Ánh nắng mặt trời của những ngày cuối thu làm người ta trở nên lười biếng.
“Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh tới.”
“Ừ.”
Lão Trung cung kính đứng ở bên cạnh Mộ Ly, không nói gì thêm.
“Như mong muốn của anh, cuối tuần này, tôi sẽ mang cô ấy rời đi, nếu như có thể, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.” Lãnh Dạ Hi đứng cách Mộ Ly không xa, dựa vào ghế sa lon, sâu kín mở miệng.
Mộ Ly hơi cúi đầu, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của anh, chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt.
“Đứa bé, cùng cô ấy, tôi đều sẽ chăm sóc tốt, không cần lo lắng nữa.” Lãnh Dạ Hi một tay để ở trong túi quần, thân thể cao ráo, nửa tựa vào trên ghế sa lon, một bộ dáng lười biếng, “Gần đây thân thể của cô ấy không được tốt, sau khi cùng bác gái nói chuyện kia, cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh đến nay.”
Nói tới chỗ này, Mộ Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, mặt mũi căng thẳng, lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Chỉ là không sao, bác sĩ nói, cô ấy và đứa bé không có chuyện, chính là thân thể quá yếu, cần nghỉ ngơi nhiều .”
“Chuẩn bị đưa cô ấy đi nơi nào?” Rốt cuộc, anh cũng lên tiếng, nghiêng mặt, Lãnh Dạ Hi không thấy rõ thái độ của anh.
“Không biết, đợi thân thể cô ấy khỏe mạnh chút, tôi sẽ hỏi cô ấy, nếu như cô ấy cũng không biết, tôi liền tùy ý chọn đại một nơi trên bản đồ vậy. Chờ tôi mang cô ấy đi, anh có thể yên tâm, sẽ không có chuyện gì nữa, cô ấy cũng không có việc gì.” Lãnh Dạ Hi không tiếp tục nhìn anh, chỉ mở miệng nói.
Mộ Ly đứng dậy, lão Trung lập tức lấy áo khoác, khoác lên người anh. Anh đi tới bên cửa sổ, mặc dù không thấy rõ mặt của anh, nhưng bóng dáng kia lại bộc lộ rõ sự cô đơn tĩnh mịch, mơ hồ còn mang theo vài phần ưu thương.
“Mang cô ấy đi, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, “ Anh từ từ mở miệng, “Tốt nhất, vĩnh viễn không cần trở về nữa.”
“Vĩnh viễn không cần trở về nữa? Không cần cô ấy sao?” Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của anh.
Cần cô ấy? Đúng vậy a, anh như vậy mà yêu một người phụ nữ, hiện tại ôm con của mình cũng người đàn ông khác rời đi, anh có còn cần cô ấy không? Ha ha, đáp án dĩ nhiên là, không biết.
“Một người chết, còn có thể nhớ nhung sao?” Âm thanh của anh không lớn, tuy nhiên nó đủ để cho Lãnh Dạ Hi ngẩn ra.
Lúc này, Lãnh Dạ Hi đứng thẳng người.
“Mộ Ly. . . . . . Nếu như trước kia tôi biết kết quả sẽ như thế này, cho dù có liều mạng,tôi cũng không để cho các ngươi ở chung một chỗ.” Lãnh Dạ Hi trên mặt khó nén bi thương.
Cô ấy chỉ là nghe được chân tướng, liền ngất xỉu ba tháng, nếu để cho cô ấy biết, vĩnh viễn đều không thể gặp lại được anh ta (Mộ Ly), không biết cô ấy lại xảy ra chuyện gì.
“Anh đi gặp cô ấy một lần cuối đi, để cho anh, cũng như cô ấy, sẽ không có tiếc nuối.” Lãnh Dạ Hi đưa lưng về phía anh.
“Không, mang cô ấy đi đi, càng xa càng tốt.”
Lãnh Dạ Hi lúc rời đi, nghe được âm thanh lạnh lùng của Mộ Ly.
Đáng chết, rốt cuộc anh ta làm sao có thể vô tình như vạy, lạnh lùng như vậy. Quan hệ của hai người bọn họ, có thể nói phức tạp.
“Mộ tiên sinh, Lãnh tiên sinh đã đi rồi.” Lão Trung đứng ở sau lưng anh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Đi tìm bọn họ, kế hoạch thực hiện trước thời hạn.” Mộ Ly xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Lãnh Dạ Hi sải bước rời đi.
Anh đã từng nghĩ rằng, nếu như ban đầu không phải là cô ấy, thì tổn thương cũng sẽ không sâu như vậy, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi tới bước này.
Đã mười ba ngày không gặp cô ấy, nỗi như như đang mọc rễ, ở trong lòng của anh mà điên cuồng sinh trưởng, nhưng vậy thì như thế nào? Anh đã xác định sẽ cắt đứt tấc cả, như thế nào lại bị cảm xúc nho nhỏ này, mà chi phối?
Em, hiện tại có tốt không?
Anh siết chặt quả đấm, chậm rãi đặt ở lồng ngực của mình .
“Đinh. . . . . .” Thìa trên tay lập tức rơi xuống.
“Linh Linh, sao vậy?”
Thẩm Hiểu Phỉ lập tức nhảy dựng lên, nhìn Quý Linh Linh vừa nãy còn ăn đang ăn canh rất tốt.
Chỉ thấy cô hai tay cầm chén canh, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm chén canh.
“Linh Linh?”
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên
“Cậu làm sao vậy? Khóc cái gì? Thân thể không thoải mái sao?” Thẩm Hiểu Phỉ vừa thấy bộ dáng này của cô, trong bụng cũng gấp gáp.
“Đột nhiên, tâm trạng không tốt, mình. . . . . . Mình rất nhớ anh ấy.” Nước mắt không tiếng động rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên giường. Bốn chữ cuối, cô nói rất nhẹ, nhưng Thẩm Hiểu Phỉ có thể nghe được rõ ràng từng chữ, tha thiết như vậy.
“Linh Linh. . . . . .” Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy chén canh trong tay cô, ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm vai của cô, “Không có gì là không thể quên, sau khi cậu cùng bác gái rời khỏi đây, có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
“Thân thể rời đi, tâm cũng chưa đi, có thể lần nữa bắt đầu sao?” Quý Linh Linh tựa vào vai Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt thuận thế rơi vào trên vai Thẩm Hiểu Phỉ.”Nếu như mà mình có thể vô tâm, thì tốt biết bao, như vậy mình liền có thể quên hết tấc cả, hoàn toàn quên anh ấy. . . . . .”
Thẩm Hiểu Phỉ không nói gì nữa, chỉ là lẳng lặng ôm lấy cô, mặc cho cô trong ngực mình lẳng lặng rơi lệ.
Quý Linh Linh đã từng nói với cô rất nhiều lần, cậu có biết không,mình yêu Mộ Ly nhiều cỡ nào?
Hiện tại cô biết, Quý Linh Linh rốt cuộc yêu Mộ Ly bao nhiêu, cái loại tình yêu đó, trong lòng của cô ấy sinh ra, không bao giờ có thể quên được.
Cho đến khi Quý Linh Linh vì khóc mệt nên ngủ thiếp đi.
Lúc này, Lãnh Dạ Hi cũng xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Anh không có nói chuyện, chỉ là đi tới, ôm chầm lấy thân thể Quý Linh Linh, nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, vì cô đắp chăn.
“Anh đxa nói cho anh ta biết chưa?” Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở ngoài phòng bệnh, đợi đến khi Lãnh Dạ Hi đi ra, liền hỏi.
“Ừ.”
“Anh ta có phản ứng gì?” Thẩm Hiểu Phỉ ngẩng đầu lên, mặt vội vàng nhìn Lãnh Dạ Hi, cô khẩn cấp muốn biết đáp án.
Lãnh Dạ Hi cùng với cô bốn mắt nhìn nhau, nhưng là ngay sau đó liền dời đi chỗ khác, “Không có phản ứng, chỉ là nói tôi mau sớm mang cô ấy đi.”
“Cái gì?” Thẩm Hiểu Phỉ không khỏi kinh ngạc, “Anh ta. . . . . . Người đàn ông kia cư nhiên như vậy. . . . . .”
“Cô nên biết nguyên nhân.” Lãnh Dạ Hi quay đầu, nói.
“Biết. . . . . . Cũng bởi vì tôi hiểu biết rõ nguyên nhân, tôi mới không tin tưởng, anh ta lại có thể ác như vậy, rõ ràng. . . . . . Biết rõ ràng hiện tại thân thể của cô ấy như vậy, anh ta cư nhiên. . . . . . Khốn kiếp!” Thẩm Hiểu Phỉ cắn răng, không nhịn được tuôn ra nói tục.
“Thẩm Hiểu Phỉ, tôi vẫn có vấn đề muốn hỏi cô.”
“Hỏi cái gì?”
“Cô là làm sao biết những chuyện này, từ Giang Tâm Giao, tất cả giống như nằm trong lòng bàn tay cô. Hơn nữa ngay cả những chuyện, ít người có thể biết được, đừng nói với tôi là Tần Mộc Vũ nói cho cô, tôi không tin.” Lãnh Dạ Hi ánh mắt lạnh lùng phát ra mấy phần sáng loáng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Phỉ, không bỏ qua một chút phản ứng nào của cô.
“Hả? Thì ra là anh đối với tôi cảm thấy hứng thú như vậy?” Thẩm Hiểu Phỉ nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi là đối với thân phận của cô cảm thấy hứng thú, cô có thể dễ dàng ra vào công ty của tôi, cũng có thể đem những này chuyện cũng điều tra rõ ràng, tôi không tin cô thân phạn của cô đơn giản như vậy.”
“Vậy tôi nói cho anh biết, là Hướng Tuấn Ngạn nói cho tôi biết?” Cảm giác bị Lãnh Dạ Hi nhìn chăm chú cả người sợ hãi, Thẩm Hiểu Phỉ không thể không nghiêng đầu.
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin? Nói đi, cô nên hiểu tôi , cho dù cô bây giờ không nói, tôi cũng vậy sẽ điều tra ra được thân phận của cô.” Lãnh Dạ Hi từ trong túi móc ra bao thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc, tiện tay đốt lên.
“Ha ha, anh nếu có thể điều tra ra, cần gì phải ở đây hỏi thừa?” Thẩm Hiểu Phỉ vẫn đối với Lãnh Dạ Hi không có hảo cảm gì, từ trước đến bây giờ, vẫn luôn là như vậy.
“Vẫn là không nói? Cô không muốn tôi đi hỏi cô ấy chứ?” Lãnh Dạ Hi có điều ngụ ý.
“Lãnh Dạ Hi, anh. . . . . . Là loại người khiên người ta chán ghét.” Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được liếc anh một cái.
“Tôi rất vinh hạnh.”
“Bởi vì Giang Tâm Giao là người tình của ba tôi. Lấy thông minh cùng tài trí của anh, anh đại khái đã đoán được tôi là ai.” Thẩm Hiểu Phỉ cố làm ra bộ mặt buông lỏng, nhưng khi cô mới vừa nói hai chữ”Người tình”, đã sớm bại lộ dòng suy nghĩ của mình.
“Cô và Lục Vân Thiên là tỷ muội?”
***! Đây là Thẩm Hiểu Phỉ theo bản năng muốn nói.
“Nếu như anh là loại người kém thông minh, tôi ngược lại thật ra hi vọng anh đi hỏi cô ấy. Tốt lắm, anh muốn hỏi gì thì tôi đã trả lời, hiện tại tôi muốn trở về phòng bệnh chăm sóc cô ấy.” Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ không để ý tới Lãnh Dạ Hi, trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Đợi sau khi cô đi, bên môi Lãnh Dạ Hi lộ ra nụ cười, nếu như sự thông minh của anh cũng đủ đoán ra thân phận của cô. Nếu là như vậy, việc tìm hiểu những chuyện kia, đối với cô không thành vấn đề.