"Phu nhân, phu nhân."
"Hả?" Quý Linh Linh hàm hồ đáp một tiếng, xoay người, nhìn Vú Lâm đứng ở mép giường, "Mộ Ly đâu rồi, Vú Lâm."
Ngày hôm qua cô biểu hiện có hơi quá, biết Mộ Ly không có đuổi cô đi, cuối cùng lại đã ngủ.
"Phu nhân, người rời giường thôi, Mộ tiên sinh đi làm, chủ yếu là. . . . . ." Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh muốn nói lại thôi."Hả? Vú Lâm, có chuyện gì?" Quý Linh Linh ý thức được, Vú Lâm hình như có cái gì muốn giấu cô.
"Cái đó. . . . . . Cái đó Giang tiểu thư sáng sớm đã tới rồi. . . . . ."
Quý Linh Linh chống thân thể dậy, Vú Lâm bận rộn lo lắng đỡ cô, chậm rãi nâng cô ngồi thẳng dậy.
"Cô ta đến làm gì? Mộ Ly biết không?" Quý Linh Linh khẽ nhăn đầu lông mày, Giang Tâm Giao quả nhiên vẫn là chưa từ bỏ ý định.
"Mộ tiên sinh chân trước rời đi, cô ta chân sau liền vào cửa, hơn nữa còn nói rõ phải đợi phu nhân." Vú Lâm có chút lo lắng nói.
"Chờ tôi? Tốt, tôi đang lo không có cơ hội cùng cô ta nói rõ ràng, Vú Lâm, giúp tôi đi lấy bộ quần áo, cứ để ở trên giường tôi là được rồi." Quý Linh Linh nhờ Vú Lâm nâng đở đứng lên, chậm rãi đi về phía toilet.
Vú Lâm cũng không nói gì nữa, bà biết phu nhân ció thể đối phó với Giang Tâm Giao, hôm qua có thể dễ dàng trở về, thì bà đã hiểu rõ được sự thông minh của Quý Linh Linh cùng với tâm ý của Mộ tiên sinh. Ai. . . . . . Bà vẫn là nhịn không được lắc đầu, tại sao số mạng của Mộ tiên sinh lại gặp nhiều trắc trở như vậy ?
20 phút sau, Quý Linh Linh không vội vã đem mình chuẩn bị xong, cùng đi với Vú Lâm, chậm rãi đi xuống lầu. Mới vừa đi được một nửa, Giang Tâm Giao liền ngẩng đầu lên, giọng mỉa mai nhìn cô, "Thật đúng là cho mình như phu nhân nhà này, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, còn khiến người làm hầu hạ lâu như vậy mới xuống lầu. Thật không rõ Mộ Ly, đem loại này sâu gạo này nuôi dưỡng ở bên cạnh, rốt cuộc có ích lợi gì?"
Quý Linh Linh mím môi cười một tiếng, không nói gì, mà đối với Vú Lâm rỉ tai.
"Tốt lắm, phu nhân, tôi lập tức chuẩn bị."
Quý Linh Linh đi tới trước mặt Giang Tâm Giao, "Giang tiểu thư, để cô chờ lâu như vậy, thật ngượng ngùng." Lúc nói lời này,thì trên mặt không có nửa phần áy náy, nhưng bộ dáng như nữ chủ nhà này, cũng làm cho Giang Tâm Giao trong lòng như đang ăn ruồi.
“Đừng làm người khác buồn nôn, cô là cái thá gì!" Giang Tâm Giao nhìn gương mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, liền không nhịn được lửa giận trong lòng, tại sao loại phụ nữ này, lại có thể khiến Mộ Ly giữ lại ở bên người.
"Ha ha, tôi đúng là không phải cái thá gì, nhưng mà tôi chỉ là người được Mộ Ly danh chánh ngôn thuận cưới về, là mẹ của con anh ấy." Quý Linh Linh vừa nói, còn vừa xoa xoa bụng mình.
Cô cho tới bây giờ đều là không thích cùng người khác tranh giành, nhưng bây giờ vì Mộ Ly, vì gia đình của cô, cô không thể lại dễ dàng buông tay. Giang Tâm Giao hiện tại từng bước từng bước mà ép sát , muốn đem cô cùng Mộ Ly chia tách. Cô cũng không phải là cọp mất răng, nếu muốn cùng cô đấu, cô liền đem toàn lực ra đối phó thôi.
Giang Tâm Giao cắn răng thật chặt, đôi tay thật chặt nắm lại.
"Phu nhân, người muốn ăn cháo táo đỏ, mau ăn lúc còn nóng." Lúc không khí đang cao trào, Vú Lâm bưng một chén cháo bốc hơi đi tới trước mặt Quý Linh Linh.
"Chậm một chút, chậm một chút, tôi thổi cho nguội một chút, cẩn thận nóng."
Giang Tâm Giao mặt lạnh, nhìn Vú Lâm đang ân cần đút Quý Linh Linh húp cháo, trong lòng chỉ có tức giận tăng lên lợi hại.
"Quý Linh Linh, một giờ sau, tại quán coffe nhất điểm, tôi chờ cô." Giang Tâm Giao không đợi quý Linh Linh đáp lại, cô ta lấy bao tay, liền giận đùng đùng rời đi, chỉ để lại cho Quý Linh Linh cùng Vú Lâm tiếng cao gót thanh thúy.
"Phu nhân. . . . . ."
Quý Linh Linh giơ tay lên, ý bảo Vú Lâm đem chén cháo lấy lại, "Vú Lâm, bà không phải lo lắng cho tôi. Cô ta hiện tại không thể làm gì tôi, hiện tại tôi muốn hỏi bà...bà cảm thấy tôi cùng Mộ Ly tái hợp có bao nhiêu cơ hội thành công?"
Vú Lâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Quý Linh Linh, vội vã kéo tay của Quý Linh Linh, "Phu nhân, hiện tại chỉ có người mới có thể cho tiên sinh hạnh phúc."
Quý Linh Linh nghe xong nói lời của bà, chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, "Ừ, tôi biết rõ tôi nên làm thế nào rồi."
Vú Lâm bưng chén cháo rời đi, đi được một chút không khỏi giơ tay lên lau nước mắt.