"Không nên nhiều lời nữa, cô muốn tôi giúp cái gì, cứ nói thẳng đi ." Tần Mộc Vũ nghiêng đầu, không muốn bị Quý Linh Linh nhìn thấy một mặt yếu ớt của bản thân.
"Tôi muốn anh giúp tôi có thể trở về bênh cạnh Mộ Ly."
Tần Mộc Vũ nghe vậy liền giật mình.
"Tôi hiểu rõ, Mộ Ly hiện tại rất mâu thuẫn, một mặt là thân phận của tôi, một mặt anh ấy lại không thể quên tôi. Cho nên, tôi hi vọng có thể trở lại bên cạnh anh ấy, đền bù lại những sai lầm của cha tôi gây ra. Tôi đang manh thai bảo bảo của chúng tôi, tôi chỉ muốn cho anh ấy một mái nhà ấm áp. . . . . . Không muốn nhìn thấy anh ấy. . . . . ." Quý Linh Linh nói ra liền nghẹn ngào.
Quách Hiểu Lượng đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, đỡ bả vai của cô, "Linh Linh, chú ý thân thể."
"Tần tiên sinh, anh là hiểu rõ Mộ Ly nhất, anh ấy nghĩ gì, anh so với tôi nhất định biết rõ. Hiện tại anh ấy cần tôi, cần tôi ở bên cạnh." Quý Linh Linh than thở khóc lóc, mục đích của cô rất đơn giản, chính là muốn trở lại bên người Mộ Ly.
"Lão đại, nếu như Linh Linh có thể cùng Mộ tiên sinh hòa hợp, cái này cũng là mong muốn của anh đúng không? Dù sao chuyện kia cũng là chuyện của mười lăm năm trước rồi, cùng Linh Linh không có nửa phân quan hệ. Hiện tại quan trọng nhất chính là quý trọng người trước mắt, anh cứ nói đi lão đại?" Quách Hiểu Lượng thận trọng hỏi Tần Mộc Vũ.
"Tần tiên sinh, hiện tại chỉ có anh có thể giúp tôi,bảo bảo về sau có thể có cha hay không, đều phải nhờ vào anh. . . . . ."
Áp lực nhất thời, khiến Tần Mộc Vũ không biết làm sao.
"Lão đại, Linh Linh có thể trở lại bên Mộ tiên sinh, anh cũng có thể ít áy náy một chút, hơn nữa có Linh Linh ở bên người Mộ tiên sinh, anh cũng không cần lo lắng cho thân thể của anh ấy nữa rồi." Quách Hiểu Lượng bận rộn lo lắng ở một bên khuyên giải.
"Tần tiên sinh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn đứa bé của Mộ Ly lưu lác bên ngoài à. . . . . ."
"Tôi đồng ý cô!" Tần Mộc Vũ chợt ngẩng đầu, nói.
Quý Linh Linh giật mình, đồng ý rồi...
"Vậy. . . . . . Vậy thì tốt, tôi hiện tại có một kế hoạch, tôi từ từ cùng anh nói." Quý Linh Linh khó nén kích động trong bụng, Mộ Ly, em đã thành công một nửa.
******************
"Phu nhân!"
Vú Lâm vừa ra khỏi cửa, thấy được Quý Linh Linh đang đứng trước cửa, không khỏi giật mình.
"Ừ!" Quý Linh Linh hướng bà vẫy vẫy tay, ý bảo bà chớ lên tiếng.
Vú Lâm mụ là người thông minh, bà ở trước cửa nhìn chung quanh một hồi, liền vội vàng chạy chậm ra ngoài.
Quý Linh Linh lôi kéo vú Lâm đến góc, "Vú Lâm, Mộ Ly đang ở đây?"
"Chuyện này. . . . . ." Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh, trong nhất thời không biết nên làm sao "Chuyện này. . . . . ."
"Vú Lâm, nói thật." Quý Linh Linh giọng nói nhu nhu nhược nhược,nhưng lại chứa khí chất không thể cưỡng lại .
"Mộ tiên sinh sáng sớm liền bị Giang tiểu thư hẹn đi ra ngoài."Vú Lâm khẽ cúi đầu, trên mặt mấy phần áy náy.
"Giang Tâm Giao?" Xuống tay khá nhanh, sáng sớm liền đi ra ngoài.
"Đúng vậy. . . . . . Phu nhân. . . . . . Gần đây Giang tiểu thư mỗi ngày đều tìm đến Mộ tiên sinh, buổi tối cũng như vậy. . . . . ."
"Buổi tối?" Quý Linh Linh trong lòng cả kinh, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, "Vú Lâm . . . . . ."
"Phu nhân, ngài đừng khóc, đừng khóc, đối với con không tốt! Yên tâm, phu nhân, mỗi đêm Giang tiểu thư tới nơi này ngồi một chút đi trở về, Mộ tiên sinh cũng là dùng lễ để tiếp đãi cô ta, cũng không có làm những chuyện khác."Vú Lâm vừa thấy Quý Linh Linh che mặt khóc thút thít, trong bụng cũng lo lắng, đều do mình lắm mồm nói loạn.
"Vú Lâm , bà không có gạt tôi? Có phải hay không Mộ Ly đã cùng Giang Tâm Giao. . . . . ." Nói xong, Quý Linh Linh lại tiếp tục che mặt khóc ồ lên.
"Ai nha, phu nhân ngài ngàn vạn lần không được như vậy, Mộ tiên sinh trong lòng tất cả đều là người, cùng với Giang tiểu thư căn bản là không thể nào!"