Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 138: Ngoại truyện: Tình yêu với ngàn nút thắt (3)



"Lộp bộp lộp bộp..."

Đêm đến, Quách Hiểu Lượng im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi trên cửa kính, nước mắt đã cạn khô bên khóe miệng.

Tần Mộc Vũ xuất hiện quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả. Năm năm nay, cô đã sớm nghĩ, khi gặp lại, cô sẽ cười với anh, sẽ dùng thái độ bạn bè bình thường đối mặt anh.

Nhưng mà, dường như cô đã sai. Cho tới giờ, trái tim cô vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi, đây là điều cô không thể điều khiển. Năm năm,  điệu bộ tức giận bỏ đi có thêm một chút ổn trọng trong đó. Nhưng, thái độ khi nói vẫn không thay đổi.

"Ồ? Em yêu anh?"

"Vâng, lão đại, em yêu anh, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì!"

"Ha ha, một khi đã vậy, em giúp anh xử lý Hướng Tuấn Ngạn đi."

"Muốn em đưa các anh em đi tiếp rượu anh ta sao?"

"Không phải, anh muốn em yêu cậu ta, khiến cậu ta rời xa Thẩm Hiểu Phỉ."

Cô còn nhớ vẻ mặt của anh lúc đó, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, giống như đang dò xét cô, chờ cô đưa ra đáp án. Cô yêu anh, cô đã sớm biết, cho nên khi anh đưa ra yêu cầu ấy, cô đã biết. Nếu yêu anh, nhất định phải tìm một người phụ nữ yêu thương anh nhất.

"Được! Lão đại, em sẽ không để anh thất vọng."

Cho tới bây giờ, Quách Hiểu Lượng cũng không nghĩ ra, khi đó cô đã khờ khạo thế nào mà dễ dàng nói ra câu nói ấy. Thời điểm đó có lẽ cô đau lòng, đúng vậy, kể cả có đau lòng, giúp đỡ người đàn ông mình yêu theo đuổi một cô gái khác, mà điều kiện tiên quyết là, cô phải vì anh yêu một người đàn ông khác.

Hẳn không còn điều gì tàn nhẫn hơn điều này.

Sau đấy thì sai lầm.

Cô cho rằng, cô sẽ vì Tần Mộc Vũ, ở bên Hướng Tuấn Ngạn. Nhưng, cô lại bị coi thành vật thế thân của Thẩm Hiểu Phỉ, còn mang thai đứa con của anh.

Nực cười cỡ nào, cô chỉ là một thế thân tạm thời, một thứ đồ chơi làm ấm giường, lại mang thai.

Về sau, anh và Thẩm Hiểu Phỉ phát triển không thuận lợi, vì quan hệ giữa Mộ Ly và Quý Linh Linh không ổn định, cũng ảnh hưởng đến bọn họ. Cô biết thời gian đó anh rất đau lòng, ngay cả cô, cũng không dám đến gần.

Thấy bộ dạng sa sút của anh, cô rất muốn đưa tay ra ôm lấy, rồi nói cho anh biết, không có Thẩm Hiểu Phỉ, còn có em, còn có Quách Hiểu Lượng, em sẽ luôn yêu anh.

Nhưng, cô không có can đảm. Điều cô có thể làm là đi cầu xin Hướng Tuấn Ngạn, bảo anh ta cầu xin Thẩm Hiểu Phỉ đừng rời bỏ lão đại của cô.

Quách Hiểu Lượng, là một người như thế. Cô có thể giả ngu trước mặt tất cả mọi người, có thể khiến tất cả mọi người biết cô có tình nghĩa. Nhưng cô cũng không dám để Tần Mộc Vũ biết tình yêu của cô. Bởi vì, cô sợ tình yêu của cô sẽ quấy nhiễu anh.

Còn nhớ khi đó, bên ngoài cũng mưa to thế này, cô khóc lóc cầu xin Thẩm Hiểu Phỉ, xin cô ấy trở về bên cạnh Tần Mộc Vũ. Cuối cùng Thẩm Hiểu Phỉ đồng ý, cô cũng cười, nhưng nụ cười cuối cùng biến thành tiếng khóc. Xoa lên bụng, điều cô làm chỉ có bấy nhiêu, chí ít họ đều vui vẻ.

Khi Mộ Ly và Quý Linh Linh hòa hợp, mối quan hệ giữa Tần Mộc Vũ và Thẩm Hiểu Phỉ cũng càng ngày càng thân thiết, bụng cô cũng ngày một to hơn. Trong tổ chức, hành động của cô không thể bằng ngày trước, cô biết cô không thể bảo vệ Tần Mộc Vũ nữa.

Cô đi tìm Quý Linh Linh, cô cũng biết vì sao Thượng tá Mộ có tiếng là lạnh lùng đó lại yêu cô ấy đến thế.

Quý Linh Linh là một người phụ nữ thông minh cứng cỏi, cô ấy chỉ nhìn một cái đã nhìn ra tình huống thân thể cô. Càng khiến cô vui mừng chính là, Quý Linh Linh cũng không vì Thẩm Hiểu Phỉ là bạn tốt của cô ấy, mà trợ giúp Thẩm Hiểu Phỉ, lại nói cho cô biết, Tần Mộc Vũ có tư cách biết chuyện cô mang thai.

Khoảnh khắc đó, cô mơ hồ cảm giác được, cô và Tần Mộc Vũ vẫn còn cơ hội.

Nghe xong Quý Linh Linh nói, cô chuẩn bị đem chuyện có thai nói cho Tần Mộc Vũ biết, biết đâu, ở một phương diện nào đó, anh cũng muốn đứa bé.

Khi cô cầm tờ xét nghiệm xuất hiện trước mặt Tần Mộc Vũ, lại trông thấy cảnh thân mật của anh và Thẩm Hiểu Phỉ. Tờ xét nghiệm trong tay bị cô xiết chặt trong tay, tất cả can đảm thoáng cái biến thành hư ảo.

Anh nói, Quách Hiểu Lượng ngốc đứng đó làm gì? Đến tổ chức báo cho Mạc Vũ Nhân, bảo anh ấy chuẩn bị tốt để bất cứ khi nào có thể thực hiện.

Thực ra, những chuyện này, chỉ cần một cuộc gọi là được, nhưng anh lại bảo cô tự đi tìm Mạc Vũ Nhân.

Hiện tại anh cần thế giới của hai người, cô hiểu rõ.

Cô giấu tờ xét nghiệm trong tay, thấy dáng vẻ hạnh phúc của anh và Thẩm Hiểu Phỉ, cho nên cô cũng vui vẻ.

Vui vẻ mang theo lệnh anh rời đi, nhưng không ai biết, nháy mắt khi cô quay đi, nước mắt đã không còn khống chế được nữa.

"Ha ha..." Nghĩ tới đây, nước mắt Quách Hiểu Lượng lại trượt xuống.

Mội hơi nhướng lên như tự giễu, cô đưa tay lên từ từ lau  nước mắt.

Quách Hiểu Lượng, đã năm năm, chẳng lẽ mày còn chưa thích ứng? Những hồi ức đó, cứ để đến khi mày già rồi hãy nhớ lại.

Cô xoay người, nhẹ nhàng ôm con trai mình. Thấy Mộc Mộc ngủ say, cô mỉm cười, bây giờ cô còn có một chỗ dựa.

Cô xoa lên gò má Mộc Mộc, nhưng vừa chạm vào, cô liền thất kinh, lập tức lo lắng ngồi dậy, bật đèn bàn.

"Mộ Mộc" Sau khi mở đèn, Quách Hiểu Lượng vội sờ lên trán Mộc Mộc, nhiệt độ gần như làm phỏng tay cô.

"Mộc Mộc, tỉnh lại, tỉnh lại nhìn mẹ đi." Giọng nói Quách Hiểu Lượng run rẩy, thấy đôi môi khô khốc của Mộc Mộc, tất cả như cô nghĩ.

"Mộc Mộc, đừng dọa mẹ, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!"

"Mẹ..." Dường như giọng nói của Quách Hiểu Lượng quá lớn, Mộc Mộc chậm rãi mở mắt, "Mẹ, con nhức đầu, nóng quá..."

"Mộc Mộc đừng sợ, mẹ đưa con tới bệnh viện, lập tức đưa con đi!" Quách Hiểu Lượng kích động hôn lên trán con, vội nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không đi.

Vội vội vàng vàng mặc quần áo cho Mộc Mộc, khoác một cái áo bông bên ngoài, rồi trùm áo mưa lên cho cậu.

"Mộc Mộc, đừng ngủ, không được ngủ, mẹ đưa con đi bệnh viện, sẽ khỏe lại thôi." Quách Hiểu Lượng vừa lo lắng gọi Mộc Mộc, vừa luống cuống ôm cậu.

Tuy Mộc Mộc sinh thiếu một tháng, hồi nhỏ cơ thể đã sớm thuyên chuyển tốt, chỉ sợ nhất là khi sốt. Sốt có thể không phải bệnh nặng gì, nhưng lần nào cũng đều muốn mạng Mộc Mộc.

Quách Hiểu Lượng cắn chặt môi, cố chịu đựng không để mình rơi nước mắt.

Quách Hiểu Lượng, sao mày vô năng vậy, lần nào cũng ngốc nghếch như thế, thời tiết lạnh lẽo, vì sao không để Mộc Mộc mặc thêm áo, vì sao sơ ý để nó bị cảm lạnh.

"Mẹ... Con nóng..."

Quách Hiểu Lượng hít mũi một cái, "Mộc Mộc ngoan, chúng ta lập tức đến bệnh viện, bác sĩ sẽ làm Mộc Mộc hết sốt." Cô ôm chặt cơ thể nhỏ bé yếu ớt, chạy dưới trận mưa to.

Chạy đến ven đường, vì mưa lớn nên dòng xe qua lại không có nhiều.

Quách Hiểu Lượng lo lắng giậm chân, nhìn Mộc Mộc im lặng nằm sấp trên vai, cô càng khẩn trương.

Ông trời, van xin ông, van xin ông cứu Mộc Mộc... Có lẽ ông trời nghe được tiếng kêu của cô, từ xa chiếu đến ánh đèn xe.

Quách Hiểu Lượng trông thấy ánh sáng đó, trong lòng lập tức phấn khởi.

Cô lấy cái gậy điện tử trong túi quần Mộc Mộc ra, ra sức huơ về phía chiếc xe.

Kít! Chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, lập tức bọt nước bắn tung tóe.

Tần Mộc Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng vì điều này mà mở mắt.

"Có chuyện gì vậy?" Trong giọng nói mang theo sự bực bội.

"Có người vẫy xe." Tư Kiệt vừa nói vừa tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

"Vẫy xe?" Khẽ nhíu mày, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ sáng, có ai còn xuất hiện trên đường lớn, huống chi còn vào lúc trời mưa to thế này.

Lúc này Tư Kiệt đã xuống xe, anh quay cửa xe xuống liền trông thấy một người phụ nữ bị mưa xối ướt sũng, đau khổ cầu xin Tư Kiệt.

Người phụ nữ đó!

Tần Mộc Vũ lập tức mở cửa xe.

"Anh à, van xin anh, có thể đưa tôi và con tôi đến bệnh viện không, con tôi đang sốt..." Quách Hiểu Lượng ôm thật chặt Mộc Mộc, ngước lên, để mặc nước mưa cuốn trôi hết nước mắt.

"Tôi..."

"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ dường như cũng không có định đi đến, anh hô lên một tiếng.

Nghe tiếng, Quách Hiểu Lượng quay đầu, nhìn về phía anh.

Vì thấy anh, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô cắn chặt môi, đi đến trước mặt anh, "Van xin anh đưa chúng tôi đến bệnh viện, van xin anh..." Nói rồi, Quách Hiểu Lượng chuẩn bị quỳ gối xuống.

Tần Mộc Vũ nhìn dáng vẻ thấp hèn của cô, cơn thịnh nộ không biết đến từ nơi nào, anh bế Mộc Mộc đang được cô ôm, tự ngồi lại xe, "Lên xe!"

"Cô mau lên xe!" Tư Kiệt nghe thấy ba tiếng Quách Hiểu Lượng, tất cả đều rõ ràng.

Lúc này Quách Hiểu Lượng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lên xe.

Khi tới bệnh viện, mưa càng lúc càng lớn, vào trong bệnh viện, Tần Mộc Vũ đã ướt hết cả người.

"Anh Tần đó ạ? Xin qua bên này!" Họ vừa vào bệnh viện liền có mấy y tá bước đến, sau đó Quách Hiểu Lượng mới biết, thì ra Tư Kiệt đã sớm liên lạc với bác sĩ ở đây.

Khi ở đây có Tần Mộc Vũ, mọi thứ lại khác, hoàn toàn không cần Quách Hiểu Lượng lo trước lo sau, tất cả đều chuẩn bị xong, chờ sau khi mọi thứ ổn thỏa, Mộc Mộc đã được truyền nước.

Quách Hiểu Lượng lúc này mới được thả lỏng.

"Bác sĩ, xin hỏi con tôi còn có vấn đề gì không?" Quách Hiểu Lượng thấy bác sĩ điều trị chính đi tới, vội ra ngăn hỏi.

"Xin cô yên tâm, truyền xong hai bình là có thể về nhà."

"Con tôi sợ nhất là sốt, tôi lo..."

"Yên tâm, lần này được đưa đến kịp thời, không có vấn đề gì."

"Vâng... Vậy cám ơn ông." Quách Hiểu Lượng nghe bác sĩ nói vậy, hoàn toàn yên tâm.

"Cô vẫn nên cảm ơn anh Tần ngoài cửa đi." Khi bác sĩ nói lời này, vẻ mặt còn mang theo chút mờ ám.

Quách Hiểu Lượng giật mình, nhưng sau đó liền miễn cưỡng cười, "Vâng... tôi biết."

"Ha ha." Tiếng cười mập mờ.

Lúc bác sĩ đi, Quách Hiểu Lượng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi trước giường bệnh Mộc Mộc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv