"Hướng Tuấn Ngạn, anh buông tay ra." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, lung tung cản trở tay của anh, không muốn để cho anh đến gần. Trò chơi kết thúc, mỗi người đều nên trở về đúng vị trí của mình?
"Nhìn tôi."Đối với biểu tình ngượng ngùng này của Quách Hiểu Lượng, anh cảm giác có chút hưởng thụ.
"Tôi không muốn. . . . . ." Nhìn anh thì có thể làm cái gì, sẽ chỉ làm mình càng ngày càng lâm vào khó xử.
"Hả? Hiểu Lượng." Hướng Tuấn Ngạn dùng ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve cằm Quách Hiểu Lượng, "Nhìn tôi." Âm thanh của anh trầm thấp , lại mang theo mị lượng không thể kháng nghị.
"Anh nghĩ. . . . . ." Quách Hiểu Lượng trong bụng phức tạp lợi hại, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, "Ô. . . . . ." Vừa mới ngẩng đầu, đôi môi liền bị bắt, "Ô ô. . . . . ."
Hướng Tuấn Ngạn một bàn tay to thật chặt đỡ lấy eo của cô, một cái tay vịnh lên trên vách tường, trực tiếp đem cô giam ở góc tường, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, hôn cái cô gái không an phận này.
Đôi môi kiều diễm của cô, ở dưới môi anh chậm rãi nở rộ, tựa như được sinh ra là dành cho riêng anh. Anh hôn rất nhẹ, rất nhỏ, giống như trấn an lại nội tâm đang nổi loạn của cô.
"Hiểu Lượng, chúng ta cùng nhau trốn đi, có được hay không?" Hướng Tuấn Ngạn chậm rãi đứng thẳng dậy, nhưng khoảng cách giữa môi hai người với nhau cực ngắn, anh dùng đâu lưỡi miêu tả độ cong của môi cô, nhẹ nhàng chậm rãi, giống như đang mê hoặc cô.
Quách Hiểu Lượng bị giật mình, ngửa đầu nhìn anh.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh biết rõ ràng. . . . . ." Âm thanh của cô nghẹn ngào, anh rõ ràng biết đây là không thể nào.
Anh một hớp lại cắn môi của cô, không để cho cô nói thêm gì nữa. Ánh mắt của cô đang dán trên mặt của anh, chậm rãi hạ xuống .
Chuyện chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng không thể ở bên nhau, lại gặp nhau,có thể yêu nhau, chỉ là chậm đi nửa nhịp.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh đang làm cái gì?" Tần Mộc Vũ vội vã chạy tới, một tay kéo Hướng Tuấn Ngạn ra, sau đó chính là một quyền mạnh mẽ!
"A!" Quách Hiểu Lượng không hiểu cả kinh,
Gò má trái của Hướng Tuấn Ngạn chịu một quyền này làm thân người lảo đảo mấy bước về phía sau.
"Tôi cảnh cáo anh, không được đụng đến cô ấy!" Tần Mộc Vũ một tay kéo Quách Hiểu Lượng, giấu cô ở phía sau.
"Ha ha." Hướng Tuấn Ngạn cười lạnh hai tiếng, sau đó liền xông lại, trả lại một quyền.
"Khốn kiếp!" Tần Mộc Vũ nhếch nhác đỡ tường, không để ý đau đớn trên mặt, anh liền vọt tới, cùng Hướng Tuấn Ngạn đánh nhau.
"Không nên đánh, không nên đánh !" Quách Hiểu Lượng đứng ở một bên, tiếng khóc lóc bất lực .
Tần Mộc Vũ đánh giá thấp Hướng Tuấn Ngạn, vốn là chỉ cho là anh chỉ có chút động tác đẹp, tuy nhiên không nghĩ tới, quả đấm của anh còn mạnh hơn so với bản thân. Nhìn thấy anh cường hôn Quách Hiểu Lượng, chỉ cảm thấy tức giận,chỉ biết xong đến mặc kệ tất cả.
"Dừng lại, không cần đánh! Hướng Tuấn Ngạn, không cần đánh !" Quách Hiểu Lượng kêu lên.
Tần Mộc Vũ đã liên tục bị ăn vài quyền, nhưng Hướng Tuấn Ngạn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
"Đừng!"
"Quách Hiểu Lượng!"
Tần Mộc Vũ thấy Quách Hiểu Lượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hướng Tuấn Ngạn, lập tức thu lại nắm đấm, một quyền đánh vào vách tường bên cạnh.
"Lão đại ~!"
"Câm miệng!" Tần Mộc Vũ tức giận nhìn chằm chằm Quách Hiểu Lượng, cô cư nhiên liều mạng ngăn ở trước mặt người đàn ông kia! Đáng chết, chẳng lẽ cô quên mất lúc trước mình đã nói gì?
- lão đại, tôi sẽ vẫn luôn yêu anh, trong lòng tràn đều là anh. Nếu như Thẩm tiểu thư không thương anh, thì tôi sẽ yêu thương anh.
Đừng tưởng rằng lúc đó anh đang ngủ, không nghe được lời nói của cô!
Hướng Tuấn Ngạn một tay kéo Quách Hiểu Lượng, sợ Tần Mộc Vũ nổi điên thương tổn đến cô.
"Buông tay!" Tần Mộc Vũ cắn thật chặt răng, nhìn chằm chằm Hướng Tuấn Ngạn, tay của cô có thể bị hắn tùy tiện kéo sao?
"Ha ha, Tần Mộc Vũ anh lầm lẫn gì chăng, Hiểu Lượng là bạn gái của tôi, nắm tay tính là gì, chúng tôi còn có thể làm chuyện thân mật hơn!" Hướng Tuấn Ngạn nâng lên môi, lộ ra nụ cười hả hê. Nói xong, tay còn vòng quanh hông của Quách Hiểu Lượng, tỏ vẻ chủ quyền.
"Buông cô ấy ra!" Tần Mộc Vũ lại một lần nữa đưa ra cảnh cáo, thấy Hướng Tuấn Ngạn ôm lấy cô, trong tim của anh liền dâng lên lửa lớn hừng hực, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế.
Quách Hiểu Lượng nhìn Tần Mộc Vũ, trong bụng không khỏi cả kinh, cô chọc giận anh rồi.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh buông ra đi." Cô thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy thỉnh cầu.
"Thế nào? Trước mặt người đàn ông này, không biết lực chọn thế nào sao?" Hướng Tuấn Ngạn giọng nói bình tĩnh như trước, nhàn nhạt hỏi cô.
Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu xuống, gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu.
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ hét lớn một tiếng.
Quách Hiểu Lượng chợt ngẩng đầu lên, mặt mê võng nhìn Tần Mộc Vũ.
"Tới đây!"
Hướng Tuấn Ngạn vòng tay bên hông cô siết chặt hơn, ý đồ rất rõ ràng.
Quách Hiểu Lượng theo bản năng nhìn tay Hướng Tuấn Ngạn để ngang bên hông mình, nước mắt của cô từng viên một rơi xuống. Cô rốt cuộc nên làm thế nào, mới không có lỗi.
"Tới đây! Tôi lại nói một lần cuối cùng, nếu như cô không tới đây, thì vĩnh viễn không cần bên cạnh tôi nữa!" Tần Mộc Vũ lạnh giọng nhắc nhở cô.
"Hướng Tuấn Ngạn, buông tay ra thôi." Quách Hiểu Lượng nhẹ nói .
Hướng Tuấn Ngạn bên môi còn mang theo nụ cười, nhưng tay lại không nhúc nhích.
"Quyết định của cô nếu như là anh ta, cuối cùng bị thương nhất định là cô, nghĩ rõ chưa?" Hướng Tuấn Ngạn giống như bạn bè thân thiết, kiên nhẫn hỏi cô.
Quách Hiểu Lượng khẽ cắn xuống môi, cô cũng không biết.
"Tôi lựa chọn, tôi không hối hận, buông tay thôi."
Nghe vậy, tay Hướng Tuấn Ngạn liền tuột xuống.
Quách Hiểu Lượng chỉ cảm thấy trong mũi cảm giác chua xót càng thêm mãnh liệt, cô cúi đầu, không nói.
Tần Mộc Vũ vươn tay, chuẩn bị kéo tay của cô.
"Thời điểm anh cầm tay cô ấy, có nghĩ tới , còn có một người nữa?" Hướng Tuấn Ngạn mặt chứa ý cười nói.
Quách Hiểu Lượng thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Hiểu Phỉ đứng cách bọn họ không xa, mặt không chút thay đổi.
Tần Mộc Vũ quay đầu, cũng thấy được chỗ Thẩm Hiểu Phỉ đang đứng.
Quách Hiểu Lượng đưa tay ra thì Tần Mộc Vũ vừa vặn thu tay về.
Giờ khắc này, thật đúng nhịp, tay của cô chỉ vừa lên, nhưng thế tay của anh lại buông xuống. Thì ra là tim của anh, mãi mài không phải vì cô mà đập. Anh và Hướng Tuấn Ngạn đánh nhau, tranh cô, chỉ là muốn thỏa mãn tính chiếm giữ của đàn ông mà thôi.
Quách Hiểu Lượng không nhúc nhích nhìn Tần Mộc Vũ, cô không tiếp tục rơi lệ, nước mắt chảy khô, còn dư lại cái gì.
Cô hi vọng Tần Mộc Vũ lựa chọn Thẩm Hiểu Phỉ, dù sao mỗi người cũng muốn cùng mình người yêu ở chung một chỗ, chỉ có như vậy, mới có được hạnh phúc chân chính. Mà cô, nhất định, chỉ là thoáng qua mà thôi.
Tần Mộc Vũ nhìn Thẩm Hiểu Phỉ thật lâu không nhúc nhích, anh không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không muốn động.
"Tự mình làm, không nên hối hận." Dứt lời, Thẩm Hiểu Phỉ xoay người rời đi.
Quách Hiểu Lượng nhìn bóng lưng của Thẩm Hiểu Phỉ, cảm thấy càng thêm hèn mọn , nếu như cô có thể hơn cô ấy một chút, chỉ cần có được một nửa yêu thương của Tần Mộc Vũ, vậy thì thật tốt.
"Thẩm Hiểu Phỉ!"
Nhìn Tần Mộc Vũ đuổi theo Thẩm Hiểu Phỉ, Quách Hiểu Lượng chậm rãi ngồi trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn. Xem ra, cô cũng nên nên rời đi. Ước nguyệt ban đầu của cô bây giờ đã làm được, không phải sao?
Hướng Tuấn Ngạn ngồi xổm xuống, một tay bế cô lên.
"Khóc đi, cho phép em dùng áo khoác của em lau nước mũi." Hướng Tuấn Ngạn nhìn cô một cái, Quách Hiểu Lượng dựa vào trong ngực anh nhẹ giọng khóc sụt sùi, bị câu nói của anh chọc giận, dần dần nín khóc.