, khiến bọn họ giống như đang trong tình yêu cuồng nhiệt!
"Ha ha" chỉ nghe Mộ Ly phát ra một hồi cười khẽ, "Có phải vì chuyện đêm hôm trước, em đang tức giận à? Bảo bối?" Ba chữ cuối cùng này, âm thanh kia gọi thật quả quyết, Quý Linh Linh nghe xong, thân thể cũng phát run.
Giận hắn? Làm sao có thể, hắn cho hắn là ai, nhưng chỉ đúng là một người đàn ông mà thôi!
"Anh nằm mơ đi." Quý Linh Linh trả lời, thay vì nhớ hắn, còn không bằng để cho cô suy nghĩ thật kỹ về ông chủ lớn.
"Hả? Thật không nghĩ tới anh sao? Nhưng anh phát hiện mặt em đỏ lên kìa." Mộ Ly hả hê nở nụ cười.
"Anh nói lung tung cái gì?" Quý Linh Linh nghe lời của hắn, đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt của mình, người này thật xấu xa.
"Vậy cũng tốt, để anh chứng minh anh không nói lung tung, cũng chứng minh em đang nghĩ đến anh, tức giận đêm hôm trước anh không nói lời chia tay. Bây giờ mời, rẽ phải, đi thẳng mười bước."
"Cái gì?" Lông mày nhỏ nhắn Quý Linh Linh không khỏi khẽ nhíu lên, hắn mỗi lần đều có một chút yêu cầu. "Anh đừng nói với tôi, anh đang ở gần đây, hơn nữa anh còn nhìn thấy tôi?" Đột nhiên trong lòng cô cảm giác lo lắng.
"Em yêu, anh phát hiện anh yêu em kinh khủng, cư nhiên nhanh như vậy liền đoán được!" Mộ cách âm thanh kinh ngạc hình như là giả vờ.
Mộ Ly tốt lắm a! . . . !
Quý Linh Linh đứng tại chỗ, trong tay cầm điện thoại, khẩn trương nhìn chung quanh một cái. Kỳ quái, tại sao cô không phát hiện ra nhân vật khả nghi nào?
"Đến đây đi đến đây đi, rẽ phải, đi thẳng mười bước, Em yêu, chính anh tại khổ khổ chờ em đấy!" Mộ Ly là một nam trượng hán, thế nhưng loại buồn nôn lại nói ra lời này, hắn nói rất trôi chảy.
"Muốn gặp tôi thì ra đây!" Quý Linh Linh vốn muốn xoay người, nhưng tự ái trong lòng cô vô cớ dâng lên, khiến cho cô dừng động tác.
"Em thật không nghe lời." Giọng nói Mộ Ly vẫn không thay đổi, hình như sau khi nghe lời cô nói liền phát ra âm thanh khẽ cười.
"Lặp lại lần nữa, nếu như anh muốn gặp tôi, thì anh đi ra đây, tôi không có thời gian cùng anh chơi đùa." Đang nói chuyện, Quý Linh Linh có chút bực, cô cao ngạo, đối với Mộ Ly mà nói, hình như có chút qúa.
"Hả? Em không nghe lời của anh sao?" Mộ Ly cũng cảm thấy bối rối.
"Là anh muốn gặp tôi, cũng không phải là tôi muốn gặp anh."
"Vậy cũng tốt, không thấy cũng không sao, gặp lại sau!"
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng động, ngón tay Quý Linh Linh siết chặt điện thoại di động. Trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần tức giận, kẻ điên, bệnh thần kinh!
"Mộ Ly, anh có gì đáng tự hào, tôi cũng không phải là bình hoa, anh cho rằng muốn nhìn thì nhìn sao?" Quý Linh Linh hướng về phía điện thoại di động lớn tiếng hét ầm lên, sau đó liền đem điện thoại di động nhét vào trong túi xách.
Quý Linh Linh đứng cô đơn tại chỗ, tâm tình lập tức xấu đi. Cô cắn cắn môi, giống như đang làm quyết định gì đó. Cô xoay người, đi về phía trước mười bước, làm theo lời Mộ Ly nói.
Quả nhiên! Hắn đang lừa cô! Một cỗ cảm giác nhục nhã nhất thời được đưa lên, cô cao ngạo không cho phép bản thân phải cúi đầu! Nghĩ tới đây, Quý Linh Linh nắm chặt tay, ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ không vui trên khuôn mặt dễ dàng xóa đi.
Mộ Ly, anh thật sự xem mình là quan lớn, có thân phận đặc biệt, muốn đùa giỡn tôi thé nào cũng được hay sao? Nghĩ lại, Mộ Ly làm với cô đủ mọi chuyện, Quý Linh Linh chợt thấy có chút ghê tởm. Sau Nghiêm Tử Tuấn, cô lại phát hiện đàn ông không đúng. Tốt lắm, cùng chơi với Mộ Ly này loại trò chơi mập mờ này, rốt cuộc cũng phải chấm dứt rồi!
Cô không muốn tiếp tục ở đây làm vật trang trí, nhấc chân liền bước nhanh đi về phía bệnh viện. Dù sao cũng tới rồi, liền kiểm tra xong rồi đi.
"Em bị ốm hả?"
Đột nhiên, âm thanh ở phía sau cô vang lên.
Quý Linh Linh ngẩn ra, không thể nào, căn bản là không thể sẽ xảy ra chuyện như vậy! Cô cắn thật chặt môi, nhắm mắt lại, nặng nề làm một hít sâu, mỉm cười, mỉm cười!
Chỉ thấy cô ưu nhã xoay người, "Xin hỏi có chuyện gì sao?" Trong nháy mắt, ánh mắt của cô chống lại con ngươi nóng bỏng của Mộ Ly, lòng của cô không nhịn được hoảng loạn.
Tiều tụy, mệt mỏi, trừ một thân quần áo nhàn nhã, bộ dáng của hắn bây giờ so với đêm hôm trước cô nhìn thấy không có gì khác biệt.
Chỉ thấy Mộ Ly mím môi đẹp lại, nhưng mà gương mặt của hắnvô cùng mệt mỏi, râu theo nụ cười cuarhawns cũng bắt đầu hiện rõ. "Anh mới phát hiện, em rất quật cường." Hắn cười có cảm giác mê hoặc lòng người, chỉ mới một ngày không nhìn thấy hắn, sao có thể thay đổi nhiều như vậy.
Quý Linh Linh nhìn hắn, giống như bị khống chế, há miệng, cũng không nói đươc gì.
"Phụ nữ nên quật cường, như vậy những người đàn ông kia mới không dám tùy tiện đến gần." Một giây kế tiếp, tay của hắn đã chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ma sát.
Cảm nhận ngón tay hắn thô ráp, trong lúc nhất thời, hình như cõi đời này chỉ có hai người bọn họ, bốn mắt thâm tình nhìn nhau.
Mộ Ly chậm rãi lại gần cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng sợ, giọng nói mang theo vài phần xáu xa, "Bảo bối, anh nhớ em lắm."
Dứt lời, hai môi mềm mại liền dán lên. Một hơi thở đặc biệt nam tính, lập tức bao vây Quý Linh Linh.
An tâm, ấm áp, tất cả tức giận, vào giờ khắc này, hình như cũng bị kéo xuống.
Mộ Ly quan sát tỉ mỉ Quý Linh Linh trong khoảng cách gần, cô gái nhỏ, đối đãi hắn với ông chủ lớn của cô quả thật giống nhau. Hắn muốn nghiên cứu thật tốt, Lãnh Dạ Hy Lãnh tổng giám đốc, rốt cuộc có mấy phần bản lãnh, có thể làm tài năng của cô thu vào.
Nhưng bây giờ thì sao, hắn đang cảm nhận một chút ấm áp trong ngực, bận rộn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc bây giờ có thể ôm một người xinh xắn, tâm trạng thật bình yên.