"Giang Tâm Giao, côđi đêm không ít, tôi thật sự lo lắng sẽ có ngày cô gặp quỷ đó, nên phảilàm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không có ra tay với cô ta..., mà là chậmrãi đi về phía cô ta. "Cô phá hủy dung mạo người khác, cô cảm thấy người bình thường sẽ bỏ qua sao? Ha ha."
Giang Tâm Giao vừa nghe nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, "Cô đang nói chuyện hoang đường gì!"
"Hả? Nghe được thì nghe,nghe không hiểu thì bản tiểu thư cũng không có hứngthú giải thích." Giọng của Thẩm Hiểu Phỉ đầy khiêu khích nhìn cô ta.
Giang Tâm Giao không khỏi lui về phía sau một bước, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, vừaliếc nhìn quý Linh Linh, "Cô nên nhớ, Mộ Ly là của tôi!" Dứt lời, cô talảo đảo một bước, liền vội vội vã rời đi.
"Mình xem người đàn bànày tám phần là bị điên rồi!" Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở bên cạnh Quý LinhLinh, "Bác sĩ nói, thân thể của cậu không có gì đáng ngại, một lát Hướng Tuấn Ngạn tới, chúng ta mà có thể đi."
"Hiểu Phỉ."
"Hả?"
"Cậu giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ."
"Cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn sắc mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, nhất thời không có hiểu rõ cô muốn làm cái gì.
"Những ngày này, mình đã khóc đủ rồi, mới vừa rồi Giang Tâm Giao ở chỗ nàyquậy một hồi, mình cũng đã nghĩ thông suốt hoàn toàn." Vẻ mặt của QuýLinh Linh như đã thay đổi thành một người khác.
"Cái gì? LinhLinh, cậu làm sao vậy? Giang Tâm Giao mới vừa rồi cô ta đã nói gì vớicậu?" Thẩm Hiểu Phỉ mắt thấy Quý Linh Linh, cô rất tỉnh táo, này cóchút. . . . . .
"Mình mặc kệ mình có phải là con gái kẻ thù củaMộ Ly, nếu như là thật, ba mình năm đó phá hủy một nhà của anh ấy, hiệntại mình thay cha mình, bồi thường thật tốt cho anh ấy. Hiện tại nếu như anh ấy không có mình. . . . . . ." Quý Linh Linh chống người lên, "Cậubiết là ai đưa mình tới không? Là Mộ Ly, mình không biết có phải anh ấyvẫn đi theo mình hay không, nhưng mà trong lòng mình lại có ý nghĩ rấtmãnh liệt, anh ấy đang một mực giúp đỡ mình. Hiểu Phỉ, mình cũng tintưởng, anh ấy yêu mình."
"Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ lại nghĩ tới lời nói của Hướng Tuấn Ngạn, Mộ Ly cho người một mực bảo vệQuý Linh Linh. Cô không khỏi chần trừ .
"Quan trọng nhất, mìnhđang mang đứa con của Mộ Ly, mình không thể nào bởi vì một sự thật, rờixa anh ấy. Còn có năm tháng, con của mình cũng sẽ ra đời, mình không thể chấp nhận, con mình vừa sanh ra không có ba. Mình càng thêm không thểchấp nhận, Gianh Tâm Giao ở bên cạnh anh ấy dù chỉ là một khắc!" Nghĩtới lời nói vùa rồi của Giang Tâm Giao, Quý Linh Linh liền giận dữ, côta nguyền rủa đứa bé của cô, cô ta muốn cùng Mộ Ly sanh con, trừ phimình chết!
"Linh Linh, cậu cảm thấy có thể sao? Mộ Ly anh ta. . . . . ."