"Có, nhưng tiên sinh như thế nào lại nghe tôi." Trong giọng của vú Lâm tràn đầy mất mác.
"Vậy. . . . . ."
"Phu nhân, người trở lại đi, chỉ cần người trở lại bên cạnh tiên sinh, tất cả sẽ trở nên tốt hơn. Chuyện lúc trước, đã qua, không cứ mãi để trong lòng được. Chuyện trước kia thì nên kết thúc thôi, mỗi người đều có con đường của mình, ngài ấy cũng không thể mãi sống trong thù hận được, nếu là như vậy cũng thật quá đáng thương."Vú Lâm vội vàng nhìn Quý Linh Linh, đợi câu trả lời của cô.
Mộ Ly cũng là một người bình thường, anh không thể bị thù hận áp bức cả đời.Vú Lâm nói rất đúng, mặc kệ trước kia chuyện gì xảy ra, cô đều phải ở bên cạnh anh, chỉ có như vậy, anh mới không cô đơn.
"Vú Lâm, nếu như mà tôi trở lại, anh ấy sẽ vui mừng sao?" Quý Linh Linh mày hỏi.
"Phu nhân, hiện tại tiên sinh chính là mạnh miệng, nếu như người cố ý trở lại, nữa. . . . . . Đàn ông sợ nhất chính là nước mắt của phụ nữ. Lần trở về này, đều phải chờ đợi vào chính bản thân người rồi"Vú Lâm nói được nửa, không tiếp tục nói tiếp.
Nhìn Vú Lâm, Quý Linh Linh tự nhủ, cô phải làm, từng bước từng bước một trở về bên cạnh anh.
"Vú Lâm, tôi muốn trở lại, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, không để cho bất luận kẻ nào cướp đi." Quý Linh Linh thật chặt mím môi, trên mặt mang theo chút đỏ bừng.
"Thật? Phu nhân, người nói là sự thật sao?"
"Ừ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi, đồng ý.
"Thật tốt quá! Phu nhân, người có biết tôi rất sợ người sẽ cự tuyệt không? Cám ơn trời đất, để cho hai người trẻ tuổi các người, rốt cuộc có cơ hội hòa hợp."Vú Lâm không nhịn được chắp tay cảm tạ ông trời .
"Này,Vú Lâm, tôi hiện tại có một kế hoạch, bà phải làm theo lời tôi nói, có được hay không?"
Vú Lâm định thần nhìn Quý Linh Linh, mắt lộ ra tinh quang, xem ra trong ngày thường phu nhân không đụng thì không biết hàng, vào thời điểm mấu chốt lại là người có tài.Vú Lâm tươi cười , "Phu nhân, tôi không nhìn lầm người."
"Hả?"
"Chỉ có người thông minh, mới có thể xứng với tiên sinh."
Quý Linh Linh nghe vậy cười cười, ngay sau đó kê vào lỗ tai bà, lặng lẽ đem kế hoạch nói rõ ràng cho vú Lâm biết.
"Hướng Tuấn Ngạn, anh đi lấy xe cũng có thể chậm như vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở trước cửa biệt thự nói.
"Hiểu Phỉ, cô là cố ý phải không, đem xe đổ giữa ở hai chiếc xe, cô chơi tôi?" Hướng Tuấn Ngạn khẽ nhướng mày.
"E hèm!" Thẩm Hiểu Phỉ hoàn toàn không phủ nhận, "Tôi là xem anh gần đây thần thái tán loạn, tinh thần hoảng hốt, tức thời nhắc nhở anh mà thôi." Trời mới biết, gần đây Hướng Tuấn Ngạn như biến thành người khác, nhìn một vật là có thể ngẩn người thật lâu. Làm ơn, anh ta còn tưởng rằng mình là thiếu niên 18 tuổi sao?.
"Tôi đây là phong lưu tự nhiên, đúng lúc ưu thương, hiểu không?" Hướng Tuấn Ngạn lơ đễnh trả lời.
"Ai, tôi chỉ biết, nếu như muốn lấy được, thì chính mình tự đi cố gắng, ăn năn hối hận , có ích lợi gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nháy mắt một cái.
"Tốt lắm , bây giờ cô đi tìm người đàn ông kia, đem anh ta thu vào tay, còn dư lại, đối với tôi đều đơn giản." Hướng Tuấn Ngạn trả lời cô.
"Này!" Thẩm Hiểu Phỉ nghe vậy mất hứng, "Anh chính là đàn ông nha, lại lấy tôi làm mồi dụ, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Cô còn không thừa nhận mình hoa tâm, cô không phải là đã không còn thích người kia nữa rồi sao? Đem người nhà chơi chán, một cước đạp ra, hiện tại làm cho tôi đều không cách nào xuống tay." Hướng Tuấn Ngạn dựa vào xe, gương mặt không được tự nhiên.
Thẩm Hiểu Phỉ nhìn bộ dáng của anh cũng thật là tức giận, "Hướng Tuấn Ngạn anh chỉ biết nói, có bản lãnh, liền đem cô ấy đi. Tôi dù sao không cùng anh lội vũng nước đục này , chính anh tự làm đi."