Trong nháy mắt nhìn thấy tiền, Mộ Cách khẽ hừ, mắt mở to, uống cạn ly rượu trong tay.
Đáng chết, đường đường là một Thượng tá không quân, cô lại nói hắn là Ngưu Lang.
Lá gan của cô lớn thật.
Quý Linh Linh đem phản ứng của người đàn ông thu vào đáy mắt, cô nhất thời nhíu mày, phản ảnh này là ghét bỏ, không đủ tiền rồi hả ?
"Không đủ? Tất cả tiền cho anh." Nói xong, cô lấy ví tiền lục lọi toàn bộ, tổng cộng tìm ra 1,234 tệ.
Toàn bộ lấy hết, từng tờ từng tờ đều đặt trước mặt hắn.
Trong nháy mắt nét mặt của cô có một tia hối hận, nội tâm mê mang đang tự hỏi, mình đang làm cái gì.
Lòng tự ái không cho phép cô lùi bước. Cách đó không xa, ba tên Ngưu Lang kia vẫn còn nhìn, cho nên dù không có đồng nào, cô cũng không muốn xấu hổ bị người ta từ chối.
Tầm mắt của hắn, nhạy bén nắm bắt tất cả tâm tình của cô. Thật đối lập với người phụ nữ dữ dằn lúc nãy, là một tia ưu thương, trong nháy mắt khiến hắn thay đổi chủ ý.
Lập tức bàn tay cầm chỗ tiền của cô biến nó trở thành hư không, cất vào túi của hắn. Ngay sau đó, vẫn bàn tay ấm áp đó liền nắm tay mềm của cô, không nói lời nào kéo cô ra khỏi Dạ Dụ.
Nơi xa ba ba tên bị thua thiệt không khỏi lắc đầu, chuyện tốt như vậy, lại để kẻ khác chiếm tiện nghi.
Quý Linh Linh bị kéo ra khỏi quán bar, bị nhét vào một chiếc xe màu bạc Bentley s600. Trong lúc nhất thời ý thức tỉnh táo không ít.
Nghe nói Ngưu Lang kiếm được không ít tiền, xem ra là thật. Xe này, người bình thường không thể mua nổi. Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đẹp trai ngồi ở ghế lái. Xem ra cô mua được mặt hàng cao cấp.
Chỉ là, cô tốn có hơn một ngàn tệ, có phải quá lời hay không?
Nhưng tại sao, luôn hối hận của cô đâu rồi. Nhìn phố xá ngựa xe như nước (Ý nói xe cộ đông nghịt), hai bên đèn đường lóe lên rồi biến mất, lòng của cô mờ mịt. Con đường này, là đi đến nơi nào.
Đang ngẩn người thật lâu, xe rốt cuộc dừng lại.
Đập vào mắt là khách sạn lớn nhất của thành phố T – Bách Phỉ Á.
Màu vàng ở đại sảnh, khiến Quý Linh Linh có cảm giác đi tới hoàng kim La Mã thời cổ đại.
Đèn chân không màu trắng, xâu thành vô số chuỗi, bao trùm đại sảnh kéo đến tòa tháp cao nhất của khách sạn, thật giống như bị chùm ánh sáng huyền ảo của thiên sứ bao phủ đất nước.
Quảng trường của khách sạn Bách Phỉ Á có một đài phun nước tuyệt đẹp.
Đài phun nước hình thoi như mộng như ảo.
Đài phun nước hình thoi như ngọn đuốc đầy màu sắc được bài trí như thủy tinh trong suốt màu vàng ở đại sảnh. Khiến màu vàng vây quanh thật giống như một vòng vàng thứ thiệt, bao quanh vòi phun nước nhu hòa xinh đẹp.
Mộ Cách vừa dừng xe, vòi phun nước trung tâm phun ầm ầm ra một cột nước, dài ra như gậy như ý của Tôn Ngộ Không, phun lên cao mấy chục mét.
"Thật là cao."
Thoáng chốc, Quý Linh Linh tỉnh rượu hơn phân nửa, ngẩng đầu nhìn cột nước cao nhất. Chỉ thấy cột nước bắt đầu thay đổi Ngũ Quang Thập Sắc (Màu sắc đa dạng), vốn là cột nước nhỏ mềm mại, trong lúc nhất thời bắt đầu cột nước khổng lồ xoay quanh, giống như vũ nương diêm dúa lòe loẹt lắc lư theo âm nhạc .
Mộ Cách cười cười, cũng không trả lời, sau khi xuống xe, bản thân đi vòng qua ghế phụ mở cửa xe, đỡ Quý Linh Linh bước chân không ổn định vào Bách Phỉ Á.
Quý Linh Linh vừa chuyển động càng choáng váng, không kịp nhìn cái khác, đã bị hắn đỡ vào thang máy, thẳng đến tầng hai mươi.
Quý Linh Linh càng kinh ngạc, không nghĩ tới bây giờ Ngưu Lang đều những nơi tiếp khách cao cấp như vậy. Không biết bọn họ kiếm được lợi nhuận gì, 1000 tệ mà có thể được đối xử tốt như vậy?
Nhưng cô không biết, 1000 tệ, căn bản số tiền đưa cho Mộ Cách không đủ trả một ly rượu, sao đủ để ở đây cả buổi chiều .
Đi tới cửa phòng, khi quẹt thẻ phòng thì âm thanh của cửa chống trộm được mở ra.
Bên trong phòng là ánh đèn màu vàng mờ ảo, nhất thời khiến Quý Linh Linh tỉnh rượu mấy phần.
Không chờ cô nói, Mộ Cách đã trực tiếp đỡ cô vào phòng ngủ, thả cô ngã xuống giường, cởi bỏ giày cao gót của cô.
Một đôi chân nhỏ rơi vào tròng mắt, khiến hắn không khỏi càng muốn hiểu thêm về bề ngoài bình thường, quần áo quê mùa của người phụ nữ này. Nhưng tư chất thì làm cho những người phụ nữ khác phải tức đỏ mắt.
Vừa nghĩ tới, cổ họng của hắn không khỏi khô nuốt xuống.
Người phụ nữ này cư nhiên lại cho hắn là Ngưu Lang, vậy thì nên bị trừng phạt. Huống chi, cô còn uống rượu của hắn không trừ một giọt. Như vậy hắn phải cho cô cơ hội trả nợ thôi.
Hắn cười tà ác, cũng có ý định để cô tự mình bồi thường tội lỗi. Sau đó lặng lẽ cởi cúc áo, quân phục màu xanh dương bị hắn cởi xuống, ném sang một bên, tiếp tục cởi áo sơ mi bên trong quân phục.
Quý Linh Linh thoải mái nằm ở trên giường, nhìn tuấn nam mặc quân phục trước mắt đang tháo cà vạt, lộ ra thân thể cực kỳ cường tráng. Cô nuốt nước miếng một cái, đột nhiên nghĩ tới muốn chạy.
Cô tại sao có thể như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cô lại sắp hy sinh trinh tiết gìn giữ bốn năm qua.
Cô nghĩ tới, càng thêm rõ ràng, hối hận đã là không kịp. Thừa dịp hắn xoay người cởi thắt lưng, trong nháy mắt, liền muốn tông cửa chạy mất.
Nhưng chưa từng nghĩ, một giây kế tiếp, một bàn tay liền bóp chặt sau ót cô, dùng đôi tay thuần thục bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, ấn trên ván cửa.
Mộ Cách đã để ý tới cô, nhìn cô muốn chạy, xấu xa cười một tiếng "Tiền đã thu, hàng không thể trả lại."
Rõ ràng là chính cô muốn mua hắn, kết quả nàng muốn chạy trước, hắn, có gì đáng sợ sao?
"A, cái đó. . . . . ."
Rõ ràng luyện qua Taekwondo, nhưng sức lực của cô căn bản không thể chống lại, càng thêm cứng họng, không biết đưa ra lý do gì để đổi ý.
Cô thật hối hận, Ngưu Lang này còn là một người luyện võ, cô căn bản trốn không thoát, lẽ nào chạy trời không khỏi nắng ( Tai vạ khó tránh) sao?
Lúc Quý Linh Linh từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng đã không còn kịp.
Không lâu sau, cô đã bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau, đặt ở trên giường mềm mại.
Từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ dưới thân, con ngươi Mộ Cách nồng đậm lửa dục.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt cô hơi phiếm màu ửng hồng, mắt sáng chuyển động tựa như sương mù mông lung, thu hút hắn.
Mái tóc rối tung trên drap giường đơn thuần khiết, chiếc cổ dài trắng nõn, tản ra mê người, khiến cho hắn biến thành một Vampire (Ma cà rồng) khát máu, muốn hung hăng cắn một cái.
Quý Linh Linh, lần đầu tiên bị người đàn ông giữ chặt như vậy. Cô trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, dưới ánh đèn dịu dàng, khuôn mặt đẹp trai, hấp dẫn xấu xa. Góc cạnh khuôn mặt bao phủ lên một tầng quang minh nhu hòa, như là để cho cô đi tới.
Một giây kế tiếp, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lấy môi anh đào của cô.